Sống chung với đại ác ma - #11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Sống chung với đại ác ma


#11


Trong lúc ăn, Vương Hạo nói chuyện với dì vô cùng nhiều mặc dù chính dì mới là người nhiệt tình nói nhiều nhất. Lý Tiểu Lộ như bị cho ra rìa, ngồi lủi thủi ăn một mình trông đến tội nghiệp.

\”Vương Hạo này, nhiều năm như vậy rồi bố con vẫn chưa tìm được mẹ con sao?\” Không khí đang vô cùng vui vẻ, chỉ vì câu hỏi của bà cả quán ăn chìm vào im lặng không một ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm đũa vào bát của nó.

Lý Tiểu Lộ nhận ra sự bất thường, đôi đũa trong tay ngừng gắp thức ăn lại hướng đôi mắt tò mò về phía hai người.

Vương Hạo suy nghĩ gì đó rất lâu, sau đó mới trả lời.\”Dì Ba, dì đừng nhắc đến việc này nữa. Nếu ba muốn tìm thì đã tìm được mẹ rất lâu rồi. Còn mẹ, nếu mẹ đã không muốn gặp lại con thì dù có lật tung cả thế giới này lên bà ấy cũng không xuất hiện.\”

Quán ăn lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Lý Tiểu Lộ cảm nhận được trong giọng nói của hắn chứa đầy sự phẫn uất, bi thương. Dì Ba gật đầu nhẹ, im lặng một lát bà lấy lại tinh thần nở nụ cười, lấy đũa gắp thật nhiều rau và thịt bỏ vào bát của Vương Hạo và nó, miệng nói.

\”Hai đứa mau ăn đi. Chuyện vừa rồi coi như dì chưa từng hỏi.\” Bà đẩy mấy đĩa thức ăn về phía nó và hắn.\”Mau ăn đi, nguội hết rồi! Tiểu Lộ đồ ăn có ngon không?\”

Nó gật đầu ba cái liên tiếp, đáp.\”Đồ ăn ngon lắm ạ! Nếu có dịp lần sau cháu lại đến!\”

Bà nghe xong thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lại gắp thêm thật nhiều thức ăn cho nó. Đứa trẻ này thật ngoan mà!

Vương Hạo thấy tình cảm của hai người này phát triển rất nhanh. Mới như vậy mà đã thân thiết rồi. Nhìn vẻ mặt bối rối của nó khi bị dì Ba gắp ụ đầy thức ăn trông thật buồn cười. Hắn nhếch miệng cười rồi tập trung ăn tiếp.

***

Hai người trở về nhà với cái bụng căng tròn. Lý Tiểu Lộ cảm thấy đồ ăn của dì Ba rất ngon, lâu lắm rồi nó mới được ăn no căng như vậy. Nhìn cái bụng căng tròn của nó Vương Hạo lại liên tưởng đến con heo béo.

\”Cậu đi ngủ hả?\” Nó nhìn hắn đi lên gác hỏi.

\”Có chuyện gì?\”

Lý Tiểu Lộ có hơi xấu hổ khi phải nói chuyện này với hắn.\”Cậu có thể cho tôi mượn quyển vở bài tập Đại số được không?\”

\”Để làm gì?\”

\”Tôi mượn vở để chép. Ngày mai thầy chấm rồi mà quyển vở của tôi vẫn trắng tinh.\”

Vương Hạo ngẩng cao đầu, đút hai tay vào túi quần cao giọng nói.\”Học gần hết một học kỳ rồi mà vở bài tập vẫn trắng tinh? Sao cậu không nghỉ học luôn đi!\” Sau đó mang dáng vẻ kiêu ngạo bỏ đi.

Lý Tiểu Lộ lườm mắt nhìn hắn, hai tay chống vào nạnh nghĩ thầm.\”Hừ, cậu không cho tôi mượn vậy thì tôi chỉ đành phải đi ăn trộm thôi!\”

Khi đi lên phòng nó vẫn đi như bình thường, thấy hắn vẫn còn ở trong phòng lên chỉ đành ngồi ở trong phòng của mình chờ thời cơ đến. Trong lúc chờ, Lý Tiểu Lộ mở máy tính lên xem giải bài tập Đại nhưng cách làm quá tắt khiến nó không hiểu cái mô tê gì cả. Nó bực mình không thèm xem nữa, mở bộ phim ngôn tình mới phát sóng ra xem.

Phải hơn một tiếng sau, nó mới nghe thấy tiếng cửa phòng của hắn mở cửa sau đó là đóng cửa. Lý Tiểu Lộ thầm mừng trong lòng, đợi một phút sau mới dám mở cửa nhẹ nhàng đi đến phòng của hắn. Nó ngó trái, ngó phải rồi ngó ở đằng sau, kết hợp với thính giác sau khi không hề nghe thấy động tĩnh gì từ hắn nó mới dám mở cửa bước vào

\”Cậu ta để vở ở đâu nhỉ?\” Lý Tiểu Lộ tìm đến bên kệ sách, lật tung hết lên vẫn không thấy quyển bài tập Đại số đâu.

Giường, ngăn bàn, cặp sách cũng không thấy. Không phải cậu ta không muốn cho mình mượn vở nên giấu đi rồi chứ? Nghĩ đến đây nó lại tức giận, tôi không tin không lấy được quyển Đại số của cậu.

\”Cậu đang tìm cái này sao?\”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Lý Tiểu Lộ giật nảy người quay phắt người lại đối mặt với hắn, bối rối không tìm ra được lý do chính đáng.

\”Cậu về phòng lúc nào vậy?\” Nó cười hề hề, hỏi.

\”Vừa thôi, thấy cậu tìm hăng quá nên không muốn làm phiền.\”

Câu nói đùa của hắn khiến nó thật sự muốn tìm lỗ để chui xuống, nhưng thật tiếc ở đây chẳng còn một cái lỗ nào cả. Lý Tiểu Lộ lén nhìn quyển vở bài tập Đại số trên tay hắn, lí nhí hỏi.\”Vậy có thể cho tôi mượn được không? Chỉ cần năm phút thôi!\”

Vương Hạo nhìn nó với ánh mắt ngờ vực, hỏi lại.\”Năm phút?\”

Nó gật đầu. Hắn chìa vở ra cho nó rồi xem đồng hồ tính giờ. Lý Tiểu Lộ đột nhiên thông minh đột xuất, lôi chiếc điện thoại ra chụp từng trang một, sau khi chụp xong thì trả lại vở cho hắn. Vương Hạo ngạc nhiên, khen nó một câu.\”Cậu cũng thông minh đấy!\”

Nhận được lời khen của hắn, Lý Tiểu Lộ vô cùng sung sướng, ôm chiếc điện thoại trở về phòng nở một nụ cười hạnh phúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN