Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu


Chương 47


Cuối tháng tư, trời còn se se lạnh. Đinh Đinh đã mơ màng đến cảnh mặc trang phục Hawaii, phơi phới nằm dưới ánh nắng mặt trời trên bờ cát tràn trề sức sống.

Cho dù sắp chuẩn bị nghỉ phép đi Hawaii chơi cũng đâu cần báo cáo trước tiết mục như vậy.

“Đúng rồi Tiểu Thần, em cảm thấy đi đâu là tốt nhất?”

Trong nhà Lục Phong cũng đang dựa người trên ghế sô pha, lật giở tạp chí du lịch. Trường kỳ bị nhốt trong nhà bán mạng làm việc, thần kinh đã sớm căng như dây đàn, đợt nghỉ dài hạn bảy ngày trong tháng năm này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Tôi có chút khó xử, nhìn lướt qua mấy hình ảnh màu sắc rực rỡ kèm theo lời quảng cáo, “Không xuất ngoại không được sao?”

“Không còn cách nào khác, dân Trung Quốc đông lắm.”

Hắn nói có phần đúng, tháng năm cả nước được nghỉ, hơn nửa dân số đều phát rồ lên mà chen chúc đi chơi lễ, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Một lần tôi leo lên núi tham quan Vạn lý trường thành, đi đến chảy nước mắt, trước sau trái phải đều là người, dòng người chậm chạp di chuyển cũng mất hết một ngày ròng rã, ngoại trừ đầu người nườm nượp ra, cảnh tượng hùng vĩ gì cũng chẳng thấy.

“Đi Châu Âu đi, chúng ta tới chỗ này trước…”

“Lục Phong, Tây An thế nào?” Tôi trưng ra vẻ tươi cười.

“Chỗ đó có gì mà chơi, đi Đài Loan đối diện còn miễn cưỡng cân nhắc lại.”

“Em hứa với Diệc Thần lâu rồi.”

Làm, làm cái gì, tôi còn chưa nói gì mà, ánh mắt dọa người thế là sao?

“Em hứa với nó hồi nào?”

“Lâu rồi… hồi trước…”

“Sao không bàn với anh?”

Tại anh đi LA không có nhà đó chứ, “Thật ra Tây An cũng được lắm, có hải lệ tiên[1] nè, có thổ duẫn đông[2] nè…”

Đừng có trừng mắt lên như vậy chứ…

“Bánh nướng của Cổ lãng tự cũng có tiếng lắm…”

“Anh không có hứng thú với mấy cái đó.” Lục Phong thuận tay lật hai trang tạp chí, “Tự nhiên anh muốn ăn sushi, chúng ta đi Nhật Bản ngâm suối nước nóng, giờ anh gọi điện thoại book vé máy bay với khách sạn…”

“Oa oa oa… chờ một chút…” Tôi sống chết ôm lấy chân hắn, “Thương lượng tý đã…”

“Quên đi.” Hắn rút chân ra, “Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, em còn muốn anh phải gặp thằng nhóc đó? Ngoan ngoãn theo anh đi Kyoto.”

“Không phải, sự thật là… em phải đi họp lớp.”

“Hừm?”

“Tuy rằng Tây An không có danh lam thắng cảnh gì, nhưng em có thể dẫn anh đi trung tâm Tây An chơi, có tượng Lỗ Tấn với Trần Gia Canh này, a a, còn có rất nhiều cây, hồ cũng có một cái… sân bóng mới nhìn cũng được lắm… Có gì em bao anh ăn, ở đó có nguyên một con phố toàn quán bán đồ ăn ngon không hà… Họp lớp anh cũng có thể tham dự, lớp trưởng bảo là khuyến khích mang người thân theo. Lớp em nhiều nữ sinh dễ thương nè, nam sinh dễ thương cũng không ít (??)… Đúng rồi, ở đại môn khẩu còn có đền XXX thiêng vô cùng, thuận tiện đi cầu cái gì cũng được, linh nghiệm lắm…”

Tóm lại Lục Phong bị tôi phát huy công phu bạch tuộc, nửa lừa tình nửa bức bách, trước khi lên phi cơ còn phải đánh tôi hai cái mới hả.

Kết quả vừa xuống phi cơ, tôi liền chột dạ không ngẩng đầu lên được.

Đầu tiên là ở trung tâm Tây An, dẫn hắn đi đến phố ‘có nhiều món ngon’ để ăn cơm trưa, ai ngờ hắn lại cắn phải vỏ hàu còn sót lại trong dĩa, tiếp đó trong món cá hấp lại phát hiện ra xác một con nhện to bằng nửa ngón út.

Kỳ thật sống ở đây bốn năm năm rồi tôi không còn lạ gì chuyện đó nữa, trước đây có ông anh đang ăn chợt phát hiện trong nồi lẫn thứ gì đấy nhìn giống như đuôi chuột. Sinh viên chúng tôi cũng ăn không ít thứ côn trùng to nhỏ lẫn lộn, thế mà có thằng nào chết đâu, vẫn khỏe mạnh lớn lên bình thường đấy thôi. Chỉ cần đồ ăn có hương vị ngon là được, có thêm hai ba con trùn chỉ đi nữa mọi người cũng sẽ giả bộ không nhìn thấy, còn cho đó là nguyên liệu phụ thêm để tăng cường dinh dưỡng.

Lục Phong từ thời trung học đã chạy đến quốc gia phát triển mà hưởng phúc, dĩ nhiên chưa từng nếm qua loại đồ ăn ở nơi vốn lắm sông nước nên sản sinh ra nhiều ruồi bọ như thế. Mặc dù đã xem xét đĩa rau rất nhiều lần, sau khi phát hiện có con gì đó màu xanh xanh, cũng không dám động đũa thêm lần nữa.

Cái tên được nuông chiều này, phải biết rằng trước đây chúng tôi ở căn tin, vừa xem giải bóng đá champion league trên TV vừa ăn cơm, ai thèm để ý trong rau có sinh vật gì khả nghi hay không chứ.

Phải sống trong điều kiện môi trường khắc nghiệt thế này, mới có thể trui rèn nên những thanh niên có sức chống chịu tốt như tôi đây.

Cứ giống như hắn soi cái này mói cái kia, chỉ có nước bịt miệng bịt đ*t khỏi ăn khỏi uống luôn cho rồi.

Tiếp đó đi đến đền XXX nghe-đồn-rất-linh thắp hương cúng bái, nhân tiện xin thêm một quẻ xăm.

Trúng nhầm xăm hạ, mặt Lục Phong đã đen sì như đ*t nồi.

Lão hòa thượng còn giải thích, “Sự tình nói ra thật phức tạp, thí chủ phải cân nhắc kỹ càng thì mới thông suốt được. Sự đời bể dâu khó lường, lại thoảng qua như phù vân, cuối cùng chỉ là một giấc chiêm bao mà thôi.”

Tôi cảm thấy nói thế này chi bằng không nói. Nhưng lại nhịn không được hỏi thêm, “Rốt cuộc là phải làm sao?”

“Suy xét cẩn thận trước khi hành động, vạn sự rồi cũng hóa hư không, quan trọng nhất là phải giữ tâm bình khí lặng.”

Lục Phong không kiên nhẫn ho khan một tiếng, “Tôi đi cầu nhân duyên, ông xem rốt cuộc là thành hay không thành?”

“Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, hữu duyên tất sẽ thành, hết thảy phải trông chờ vào chữ duyên.”

Ngay cả tôi cũng không giữ được bình tĩnh, “Vậy ông nói chúng… người này cuối cùng là hữu duyên hay không?” Suýt tí nữa là phun ra nguyên chữ ‘chúng tôi’ rồi.

“Một chữ duyên này, thập phần nan giải, gặp nhau là duyên phận, quen biết là duyên phận, hôm nay hai người đến được chỗ này, cũng là duyên phận…”

Ra đến cửa, Lục Phong phẫn nộ nói, “Đúng là phường ăn ốc nói mò, nói tới nói lui, hơn một trăm câu cũng là cái ý đó, ông đây mà treo biển hành nghề, phỏng chừng còn nói lưu loát hơn nhiều.”

“Này này.” Tôi nhắc nhở hắn, “Không được khinh nhờn thần phật.”

“Không lẽ cái quẻ đó nói gì em cũng tin? Chúng ta vầy mà chỉ đối ứng với xăm hạ? Lại còn ‘một giấc chiêm bao’ gì gì đó??”

“Tin hay không là tùy ở mình… Tin thì linh, không tin thì mất linh, phật tại tâm mà…” Tôi cũng bắt chước lão hòa thượng tỏ vẻ nguy hiểm. Nếu bảo không tin thì là bất kính với thần phật (cho dù là theo chủ nghĩa vô thần đi nữa, có ai vào chùa thắp hương mà dám nói câu ‘tao cóc tin vào Phật đấy’, sợ thánh nó vật cho chết!!). Nhưng nếu bảo là tin thì… tôi đây cũng không muốn tin!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN