Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu


Chương 4


Giống như trong bài văn mẫu mà học sinh tiểu học hay viết, những lúc thế này trong lớp luôn xuất hiện một bạn như Lôi Phong[1] vui vẻ giúp đỡ bạn gặp nạn, không ngần ngại nhận trách nhiệm hộ tống bạn đều đều lên lớp, bất chấp mọi thời tiết mọi địa hình, băng đèo vượt suối cõng bạn đến trường.

Người đảm nhiệm vai trò Lôi Phong sống dĩ nhiên là Lục Phong.

Ban đầu sống chết gì tôi cũng không chịu để cho hắn cõng mình đến trường. Cái lý do trẹo chân vì trượt patin nghe ra cũng chẳng đẹp mặt gì cho cam, tôi làm sao có thể đóng vai anh hùng oai phong lẫm liệt, khí phách hiên ngang ngồi trên lưng hắn cho học sinh toàn trường chiêm ngưỡng chứ? Hơn nữa trên cao gió lạnh, Lục Phong cao như thế, rất là gây sự chú ý.

Nhưng khi đó đã gần cuối kì, bài vở rất quan trọng, không muốn cũng phải bò đi học. Thế là Lục Phong kiêm thêm nghề cửu vạn[2], còn tôi thì trở thành hàng hóa khuân vác.

Từ ký túc xá đến lớp học cũng không bao xa, hiềm nỗi bậc thang hơi nhiều. Có thằng làm đại thiếu gia sướng thân quen rồi, làm gì biết hầu hạ người khác là thế nào. Hắn cõng người mà còn hơn là tải lựu đạn, không quăng mạnh xuống giường khiến tôi khóc thét, thì cứ nhè ngay vách tường ở góc cầu thang mà cho tôi đụng bôm bốp.

“Con mẹ nó cậu tưởng tôi là bao cát à?”

Tôi đếm trên người không biết bao nhiêu vết bầm, xổ nho với hắn.

Lục Phong phụ trách xoa dầu, coi như chỗ nào trên người tôi-sờ-được-đều-đã-sờ-tuốt.

“Tôi muốn người đầu tiên mình cõng phải là mỹ nữ xinh đẹp như tiên, giờ bị cậu cướp mất rồi, còn kêu ca cái gì nữa.”

“Này, đừng có mà trọng sắc khinh bạn nhé, tôi không phải là mỹ nữ, thì cũng được coi là mỹ nam chứ bộ.”

“Lại đây, há mồm ra.” Lục Phong mở hộp cơm. Giờ đến ba bữa cơm cũng phải do hắn đích thân phục vụ.

“…” Tôi không tự nhiên né cái muỗng hắn đưa tới, “Tôi bị trặc chân chứ có phải bị liệt nửa người đâu mà cậu phải đút cho ăn.”

“Lắm lời, há mồm ra.”

“Không cần!”

Tiếc là hắn tay chân nhanh nhẹn thủ đoạn dứt khoát, không nói nhiều bóp cằm tôi mà tọng cơm vào.

Tôi biết mặt mình nhai cơm cũng không tao nhã gì, nhưng hắn cũng đâu cần chăm chú nhìn miệng tôi như vậy.

Gian nan cực khổ đợi hắn đút cho ăn xong, lại tới màn nhiệt tình tận tâm giúp tôi lau miệng.

“…Này, cậu tính lau đến bao giờ hả?” Môi nóng lên, lau đến mức sắp bong da.

“Chỗ này còn bẩn chút.”

Chùi cũng cần phải nhìn sao, dí mặt lại sát rạt vậy để làm gì hả?

Trong giờ giải lao, trên bàn Lục Phong lúc nào cũng có thư tình chất đống.

“Hừ, các bạn gái đúng là bị mờ mắt rồi, giai đôn hậu chất phác đầy tiềm năng sờ sờ ở đây mà không thích, lại đi thích người như cậu.” Tôi không nén được ghen tỵ.

“Cậu ghen à?”

Trúng tim đen. Tôi oán hận nhìn hắn.

“Không lẽ chưa từng được em nào tỉnh tò?”

“Có gì lạ đâu!” Tôi bốc hỏa, “Suốt ngày kè kè với cậu, cậu cao như thế làm bao nhiêu hào quang của tôi đều bị chặn hết rồi, các bạn nữ làm sao biết đến sự tồn tại của tôi chứ? Không được, về sau tôi phải tránh xa cậu 100 mét.”

Ban đầu tôi không để ý, quả thật ở cạnh Lục Phong bao nhiêu hào quang chói lòa đều bị tắt phụt, các bạn nữ đều coi tôi như Invisible man.

“Cậu dám!” Hắn bỗng dưng lạnh mặt. Tôi vốn nhát gan lại sợ phiền phức, vội vã lắc đầu, “Không dám không dám.”

“Tiểu Thần.” Lục Phong ngồi bên cạnh, theo thói quen ôm lấy vai tôi, “Cậu muốn quen bạn gái à?”

“Dĩ nhiên…” Hắn trừng mắt làm giọng tôi nhỏ rí lại, “…không phải…” Tôi còn chưa đến độ tuổi sung mãn gì gì đó, đối với con gái cũng không mơ mộng nhiều, đơn giản là thích có người theo để thỏa mãn sĩ diện con trai thôi.

“Mình giao kèo với nhau đi, nếu tôi không quen bạn gái, thì cậu cũng không được thích ai hết.”

Giao kèo gì mà nghe khập khiễng vậy, thực tế không có hiệu lực ràng buộc gì hết, cái tên Lục Phong này không cần đi đâu thả dê cũng có một đống em gái bu quanh rồi, lại rất hay xé rào, chỉ sợ tôi còn chưa chạm được vào ngón tay con gái thì hắn đã có một đống nhóc tỳ ôm chân kêu ba ba.

Tôi gật đầu có lệ. Lục Phong cười cười, đem mớ thư không hề xem qua tống tiễn vào thùng rác.

[1]Lôi Phong(1940 – 1962) là một chiến sĩ cộng sản dưới thời bác Mao Trạch Đông , một nhân vật kiểu mẫu điển hình, sau khi ảnh chết thì bác Mao có làm cái chiến dịch gọi là “Học tập theo đồng chí Lôi Phong” năm 1963 (nghe như sống và học tập theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh nhỉ ~)

[2] Cửu vạn: bốc vác =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN