Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu


Chương 3


Lục Phong biết tự học chính là chuyện trăm năm có một, xác suất xảy ra chạy đến âm vô cùng.

Bởi lẽ đa số thời gian hắn đều dùng để ra ngoài đường sinh sự (hồi trước có nói rồi đó, hắn là khởi nguồn của cái gọi là ‘quỹ đen’ của trường đó mà).

Mới đây không lâu, hắn còn dùng ghế đập gẫy tay một thằng đại ca trường kế bên trong tiệm chơi điện tử, tiếng tăm trong vùng nổi lên như cồn. Đó là thời kì mà bạo lực học đường lên ngôi, mấy đứa choai choai cứ thích xem phim xã hội đen bắn nhau đùng đùng, xác nát bét như tương tàu rồi chăm chăm học theo. Thằng nào có gan dùng bia chai đập bể đầu thằng khác mà tay không run mắt không nhắm thì sẽ được tôn lên hàng đại ca, trong mắt đàn em chẳng khác gì anh hùng.

Tôi được coi là hồng nhân bên cạnh đại ca, suốt ngày sủng ái kè kè kế bên, làm nhiều người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Có trời mới biết tôi phải dùng trăm phương ngàn kế để né khỏi những rắc rối xung quanh tên đó. Vừa mới từ phòng giáo vụ bước ra thôi, giáo viên chủ nhiệm đã nghe thấy mười tám đời tổ tông nhà mình bị lôi ra xài xể triệt để từ cái thằng mình vừa giáo huấn xong.

“Tiểu Thần, đi trượt patin nhé, tôi bao.”

“Không đi, vô duyên vô cớ tôi không nhận.”

Khi đó chúng tôi thường nói chuyện với nhau như thế. Lục Phong con nhà giàu, dĩ nhiên vung tay với bạn bè rất hào phóng, còn tôi không bao giờ nhận không cái gì từ người khác cả. Từ nhỏ hai anh em tôi đã bị cha dùng chổi lông gà giáo huấn, “Một, không trộm cắp. Hai, không tham lam…” Tham ở đây gồm cả ý không lợi dụng bạn bè. Chính vì vậy giữa tôi và Lục Phong luôn ăn đồng chia đều với nhau. Ngay cả đi leo núi, uống chai nước suối cũng phải trả lại đúng phân nửa tiền cho hắn. Tôi cảm thấy như vậy là rất sòng phẳng, hắn thì lại nổi trận lôi đình.

Quả nhiên, hắn nhíu tít lông mày trừng mắt nhìn tôi, trừng chán chê thấy tôi vẫn bơ mặt ra, đành đổi giọng, “Công cậu lần này lớn lắm, đi trượt là để đền ơn đáp nghĩa cậu đấy.”

“Hả?”

“Thì vụ viết văn nộp cho trường lần trước đó, được giải nhất lận, nên ông già thưởng bộn tiền luôn.”

Tôi đờ người ra, hóa đá.

$%&%&*^%$# (đờ mờ!!) Sao có thể như vậy!? Cái bài văn thô lậu đó thế nào mà lại được giải nhất hở trời?

#&^%)(*&@$% (phắc du!!) Thật quá đáng! Từ thuở cha sanh mẹ đẻ ra tôi làm văn từng được khen hay một chữ. Vậy mà chỉ vì có ba cái đùi gà đã để tên khác nẫng phần thưởng đi mất.

Môn trượt patin hồi đó rất thịnh hành và được học sinh trung học ưa thích. Bởi lẽ nơi đó hội đủ mọi điều kiện thích hợp để tạo ra những tình huống lãng mạn như trong phim. Ví dụ như một thằng con trai muốn tiến thêm một bước với một cô bạn mình thích, thì tên đó sẽ mời nàng đi trượt patin. Rồi trong lúc dạy nàng trượt, cu cậu có thể quang minh chính đại kéo tay vịn hông nàng. Và khi nàng té, đó chính là thời khắc anh hùng cứu mỹ nhơn, cậu chàng sẽ dùng lồng ngực vững chắc của mình để che chở cho nàng, loại này đòi hỏi kỹ thuật cao à nha. Bình thường cặp nào đi trượt patin với nhau đều có đột phá tình cảm, còn nếu thiên thời địa lợi nhân hòa thì chẳng biết sẽ còn bay cao bay xa đến đâu nữa.Lúc ở chỗ đổi giầy, không ít người chào hỏi Lục Phong, “A Phong, hôm nay không mang theo em xinh tươi nào đến à?”, “A Phong, đi một mình à?”

Mẹ nó, tao con trai thì không được tính là người à?

Nghĩ đến mình cả tay con gái cũng chưa từng nắm qua, trong lòng tôi cuộn lên một trận khó chịu, “Coi bộ chuyện đời tư cũng thật bê bối quá đi, không biết đã đưa bao nhiêu người đến đây rồi nhỉ?”

“Để tôi tính thử xem…”

Hắn thật sự dùng cả chi trên lẫn chi dưới để tính toán, tôi xì một tiếng khinh thường, tay vịn vách tường, chân run run bước vào trong sân.

“Tiểu Thần, kỹ thuật dỏm quá đi.” Hắn hô hoán.

“Im mồm!” Không cần hắn nói ra thì người ta cũng biết tôi là tay mơ mà.

Thật tình đây là lần đầu tiên tôi trượt patin, có thể đứng vững đã là may phước lắm rồi, làm gì có cái gọi là ‘kỹ thuật dỏm’ nữa chứ.

Lục Phong thì tung tẩy lượn tới lượn lui, tôi thì bấu chặt lấy cái lan can, tướng đi xiêu vẹo, cẩn thận trượt một bước chống một bước, y như lần đầu tiên bước đi trên mặt trăng, cảm động đến trào nước mắm, à nhầm, nước mắt.

“Tiểu Thần, tôi tập cho cậu.” Lục Phong lượn hai vòng, thấy tôi vẫn bộ dạng sống khổ chết sở, mắt không rời lấy cái lan can, bèn ra dáng gà mái mẹ, “Cậu cứ như vậy thì còn lâu mới biết trượt patin.”

“Đi đi đi.” Tôi khua mạnh tay phải như đuổi ruồi, “Cậu cứ trượt phần cậu, tự tôi mò được rồi.”

Vậy mà tên bạn khốn lạn đó lại giở trở đánh lén, đột nhiên giật cái tay đang vịn lan can của tôi ra. Mất đi cái lan can hộ thân, tôi y như người bị chết đuối không kém phần vật vã, tay chân quờ quạng kịch liệt mới bắt được bả vai Lục Phong, hồn vía lên mây, “Tôi biết rồi, thì ra cậu âm mưu muốn cho tôi ngã chết mà.”

Lục Phong cười ha ha, “Cậu chưa ngã là được rồi, để tôi đỡ cậu cho. Tôi tốt hơn cái lan can nhiều lắm.”

Sự vững vàng của hắn so với cái lan can chẳng kém là bao, hơn nữa còn có ưu điểm là sẽ xuất hiện kịp lúc mỗi khi tiếng ré cứu mạng của tôi vang lên. Tay trái tôi móc vào ngón trỏ của hắn, tay phải duỗi ra để duy trì trạng thái cân bằng. Ở bên cạnh, tay phải Lục Phong ổn định khoác lên lưng tôi nâng đỡ, cả hai dùng tư thế như chiến sĩ xung kích trận tiền mà trượt hết một vòng, lòng bàn tay tôi đã ra đầy mồ hôi.

“Thêm vòng nữa đi.”

“Tha cho tôi lần này.” Tôi chủ động xuống nước cầu xin, “Tôi giữ thăng bằng kém lắm, không chơi nổi trò này đâu.”

“Nói sao vậy, chẳng phải cậu đã gần đứng vững rồi còn gì, tập thêm chốc nữa thì…”

Phía đối diện, vừa nhác thấy một đôi nam nữ đang loạng choạng lao tới, ngay giây sau đã sắp đâm sầm tới nơi. Lục Phong nhanh nhẹn lách người né đi, tôi thì không có được cái tài năng đó, chân bị trượt mất đà ngã xuống đất, vừa tru tréo la thất thanh vừa bấu víu kịch liệt nắm áo nắm quần Lục Phong.

Lúc này tôi mới nhận ra Lục Phong là “tay vịn chất lượng cao” có công dụng siêu ưu việt. Gia tốc của hắn còn nhanh hơn với gia tốc trái đất, trong tình huống đó mà vẫn không hốt hoảng không nghiêng ngả, vững vàng ôm chặt tôi vào lòng.

“Đã nói là không chơi nữa mà.” Tôi khóc lóc thảm thiết, tư thế vô cùng mất mặt mà nép sát rạt vào ngực Lục Phong. Con trai với nhau mà cứ dính chặt thế này trông thật kỳ cục, nhưng Lục Phong giữ tay rất chắc, nhất thời không giãy dụa ra được.

“Một lần nữa thôi.” Hắn vẫn thoải mái với cái kiểu I-don’t-care-eh-eh-eh-éh-eh.

“Có phải cậu muốn tôi ngã đến tàn phế mới cảm thấy thỏa mãn phải không?”

“Có tôi đây, ngã thế nào được.”

Tuy nhiên, trong lúc Lục Phong miệng mồm ba hoa, tôi còn trong tư thế tàn phế nửa mùa – thì một người từ phía sau bay vèo tới giữa hai người. Mất đi Lục Phong chống đỡ, tôi không nói hai lời ngã uỵch xuống, mông chấm đất.

“…” Đau đến nghẹn ngào câm nín luôn.

“Con bà nó không có mắt à!” Hắn hùng hổ mắng một câu rồi nhanh chóng khom người xuống đỡ tôi, “Không việc gì chứ?”

“Sao có thể không việc gì hả, 555555[1]!!” Dù rất xấu hổ, nhưng hắn vừa đụng đến mắt cá chân là tôi đã đau đến òa ra khóc lụt nhà, “Trặc chân rồi!!”

Và hai ngày sau đó, tôi chân cà nhắc đi đến lớp, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường. Lại còn vừa đi vừa chửi, làm mọi người thấy tôi mặt mày nghiêm túc còn lầm bầm cái gì đó, tưởng đâu rằng tôi thuộc dạng biết vượt lên chính mình, dù trong hoàn cảnh khốn khổ nào cũng không quên học bài.

“Tiểu Thần, hôm nay đỡ hơn chưa?”

Tôi nhìn đối tượng hứng chịu mọi sự nguyền rủa của mình đang cầm bình dầu nhá tới nhá lui trước mặt.

“Tốt cái đầu cậu, động gân động cốt phải 100 ngày mới hết!”

“Hay quá, còn 98 ngày nữa.”

Tôi suýt nữa đứt mạch máu não mà chết. Hắn dùng đôi tay vụng về xoa dầu lên mắt cá chân tôi xong rồi hỏi, “Còn đau chỗ nào nữa?”

Tôi hung hăng, “Mông.”

Hỏi nhảm, mông trực tiếp nện xuống đất, sướng tê người!

“A?” Hắn nhướn một bên mày, cười gian, “Có muốn cung cấp dịch vụ mát xa không?”

“…” Đều là đực rựa với nhau, vốn không có gì phải ngại, nhưng vẻ mặt của hắn khiến tôi bỗng thấy sợ hãi 囧, “Không cần, dù sao… cũng không đau lắm.”

Nào ngờ thương tích hôm sau nhanh chóng chuyển biến xấu, phần mông ‘không hề gì’ có lẽ đã thương tổn đến đốt sống cùng, tôi ngồi dậy không nổi, chân phải cũng sưng phù lên, muốn làm đại hiệp một giò cũng không xong, chỉ có thể nằm trên giường nước mắt lưng tròng.

[1] 5555: ký hiệu viết tắt của tiếng khóc, giống như huhuhu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN