Sovereign:zero - Chương 1: Runaway [Trốn Chạy]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Sovereign:zero


Chương 1: Runaway [Trốn Chạy]


Người ta cứ luôn miệng nói,

Đó là một nơi lạnh lẽo, u tối, đừng mơ đến việc sống sót khi đã đến đó.

Tôi đã từng tin như thế.

Nhưng giờ thì khác rồi,

Đúng là miệng lưỡi con người mà.

Tháp đồng hồ giữa thị trấn điểm mười tám giờ, mặt trời đang khuất dần sau ngọn núi, màn đêm lạnh lẽo không một ánh sao trời nhanh chóng buông xuống. Đường phố vắng tanh không một bóng người qua lại, chỉ có vài con chuột cống đang chít chít gọi nhau đi kiếm ăn và những con gián bò lung tung chẳng biết để làm gì. Cũng phải thôi, Elysium vốn có quy định dân thường không được ra ngoài vào ban đêm mà. Nhưng cái gì cũng có vài trường hợp đặc biệt.

Jessica dùng hết sức mình để chạy nhanh nhất có thể. Cô vừa chạy vừa thở hổn hển. Mồ hôi vã ra, đôi chân như muốn gãy nát, tim đập nhanh tưởng chừng sắp vỡ tung. Nhưng dù có như thế nào, thì cô vẫn phải chạy, nếu vẫn còn muốn sống.

Đang chạy, cô liếc mắt nhìn ra phía sau lưng mình, cách cô khoảng mười mét là một đám khoảng mười lăm người cầm đuốc soi đường và gậy gộc. Họ vừa đuổi theo cô vừa không ngừng la hét “Đứng lại, dừng lại, không được chạy…”. Cô nghiến răng, lại tiếp tục nhìn về phía trước và hai bàn chân vẫn không ngừng lướt nhanh trên mặt đường. Nếu cô mà nghe theo lệnh của họ, ngừng lại ngay lúc này, đám người đấy chắc chắn sẽ nghiền cô ra bã.

Do vừa chạy vừa lo suy nghĩ lung tung nên cô đã không chú ý đến việc có một cành cây bị gãy, nằm chắn giữa đường và cứ thế mà vấp vào nó, ngã cái ạch, đầu đập mạnh xuống mặt đường. Đám người thấy cô nằm bất động trên mặt đất liền chạy nhanh lại, đứng vây xung quanh cô.

– Mày nghĩ mày chạy thoát khỏi tao được chắc, con quỷ cái!

Một gã đàn ông mập lùn cúi người xuống nắm tóc xách đầu cô lên, banh miệng ra khoe cái răng bằng vàng của lão, cười khằng khặc khinh người. Tiếp đó, hắn buông tóc cô ra, dùng tay tát thẳng vào mặt cô một phát thật mạnh khiến cô choáng váng, ngã xuống đất lần nữa. Rồi hắn cùng đám người đang bao vây cô xúm lại, đá, đạp liên tục vào đầu, ngực, bụng và chân cô. Không dừng lại ở đó, có vài kẻ còn lôi đầu cô lên, thụi vào bụng cô mấy phát cho thổ huyết rồi dùng gậy gộc phang vào đầu. Cô vừa bò dậy là lại ăn mấy cú đá vào lưng và vai, lại ngã đập mặt xuống đường.

Khoảng mười phút sau, khi thấy cô nằm im không nhúc nhích trong vũng máu, gã mập mới ra hiệu ngừng lại. Lão cúi người xuống, lại nắm mái tóc rối bù bết máu lôi lên, nhìn vào đôi mắt trống rỗng của cô, tiếp tục cái nụ cười kinh tởm đó:

– Sao thế? Chết rồi à? Tao nghe nói mày lỳ đòn lắm mà, cũng chỉ có nhiêu đó thôi hả?

Jessica im lặng, cô chẳng nghe được lão mập đó đang nói gì cả, đầu óc mụ mị cả lên, cảnh vật với mấy con người đứng xung quanh cô cứ bay lên rồi lại lượn xuống, mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ được, thở cũng thấy khó nhọc, miệng thì đầy vị sắt của máu. Aaaa, đau quá, đau kinh khủng. Chắc lại gãy vài cái xương nữa rồi, chắc lục phủ ngũ tạng lại nát như tương luôn rồi, tệ hơn chắc là chấn thương sọ não luôn rồi. Chậc, bị đập liền mấy phát vào đầu thế mà. Lúc nào chả thế, dù có ở đâu, thì vẫn bị đánh bán sống bán chết, dù đó không hẳn là lỗi của mình.

– Ê con kia, nói coi, mày làm gì con bồ của tao rồi? Mày giấu nó ở đâu? – Lão mập vẫn tiếp tục nói mặc cho Jessica chẳng nghe được gì.

– …

Thấy Jessica im lặng không trả lời, máu lão mập sôi lên, lão giựt cây đuốc từ tay tên người làm đứng cạnh bên, dí lửa sát vào con mắt trái của cô. Lão siết chặt nắm tóc cô, giở giọng hăm doạ:

– Giờ sao, không nói tao nướng luôn con mắt mày đấy!

– Sếp ơi, đã hơn sáu giờ rồi đấy, không nhanh lên chúng ta sẽ bị Angel giết mất. – Tên vừa bị lão giật cây đuốc lo lắng.

– Tao biết, mày không cần nói. Còn mày, khai lẹ! Con bồ của tao đâu, mày làm gì nó rồi?

Vẫn không có tiếng trả lời. Lão mập điên tiết, nghiến răng ken két:

– NÓI!

– Ăn rồi.

Jessica bất ngờ lên tiếng, môi cô vẽ nên một nụ cười đầy khiêu khích làm lão mập giật mình. Rồi từ đỏ gay vì giận dữ, khuôn mặt lão chuyển sang xám xanh đầy sợ hãi, mồ hôi lão bắt đầu túa ra, đôi mắt nhìn cô đầy kinh hãi. Hai hàm răng lão va vào nhau lập cập, bàn tay lão đang nắm tóc cô run lên từng đợt. Lão không thể tin vào mắt mình được. Mới mấy phút trước, trông cô như sắp chết đến nơi, mà giờ, những vết thương lớn nhỏ, vết bầm tím bầm xanh trên khắp cơ thể cô đã hoàn toàn không để lại chút dấu vết, chỉ còn lại những vệt máu khô và vết dơ của bùn đất dính vào. Còn một việc đáng sợ hơn nữa, cô nói cô đã ăn, ăn tươi nuốt sống một con người.

Dồn tất cả dũng khí, lão vứt cây đuốc xuống đất rồi buông mái tóc cô ra, dùng cả hai tay bóp cổ cô. Vừa dồn sức vào hai cánh tay, lão vừa gằn giọng:

– Rốt cuộc mày là thứ gì thế hả con yêu nữ?

Jessica không thèm trả lời, đưa hai tay lên cầm lấy hai cổ tay của lão mập và cố siết chặt. Hai tiếng “Crốp!” đồng loạt vang lên từ cổ tay lão mập. Khuôn mặt lão lộ lên sự đau đớn, lão ú ớ chẳng nói nên lời, mồ hôi nước mắt nước mũi tuôn ra như mưa. Đám người xung quanh chỉ biết trố hai con mắt, xanh mặt run rẩy đứng nhìn chứ không biết phải làm gì cho phải vào lúc này.

Cô từ từ kéo tay lão mập ra khỏi cổ mình rồi buông ra, ung dung đứng dậy, liếc nhìn đám người mặt mày xanh lét đứng quanh rồi lại nhìn về phía lão. Giờ thì cổ tay lão sưng một cục to đùng, đỏ tấy cả lên, chắc là nát hết đám xương cổ tay rồi quá, không chừng là gãy luôn xương quay với xương khuỷu rồi. Cho đáng.

– Chưa nghe về Archangel sao? – Cô buông một câu nhẹ bẫng về phía lão mập.

Lão mập quỳ thụp xuống đất, khuôn mặt tím ngắt không một giọt máu vì đau đớn và sợ hãi, mồ hôi mẹ mồ hôi con, nước mắt vẫn thi nhau nhỏ xuống mặt đường. Một vài tên trong đám luýnh quýnh cúi xuống đỡ lão đứng dậy, số còn lại thì lăm lăm mấy cây gậy gộc về phía cô. Chắc định trả thù cho lão chủ đáng quý của họ chăng?

Mà sao chẳng được, họ tiêu chắc rồi. Mặt trời đã khuất bóng, bóng đêm đã bao phủ khắp nơi. Tới giờ con người phải đi ngủ rồi. Nhưng lũ người này vẫn ở ngoài đây, họ chết chắc rồi.

– Đến giờ ăn của Angel rồi…

Cô vừa dứt lời, ngay lập tức có thứ gì đó giống cái đuôi của con bọ cạp khổng lồ đâm xuyên qua bụng lão mập. Một tia máu đỏ tươi phun ra, bắn xuống mặt đường, vào mặt, vào cái đầm trắng lấm bùn của cô và vào khuôn mặt thất thần sợ hãi của mấy gã đứng quanh. Tiếp đó, cái đuôi rút ra khỏi bụng lão mập và đâm vào những gã đứng cạnh. Vài giây sau, lại xuất hiện thêm vài cái đuôi như thế nữa. Cả đám người giờ chỉ còn biết đứng nhìn từng người bị đâm xuyên đến lòi cả xương sống và nội tạng rồi ngã xuống, cứ thế cho đến lượt mình.

Kinh ngạc, sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn rồi chết.

Những tiếng khóc lóc van xin, la hét thất thanh vì đau đớn, rồi cả âm thanh xác người ngã xuống nền đất lạnh, âm thanh xẻ thịt róc xương, nghe gai óc phát kinh.

Jessica đứng yên nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt với đôi mắt trống rỗng. Rồi cô đưa tay lên, lau những vệt máu trên má mình, chùi nó vào váy. Đáng lẽ ở tình huống này thì cô phải chạy mới đúng, chứ không phải đứng im như trời trồng thế này, cơ mà chân cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên cô chỉ có thể đứng chứ không thể di chuyển được. Cũng khó khăn thật đấy, khi phải tận mắt chứng kiến cái cảnh kinh tởm ấy mà không làm được gì.

Tiếng rú ghê rợn của đám giết người làm cô giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man vô tận của mình. Trước mắt cô giờ chỉ còn lại những vũng máu đỏ lòm đang loang ra trên mặt đường, một số cơ quan nội và các cơ quan ngoài nát như tương, vài mẩu xương hãy còn dính mẩu thịt đỏ. Lại nữa rồi. Lại gặp phải cảnh này nữa rồi.

Rồi bất chợt, hình dáng lũ giết và tra tấn, ăn thịt người man rợ ấy lọt vào tầm mắt cô. À, là cái lũ đã và đang đe doạ sự sống còn của nhân loại – Angel đây mà.

Trông thật thảm thương và cũng thật kinh tởm. Khuôn mặt chúng lở loét, xám ngoét, cái miệng thì rách tới tận mang tai, mắt nhiều đến nỗi không đếm được, trên mặt, trên cánh tay, bàn tay, vai,… Bộ dạng rách nát, bẩn thỉu, giòi bọ đục lỗ và bò khắp người. Lưng chúng thì có cái đuôi của con bò cạp, thứ đã đâm xuyên vào bụng đám người kia. Và cái mùi của chúng, tanh hôi đến khủng hoảng. Mùi máu, mùi xác thịt thối rữa và nhiều mùi khác nữa.

Jessica nhăn mặt, từ từ lùi về phía sau, cô không muốn lũ gớm ghiếc bọn chúng chạm vào người mình xíu nào. Nhưng cô càng lui về sau, đám Angel tởm lợm đó lại càng sấn tới, và càng lúc chúng càng nhanh hơn. Cô chặc lưỡi, phải làm sao bây giờ đây? Sức cô làm sao hạ nổi bọn chúng.

Bất chợt, tiếng roi da quất vào da thịt cộng với tiếng xẹt điện vang lên, một con đứng cuối cùng trong đám đó rú lên đầy đau đớn rồi ngã phịch xuống. Cơ thể nó từ từ rã ra thành một nhúm bụi màu xám, có lẽ là tro. Sau con đó, những con trước nó cũng từ từ bị ăn roi điện rồi tan ra tro. Và cái con đang chèn ép Jessica cũng bị ăn một nhát dao xuyên đầu, chết không kịp nhắm mắt. Con dao đó bén và được phóng mạnh đến mức đâm xuyên qua đầu con Angel đó xong, nó còn cắt đi một phần tóc của Jessica và bay thêm một khoảng chừng năm mét nữa mới đáp xuống đất.

