Sống Thử
Phần 23
Tôi cầm que thử ở trên tay mà run rẩy, nhìn chằm chằm vào nó, rõ như in 2 đường vạch đỏ.
Nếu như trí nhớ tôi không nhầm, chỉ có 2 lần tôi quên uống thuốc cũng là 2 lần cuối cùng tôi cùng Duy phát sinh quan hệ. Một lần là vào đúng hôm Đạt đâm tôi và một lần chính là 2 tuần trước chúng tôi 1 đêm cắt đứt tất cả.
Đầu óc tôi bây giờ mọi thứ cứ rối tung lên, hoảng loạn và cảm thấy bất an vô cùng.
Tôi vứt vội que thử xuống rồi liên tục múc nước dội nó trôi đi, bây giờ chỉ một cách giải quyết tôi cũng chẳng thể nào nghĩ ra được.
Cả người như 1 kẻ mất hồn bước ra mà đi thẳng vào trong nhà, bố tôi có lẽ nhận ra sự khác thường nên lên tiếng:
– Huyền, sao thế con?
Tôi nghe vậy lại nhìn tấm thân hô khéo của người đàn ông đã vượt biết bao năm sương gió mà trở nên già dặn, nếu bây giờ ông mà biết chuyện này chỉ sợ sẽ chẳng cách nào chịu đựng nổi:
– Con thấy hơi chóng mặt thôi, con vào nằm nghỉ 1 lát. Sáng nay con đi chợ mua thức ăn rồi đang để dưới bếp, thằng Tí mà về bố bảo nó luộc rau và rang thịt lên hộ con nhé. Con mệt không ăn cơm đâu!
Nói rồi tôi đi thẳng vào trong phòng, lại giường mà nằm xuống. Mùa hè năm nay không quá nắng nóng, nhưng cũng không đến mức mà tôi cảm thấy toàn thân lạnh buốt đến như vậy.
Bàn tay theo một phản xạ từ từ đặt lên bụng mình, đứa con này là của Duy, tôi cảm thấy sao thật nực cười. Từ khi bắt đầu một mối quan hệ không tên với anh ta, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc này, sau mỗi lần mây mưa việc uống thuốc là điều tôi luôn phải ghi nhớ, giống như thời gian ở cùng với Đạt vậy.
Nhưng sau những lần tiếp xúc với Duy, anh làm tôi mụ mị đến mức chẳng còn thể nhớ được những việc đã dặn mình từ trước. Tôi không phủ nhận qua một nấy thời gian, bản thân tôi đối với anh là có rung động, chỉ là biết vị trí mình ở đâu, tôi luôn phải dùng lí trí để đổi mặt với anh.
Nếu anh ta đã quyết định một đêm trước để cắt đứt những mối nợ dây dưa vậy lần này tôi nói với anh ta chuyện cái thái, liệu anh ta có nghĩ tôi “bẫy” hay không?
Tôi khẽ ngồi dậy ngó ra phía ngoài, thấy bố tôi đang lom khom nhóm lửa ở phía bếp, một chút đau lòng, một chút tội lỗi, một chút xót xa.
Với lấy chiếc điện thoại, tôi bấm số của chị Ly gọi, 1 tiếng chuông qua đi lại làm tôi thêm nóng ruột, nó kéo dài mãi đầu bên kia mới có tín hiệu:
– Ơi, gọi chị gì đấy?
– Chị đang làm gì thế?
– Tao mới đi ăn sáng với lão Nam về.
Tôi nghe vậy liền lấy hết can đảm mà lên tiếng:
– Chị ơi, em có thai rồi!
Mặc dù không thể nhìn thấy được nét mặt của chị Ly nhưng tôi tin chắc rằng chị đang rất kinh ngạc:
– Cái gì? Có thai? Mẹ mày, tao cũng đến bất lực với mày rồi đấy Huyền ạ, là của đứa nào?
Tâm trạng tôi lúc này không tốt lại nghe chị nói vậy càng thêm tủi thân mà sụt sịt nói:
– Duy!
– Lão Duy á? Chắc không?
Chị hỏi như vậy thật sự làm tôi tự ái, con của ai, chẳng nhẽ tôi không biết hay sao?
– Chị hỏi thế ý là sao? Không lẽ em không biết được ai là bố nó sao?
– À, thì tao hỏi cho chắc thôi. Mà mày làm sao để có thai được, thuốc nó bán đầy rẫy đấy, sao không uống?
– Em mà nhớ uống thì đã không xảy ra chuyện, với cả hôm đấy có lẽ là hôm em bị thằng Đạt đâm. Nhưng mà bây giờ phải làm sao hả chị, bố em mà biết chuyện này chắc không chịu nổi nữa mất. Ông ấy khổ lắm rồi.
Đầu bên kia bỗng nhiên im lặng một hồi rồi lên tiếng:
– Mày đi khám chưa, hay chỉ mới dùng que thử thôi?
– Em mới mua que về thử lúc nãy, 2 vạch in rõ chị ạ. Với cả em tính chu kỳ rồi, có thật đấy chị.
– Trước mắt ngày mai mày lên thành phố đi, tao với mày đi khám xem bao nhiêu tuần rồi mới tính tiếp được.
Tôi nghe vậy cũng đành “dạ” một tiếng rồi tắt máy, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào bóng dáng gầy gò ở phía góc bếp kia mà sống mũi chợt cay xè. Nếu như có thể, tôi muốn được sinh đứa bé này, bởi dù sao nó cũng là máu mủ của tôi, mà tôi đối với Duy vốn cũng là có tình cảm. Tôi không nghĩ đến chuyện sẽ nói cho anh ấy biết, bởi tự lượng sức mình vốn không thể leo cao, tôi chỉ cần bố tôi khi biết chuyện, ông ấy có thể vui vẻ chấp thuận thì dù phải mò mẫm đi xin ăn từng bữa tôi cũng sẽ nuôi tốt đứa con của mình.
Buổi tối hôm ấy, sau khi cơm nước và dọn dẹp xong xuôi, tôi đi lại phía bàn ngồi xuống đối diện bố, có phần căng thẳng nói:
– Bố, chị Ly hôm nay mới gọi điện cho con nói chị ấy bị ốm, con muốn ngày mai lên thăm chị một chuyến, dù sao khi ở thành phố chị Ly cũng giúp đỡ con rât nhiều.
Ông nghe vậy lại nhìn đến tôi bằng ánh mắt dò xét, tôi hiểu được điều ông đang suy nghĩ là gì, trong lòng cũng chỉ biết cười khổ, ông đối với con gái mình đã chẳng còn niềm tin nữa rồi. Nhưng nghĩ lại cũng đâu có gì sai, tôi lần này lên thành phố cũng là đang nói dối ông mà.
– Ừ, mai thu xếp lên thăm nó 1 tí, dù sao ở nhà có công chuyện người ta cũng xuống giúp đỡ.
– Dạ
Nói rồi tôi cũng đứng dậy định trở vào phòng thì ông lại lên tiếng:
– Đợi hôm nào về, bố có chuyện muốn nói với mày.
Tôi nghe vậy liền quay lại nhìn ông:
– Có chuyện gì bố nói luôn đi.
– Thôi được rồi, cứ lên xem con Ly nó làm sao đã, để hôm sau về nói.
Dứt lời ông cũng đứng dậy đi ra ngoài mà tôi dõi theo bóng ông trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút lo lắng..
Đêm hôm đấy nằm trằn trọc cả đêm chỉ chợp mắt được 1 tí thì trời sáng. Tôi chỉ đem vài ba bộ quần áo với chút tiền rồi ra bắt xe lên thành phố. Đến nơi thì gọi chị Ly ra đón, chị vừa nhìn thấy tôi, nét mặt tôi cảm thấy có chút khác thường nên hỏi:
– Sao thế?
Chị nghe vậy liền đưa chiếc mũ bảo hiểm cho tôi rồi nói:
– Lên xe đi, tao đưa mày đi siêu âm trước rồi nói chuyện sau.
Tôi không nói gì nữa liền nhận lấy chiếc mũ đội vào rồi ngồi lên xe.
Chúng tôi đi đến một phòng khám tư nhân nhưng trông cũng khá an toàn và uy tín.
Đẩy cánh cửa kính bước vào bên trong, hơi lanh của điều hoà làm tôi sởn da gà, cảm giác căng thẳng kéo đến khiếm lồng ngực tôi đập thình thịch.
Một cô gái khá trẻ mặc áo blue trắng tiến lại phía chúng tôi hỏi:
– Em chào 2 chị, các chị đến làm gì ạ?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì chị Ly liền nói:
– À, chị đưa con em gái đi siêu âm xem xem thai được bao nhiêu tuần rồi.
Cô gái kia nghe vậy liền nhìn sang tôi hỏi:
– Chị siêu âm ạ? Vậy đi vào đây với em!
Nói rồi cô ta quay người đi vào trong, tôi thấy vậy cũng theo sau, mà lòng bàn tay bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi bấu chặt vào nhau..
Cả người bị động mà leo lên chiếc giường đơn trả ga trắng xoá nằm xuống, cô gái kia lúc này nhìn tôi nói:
– Chị kéo áo lên đi, mở khuy quần ra.
Tôi làm theo lời cô gái ấy, cả người nằm cứng đờ mà nhìn lên trần nhà trắng xoá, cảm giác được một vật đang di chuyển ở trên bụng mình, lạnh buốt.
Không gian kéo vào tĩnh lặng, tôi chỉ nghe được tiếng gõ bàn phím của cô gái kia, bông nhiên cô ta lại hỏi:
– Chị chậm kinh lâu chưa?
Tôi nghe vậy có chút tính toán lại rồi trả lời:
– Hình như khoảng 10 ngày rồi.
– Vâng, em thấy ở đây đã có tim thai rồi, thai vẫn đang phát triển bình thường ở tuần thứ 6.
Mặc dù trước đó tôi cũng đã dự tính như vậy nhưng không hiểu sao nghe cô ta nói lại khiến tôi như không muốn tin vào điều này.
Chỉnh trang lại quần áo rồi cầm tờ kết quả siêu âm đi ra, chị Ly thấy tôi liền đi lại hỏi nhỏ:
– Sao rôi? Bao nhiêu tuần?
Tôi nhìn chị mà mệt mỏi trả lời:
– 6 tuần!
Ly nghe vậy liền lấy trong túi ra tờ 100k đưa cho cô gái kia rồi kéo tôi đi ra ngoài:
– Thế giờ mày tính sao?
Đầu óc tôi bây giờ cũng trống rỗng lắm, siết chặt lấy bản kết quả trên tay rồi nhìn chị lo lắng nói:
– Em không biết nên mới lên đây hỏi chị, bây giờ chị lại hỏi em.
Chị Ly nhìn tôi thở mạnh 1 cái rồi đưa chiếc mũ cho tôi nói:
– Về phòng rồi nói chuyện.
Tôi nhận lấy nó đội vào rồi ngồi lên xe, chúng tôi trở về khu trọ của chị Ly.
Cánh cửa vừu mở ra, chị liền kéo tay tôi đi vào trong, đóng cửa cẩn thận rồi đi lại phía giướng ngồi xuống nhìn tôi noi:
– Huyền này, bây giờ tao phải nói với mày chuyện này, để mà quyết định có nên giữ đứa bé hay không.
Tôi nghe vậy lại khó hiểu tiến lại phía chị, trong lòng lại nơm nớp lo sợ:
– Chị nói thế là sao?
Ly nhìn tôi một hồi rồi mới trả lời:
– Hôm qua tao gọi điện cho anh Nam, cũng nói chuyện mày với lão Duy như thế. Anh Nam bảo, lão Duy sắp lấy vợ rồi.
Lời của chị làm tôi chết sững, không hiểu sao lại có một cảm giác đau lòng kỳ lạ. Anh ta lấy vợ là chuyện sớm muộn, cũng là chuyện của anh ta, tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu đến như vậy, chẳng lẽ là vì bây giờ tôi đang mang thai con của Duy sao?
Tôi cảm nhận được đôi mắt của mình như sắp muốn khóc, cổ hỏng như bị ai bóp nghẹn đến không thể nói được câu nào, lồng ngực trở nên tức tối.
Ngay cái lúc mà tôi còn chưa biết nên như thế nào thì chuông điện thoại tôi vang lên, bàn tay có phần run rẩy lấy chiếc điện thoại ra, 1 giọt nước mắt bất giác rơi xuống màn hình làm nhoè cả chữ “Bố” được lưu cẩn thân ở trên đáy.
Tôi vội vàng đưa tay gạt đi đi nó, hít 1 hơi thật sâu mà thở ra rồi cố ra vẻ bình thường bắt máy:
– Dạ.
Lời vừa dứt thì đầu bên kia chuyền đến giọng nói chanh chua của cô Sáu:
– Con kia, mới sáng mày đã đi đâu, về nhà nhanh lên, bố mày sắp bị đánh chết rồi đây này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!