Sống Thử
Phần 22
Bố tôi vẫn với chiếc áo sơmi trắng đã chuyển sang màu ngà, vẫn chiếc quần vải với phần gấu đã sờn rách mà ngồi khoanh chân ở dưới đất.
Nét mặt ông cho dù chỉ là nghỉ ngơi thì vẫn in hằn sự vất vả, mệt mỏi cực độ.
Ông nhìn tôi 1 hồi rồi mới nói bằng 1 giọng vô cùng lạnh nhạt:
– Vừa đi đâu về?
Tôi nghe vậy mà trong lòng trở nên căng thẳng, đôi mắt khẽ liếc nhìn chị Ly, thấy chị vẫn không ngừng ra hiệu với tôi mà tôi lúc này thật sự không hiểu nổi.
Còn đang cố gắng nghĩ xem chị Ly muốn nói gì thì ba tôi liền quát lớn lên:
– Mày vừa đi đâu về?
Tôi có chút giật mình nhìn ông mà lúng túng nói:
– Dạ, con…con…vừa cùng bạn đi ăn sáng về.
– Đi ăn sáng? Phải không?
Ông hỏi lại lần nữa khiến tôi thêm lo sợ nhưng vẫn phải nói:
– Dạ!
Ai ngờ lời vừa dứt, bố tôi liền quát lớn lên:
– Mày đi ăn sáng mà phải đi cả 1 đêm sao?
Lời ông nói làm tôi sửng sốt, cổ họng nghẹn lại đến không thể biết nói gì nữa.
Chị Ly lúc này ngồi cạnh đấy nét mặt có phần lo lắng nhìn tôi lên tiếng:
– Bố em đã lên đây từ tối qua. Bác ấy đã thức cả đêm để chờ em về, chị gọi cho em mãi cũng không được.
Tôi nghe vậy mới biết bản thân đã lựa chọn nói dối 1 cách thất bại. 2 bàn tay bấu chặt vào nhau mà nhìn ông.
Điều tôi lo sợ không phải là ông sẽ trách mắng tôi hay chửi bới tôi, mà tôi chính là sợ ông thất vọng, sợ ông phiền lòng, sợ ông đã vất vả mà lại thêm lo toan.
Mẹ đã mất, tôi không muốn ông buồn thêm nữa, nhưng thực sự tôi không thể trốn tránh được hoàn cảnh.
– Bố, thật ra con….
Lời chưa kịp nói ra hết ông liền tức giận nói:
– Tao cứ nghĩ mày những ngày qua đã hiểu được chuyện, đã biết cái gì nên làm và cái gì không? Nhưng rồi mày lại làm tao thất vọng. CÒN KHÔNG NÓI LÀ ĐÊM QUA MÀY ĐI ĐÂU SAO?
Câu cuối của ông lớn tiếng làm tôi sợ đến ứa nước mắt, cổ họng nghẹn đắng nhìn ông mà nức nở nói:
– Bố, bố nghe con nói đã…chuyện rất dài mà con cũng không phải là muốn như vậy.
– Thế là mày đã nhận rồi đúng không?
Tôi thấy ông như vậy mà trong lòng cũng có 1 nỗi uất ức muốn nói ra:
– Bố…nhưng con thật sự có lý do, bố tại sao không chịu nghe con nói. Bố có biết nhưng năm qua con sống ở cái nơi này đã phải rất cố gắng thế nào không? Bố nghĩ 1 tháng đi làm 2, 3 triệu bạc có thể vừa học, vừa gửi tiền về, vửa nuôi sống được bản thân sao? Bố nghĩ con muốn làm cái nghề mà trong mắt người đời luôn khinh rẻ sao? Bố nghĩ con muốn ngày ngày mặc váy ngắn lượn lờ trước mấy kẻ đàn ông còn đáng tuổi cha chú mình mà hầu hạ họ sao? Nếu không phải hoàn cảnh nhà mình như vậy, con có thể như những người khác nhàn hạ học hết những năm đại học, rồi xin 1 việc làm ổn định. Bố nghĩ thời gian mẹ chưa bệnh, mười mấy hai mươi triệu bạc thực sự là do con ứng lương mà ra sao? Công ty nào, chủ nào lại tin tưởng đưa nhân viên nhiều tiền như thế? Bố có biết để có được nó con phải làm gì không? Bố có biết con đã lo sợ, con đã khóc nhiều như thế nào không? Con hư hỏng không phải vì con đua đòi, không phải vì xã hội đưa đẩy mà là vì hoàn cảnh nhà mình, là hoàn cảnh nhà mình bố biết không?
Nói được ra những lời đấy nước mắt tôi cũng đã đầm đìa gương mặt, cảm giác trong lòng cũng nhẹ đi.
Bố tôi ngồi đấy nét mặt cũng thẫn thờ chẳng kém, ông từ từ đứng dậy đi lại phía tôi, đôi mắt thấy rõ được 1 sự u buồn từ trong đấy:
– Con muốn nói là bố mẹ đã đẩy con đến đường này phải không?
Tôi nghe vậy liền vội vàng lắc đấu, bàn tay đưa lên túm lấy cánh tay ông mà nức nở nói:
– Bố, con không phải có ý đó, con thật ra chỉ muốn nói con không hề như bố nghĩ, mọi thứ con làm đều là vì gia đình mình.
Ông nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngàu như muốn rưng rưng nước, bàn tay thô ráp lại nhăn nheo đưa lên vỗ vào tay tôi đang níu ông vài cái rồi gạt nó xuống:
– Con nói đúng, là bố mẹ đã làm khổ con cái. Trước giờ chúng ta cũng không cho con được cái gì nhưng lại khiến con phải lo lắng như vậy, người làm bố, làm mẹ này thạt sự thấy rất xấu hổ. Từ giờ con cứ làm gì con muốn, thằng Tí, bố có thể lo cho nó được, con không cần bận tâm nữa. Bố về đây.
Ông lướt qua tôi mà đi thẳng ra ngoài, tôi thấy vậy cũng khóc lóc đuổi theo níu ông lại:
– Bố, con không có ý trách bố mẹ, con sai rồi, con sẽ không bao giờ nói như thế nữa. Hôm nay con đã chuẩn bị trả lại đồng phục để thôi việc, con sẽ về nhà xin bán hàng cũng được. Nhà bây giờ còn 3 người, nếu bố cũng như vậy con làm sao sống vui vẻ để làm những điều mình thích được.
Ông nghe vậy mà nơi khoé mắt kia tôi cũng nhìn thấy được 1 giọt nước trực trào. Chúng tôi không nói với nhau câu nào nữa, chỉ đứng đấy ôm nhau mà khóc, thực sự thời gian qua đối với tôi là những tháng ngày cực kỳ mệt mỏi và cả gia đình tôi cũng vậy.
Tôi đem hành lý trở về quê, cũng xin được 1 chân bưng bê dọn dẹp ở quán phở của cô Lý ngay đầu đường đi vào nhà tôi.
Chuyện giữa tôi và Duy từ đêm hôm đó đến giờ đã là 2 tuần cũng chẳng liên lạc với nhau nữa.
Cũng đúng thôi, chúng tôi đã thoả thận 1 đêm duy nhất gạt hết tất cả món nợ rồi nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút luyến tiếc anh ta đên như vậy:
– Huyền…Huyền….
Tiếng gọi của cô Lý kéo tôi thoát khỏi đoạn suy nghĩ mà vội vàng nhìn cô nói:
– Dạ!
– Mày làm sao thế? Khách gọi giấy kìa!
Tôi nghe vậy liền lật đật đi lấy hộp giấy rồi đem ra cho khách, bỗng nhiên lúc này tôi cảm thấy chóng mặt nên tiến lại phía ghế ngồi xuống mà xoa xoa thái dương mình.
Bất chợt từ phía ngoài nói vọng vào là giọng của cô Sáu:
– Gớm, mới làm được tí buổi sáng mà đã mệt rồi à? Lao động bằng thân quen rồi nên lao động chân tay không được phải không?
Tôi nghe vậy lại liếc xéo cô 1 cái, muốn nói lắm nhưng ai đến đây thì đều là khách của quán nên phải cố nhịn:
– Cô đến ăn phở thì gọi đi, không phải quan tâm đến tôi.
– A, con này càng ngày càng gớm mặt nhỉ? Tao không những là cô mày mà còn là khách ở đây, mày dùng thái độ kiểu gì để nói chuyện thế?
Thấy cô ta cứ muốn bắt bẻ tôi nên tôi cung không nhịn nữa:
– Tôi tiếp khách lịch sự chứ không tiếp loại vô học như cô.
Cô Sáu nghe vậy cũng tức giận lắm, đôi đũa trên tay đặt mạnh xuống bàn, đứng lên chỉ mặt tôi nói:
– Tao nói cho cái loại mày biết, loại mày cũng đéo ra gì đâu, nát rồi thì đừng cố mà làm cao. Tao với bố mày đang tính kiếm cho mày 1 thằng để lấy chồng đáY. Liệu mà chuẩn bị đi.
Tôi nghe vậy thật sự tức giận định quặc lại cô ta thì cô Lý lên tiếng quát:
– Huyền, cô mày thì là cô mày, nhưng đến đây là khác của tao, không được cãi tay đôi như thế.
Tôi phải cố nén xuống cơn tức đi lại bưng bát phở cho cô ta mà đặt xuống bàn.
Bông nhiên lúc này cả người nôn nao, tôi theo phản xạ bịt miệng mình rồi cúi người xuống “oẹ, oẹ” vài tiếng.
Cô Sáu thấy vậy liền đứng bật dậy nói:
– Mẹ mày, mày cố tình làm thế để tao không ăn được nữa có phải không? Lý ơi, bà ra đây mà dạy lại nó này. Đời thưở ai bưng ra cho khách nó còn giat vờ nôn oẹ thì bố ai nuốt nổi.
Cô Lý lúc này đi lại nhìn tôi:
– Huyền, tao nói không được à? Mày sao thế?
Tôi nghe vậy liền nhìn cô Lý phân bua:
– Không phải cháu cố tình đâu, tự nhiên thấy buồn nôn, không hiểu sao lại bị.
Cô Sáu lườm tôi 1 cái rồi nói;
– Mày mà không cố tình à?
– Cô vừa phải thôi nhé. Tôi đã nói không cố tình rồi, hơn nữa cũng đã nôn vào bát cô đâu mà cô cứ sồn sồn lên thế?
– Ơ, con mất dạy này!
Cô Lý lúc này mới quát lớn:
– Huyền, mày thôi đi không? Mệt thì vêv nhà nghỉ đừng ở đây gây chuyện, tao còn làm ăn.
Tôi nghe vậy cũng không nói gì nữa, dù sao đầu óc cũng hơi mệt mỏi nên xin về.
Đi ra được 1 đoạn, cơn buồn nôn lại tiếp tục kéo đến, tôi phải ngồi xuống bên mép đường. Buồn thì buồn vậy nhưng có nôn ra được đâu.
Không hiểu sao trong đầu lúc này lại có 1 suy nghĩ táo bạo, mà thật sự nó là có khả năng.
Tôi vội vàng chạy ra hiệu thuốc mua 1 cái que thử thai rồi đi vội về nhà.
Bố tôi thấy tôi về cũng hỏi:
– Sao về sớm thế?
Tôi chào ông 1 cái rồi nói:
– Con hơi đau đầu nên xin về.
Nói rồi chạy vội vào nhà vệ sinh, trong lòng lúc này căng thẳng đến vã mồ hôi.
Tôi làm cẩn thận theo đúng quy trình của nó, đôi mắt dán chặt vào que thử chờ nó dần dần hiện lên: 1 vạch……rồi 2 vạch…..đầu tôi không ngừng lầm bẩm, 3 vạch…3 vạch đi.
Nhưng tất cả nó rõ ràng trước mắt, tôi thật sự có thai rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!