Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 48
Sau khi kích động mừng đón tôi, Diệc Thần mới đảo mắt sang Lục Phong đang đứng một đống đằng sau, lập tức đại não gửi tín hiệu bíp bíp ‘Có địch tới! Có địch tới!’ đến toàn thân và khuôn mặt, nháy mắt đứng chặn ngay cửa không cho địch vào.
May mà Lục Phong đã sớm có chuẩn bị, giơ đĩa Rusty Nail của X-Japan lên. Trong vòng 30 giây, trên mặt Diệc Thần đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng vẫn hết sức miễn cưỡng nhận lấy đĩa, để cho Lục Phong bước vào.
Tiếp theo đó đứa em này thật làm tôi nhớ đến bà mẹ luôn càm ràm như tụng kinh Koran của mình. Vậy mà Lục Phong bị nó thao thao bất tuyệt giáo huấn cư nhiên lại không nổi lửa, có thể vì mấy câu hăm dọa vớ vẩn như ‘Anh mà dám khi dễ anh ấy thì tôi giết anh’ chẳng có chút uy lực nào, ngược lại còn làm Lục Phong cảm thấy mình đang đóng vai trò ‘anh rể’, địa vị càng thêm đảm bảo.
Cuối cùng, để chứng minh tình cảm của chúng tôi rất tốt đẹp, hắn còn cố ý lựa lúc tôi không phòng bị mà ôm lấy, biểu diễn một màn khóa môi siêu cấp nóng bỏng.
Tôi đáp lễ lại bằng một cái bạt tay.
Diệc Thần phỏng chừng lần đầu tiên thấy hai người đàn ông ôm hôn nhau như muốn cháy nhà đến nơi, mắt trừng to như cái trống.
Thật sự mà nói đứng trước em mình, tôi không có tư cách gì giả ngu được nữa, chỉ hận không thể bụm mặt mà tông cửa bỏ chạy.
Còn thằng cha kia, sau khi đạt được mục đích thì tươi cười, hí hửng lẽo đẽo theo sau tôi.
“Sao vậy, ngượng ngùng à?”
Không phải da mặt ai cũng dày như anh!!
Nghĩ tới ban nãy bị hắn ôm chặt, đặt lên đùi liền cảm thấy lửa nóng hừng hực, thật muốn cầm kéo cho hắn thành thái rám ngay tại chỗ. Thứ dê cụ không biết phân biệt thời gian, địa điểm, lúc nào cũng có thể tùy ý mà động dục. Nếu không kịp thời tát cho hắn một cái để trở lại nguyên hình, cho dù lúc đó có người đang trợn mắt há mồm đứng xem, tôi cũng không dám đảm bảo hắn sẽ ngưng làm tới ngay tại chỗ.
“Có sao đâu, nó cũng đâu phải không biết.”
Biết và nhìn là hai chuyện khác nhau, hiểu chửa!?!?
“Mà lúc đó em cũng đáp lại anh đấy thôi. Rõ là có cảm giác mà.”
Cảm, cảm giác cái búa!! Không biết thằng cha này học ở đâu mà luyện được trình độ khóa môi đến cảnh giới cao nhất, đừng nói là nữ, đến nam như tôi còn thấy rụng rời tay chân, thắt lưng mềm oặt. Khi hắn chạm môi cơ bản liền như bị tước vũ khí, giơ tay chịu trói, muốn tát hay muốn cho đậu hũ vô mặt cũng phải đợi hắn hôn xong, lý trí trở về rồi mới tính tiếp.
“Đừng đi nhanh như vậy, có nhanh hơn nữa anh cũng đuổi kịp, không bằng chúng ta chậm rãi tản bộ với nhau.”
Đi chết đi.
Tôi đau khổ lê bước, mãi đến khi nửa bóng người cũng không thấy, chỉ có tiếng còi xe đủ loại không ngừng rít gào bên tai, mới giật mình chợt nhớ hình như vừa nãy mới đi qua chiếc cầu có dán thông báo ‘Cấm người đi bộ’. May mà mấy con bồ câu đã về tổ, khéo lại tương cho vài cái biên lai phạt. Đi dạo phía trên biển cũng không tệ lắm.
“Biển chỗ này đẹp thật.” Tên cách không xa không gần phía sau lưng lên tiếng.
“Là vì trời tối nên không nhìn thấy rác thôi.” Tôi lẩm bẩm nói. Học sinh ở đây đứa nào mà chưa từng nhảy xuống dưới tắm qua, gần gũi với thiên nhiên như vậy có lý nào lại không biết thừa.
“Chỗ này giờ chỉ có chúng ta thôi sao?”
“Vớ vẩn, đây là đường xe chạy, ngoài chúng ta ra còn có ai…” Đột nhiên ý thức rất rất rất rõ rằng trong phạm vi năm trăm mét đổ lại, ngoài hai người cùng mấy chiếc otô đang phóng vèo vèo, không có người thứ ba. Đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nam, cùng đứng trên cầu, dưới chân là biển, hai bên cũng là biển, kêu trời không biết kêu đất không hay…
Tôi bỗng nhiên nổi da gà toàn thân, chột dạ không dám ngoái đầu nhìn Lục Phong, hăng hái bước nhanh hơn.
Nghe loáng thoáng Lục Phong đứng phía sau cười khẽ, “Hây, làm gì mà phải sợ hãi như vậy chứ.”
Anh, anh không cần phải cười âm hiểm như vậy!! Dù sao nơi này cũng là chốn công cộng, không chừng còn có camera, không lẽ anh dám làm chuyện xằng bậy sao!?
Quả nhiên vừa chạy được hai bước đã bị bắt lấy, đẩy ngã lên hàng rào bảo vệ.
“Em thật to gan, dám tát anh.” Hắn một bên vừa âm trầm hạ giọng nói, một bên không khách khí mà kéo áo sơ mi cùng quần dài xuống, một hơi cắn lên cổ tôi.
Tim đập thình thịch, tôi ở trong lồng ngực hắn giãy giụa, ngày mai còn họp lớp, tôi không muốn trên người bị đóng đủ thứ dấu chi chít đâu, “Anh anh làm bậy là em kêu lên đó!!” Giữa thanh thiên bạch nhật (??) bắt người ta làm ra loại sự tình này, đúng là đồ không có đạo đức mà!!
“Kêu đi.”
Đồ không biết xấu hổ chết bầm, lại đang sờ chỗ nào!!
Ô ô ô ô, bớ cảnh sát giao thông các chú đang núp ở hốc nào, mau mau xuất hiện đi, có phạt bao nhiêu biên lai tôi cũng chịu hết, ô ô ô ô ô ô…
Nếu không phải trong lúc nguy cấp, tôi bị gió biển lạnh ngắt trên cao thổi trúng, liều mạng ắt xì một cái, khéo tên dê cụ kia đã làm đến bước cuối cùng.
Lục Phong khi hứng lên liền không coi đạo đức ra gì, xem trời bằng vung, nhưng sợ tôi bị cảm mạo mà miễn cưỡng dừng lại ngay. Vì vậy vô luận người này thực tế có bao nhiêu đáng ghét, trong mắt tôi đại đa số thời điểm đều đáng yêu vô cùng.
Tháng trước Trung Dương phá sản, giám đốc nhảy 28 tầng lầu tự sát. Trung Dương từng là đối tác đáng kể của chúng tôi, tuy rằng lung lay sắp sụp, nhưng vẫn còn có thể cầm cự được, chưa đến mức phải đi đến bước này. Trong nội bộ lan truyền tin tức không mấy xác thực, song ai nấy đều biết, công ty chúng tôi từ chuyện này mà thu lời không ít. Dù là thứ thành công khiến người ta có chút rét lạnh, mọi người vẫn hoan hô vui mừng.
Trong tiệc khánh công, Chu Sa trộm nói với tôi, sếp lớn đúng là một người đáng sợ, cậu phải cẩn thận.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Lục Phong là một người đáng sợ. Tôi chỉ thấy Lục Phong tính tình có hơi xấu một chút, nói năng thường tự cho mình đúng, có phần cố chấp, nhưng trong cốt tủy lại là một người đàn ông dịu dàng nồng nhiệt, tựa như lão hổ động một tý là phát uy nhưng không bao giờ cắn người.
Có lẽ vì luôn nhận thức một cách cố chấp mù quáng như vậy, cho nên rất nhiều năm sau, khi đứng trước mặt hắn, tôi vẫn không thể hiểu rõ hắn là người như thế nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!