Từ trong đám tro xám và máu, nội tạng, xương xẩu,… có một bóng người đang từ từ bước đến chỗ cô. Qua thứ ánh sáng vàng vọt mờ ảo của vầng trăng, cô có thể đoán được người vừa xử đám Angel là một chàng trai. Do không thể nhìn rõ mặt nên cô chẳng biết có đẹp trai hay không. Mà cô cũng chẳng quan tâm mấy về vấn đề ấy. Duy chỉ có một thứ làm cô phải chú ý đến. Đôi mắt của cậu ta, một đôi mắt đỏ tươi phát sáng trong đêm. Cậu ta cũng giống như cô, đều mang màu mắt của sự nguyền rủa, màu mắt đỏ của Angel.

– Người của tổ chức Sovereign đây. Cô không sao chứ?

Cậu con trai tiến gần đến chỗ Jessica đang đứng rồi lên tiếng hỏi thăm. Cô nghiến răng, lắc đầu nguầy nguậy. Cậu ta hơi nghiêng đầu, nheo mắt lại cố nhìn rõ mặt cô và hỏi tiếp:

– Cô tên gì? Nhà ở đâu?

– Jessica Riddles, không có nhà.

– Thế à? Thế thì phiền cô đi với tôi nhé.

Vừa dứt câu, cậu ta đã cầm cán roi da lên đập một phát thật mạnh vào gáy cô, Jessica loạng choạng rồi ngã xuống. Trước khi mất hoàn toàn ý thức, hình như cô cảm nhận được vòng tay của ai đó đã ôm lấy cơ thể lạnh lẽo và bẩn thỉu của cô. Thật ấm áp, cô đã khao khát điều này từ lâu lắm rồi, nhưng chắc cũng chỉ là một giấc mơ thôi…

Tiếng chim hót ríu rít ngoài trời làm Jessica giật mình tỉnh giấc. Cô ngay lập tức ngồi bật dậy, đưa hai tay lên kiểm tra xem còn đầy đủ không, rồi đến hai chân và các bộ phận khác. Sau đó cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, cô mới để ý đến chuyện có một áo khoác màu đen được đắp lên người mình. Nhưng việc khiến cô bất ngờ nhiều hơn chính là việc cô đang ở trong một căn phòng khá cũ kĩ. Tường bị cào rách, ố vàng, nội thất trong phòng thì chỉ có một cái bàn café bằng gỗ và dãy ghế sofa mà cô đang ngồi. Đèn thì đã vỡ bóng, cửa sổ cũng bị đập vỡ kính, màn thì bị gió bạt cho rách tả tơi. Nói cũ kĩ thì có hơi tâng bốc, nhìn nó giống như bị bỏ hoang lâu năm hơn.

– A, cô tỉnh rồi à, Jessica?

Một cậu con trai tóc vàng ánh kim cầm trên tay hai tách trà đang bốc khói nghi ngút bước vào và nói với cô. Jessica chẳng trả lời mà chỉ đơ mặt ra nhìn cậu ta. Thấy thế, cậu ta nở một nụ cười toả nắng:

– Tôi là Elliot Claude, người đã cứu cô đêm qua đấy… chắc vậy.

Nói tới đó, Jessica mới từ từ nhớ ra những gì đã xảy ra đêm hôm qua. Quả là một đêm đầy biến động mà. Cô thở dài thườn thượt. Rồi cô cầm cái áo khoác màu đen lúc nãy lên, đưa cho Elliot. Thấy thế, Elliot bước tới, nhận lại cái áo khoác và mặc nó vào. Tiếp đó, cậu đưa cho cô tách trà rồi ngồi xuống cạnh bên, vui vẻ giới thiệu:

– Đây là, à không, đây đã từng là nhà của tôi. Chậc, như cô thấy đấy, nó xuống cấp lắm rồi. Bị bỏ hoang lâu quá mà.

Jessica gật đầu rồi cầm tách trà lên, uống ngon lành. Chà, đã bao nhiêu lâu rồi cô mới được ngồi an nhàn trên một ghế sofa (dù hơi cũ và bị rách te tua) và uống một ngụm trà ấm nóng như thế này nhỉ? Chẳng thể nhớ nổi, mà hình như có đâu mà nhớ.

– Anh là Archangel nhỉ?

Sau khi thưởng trà xong, Jessica bất ngờ hỏi Elliot. Cậu giật bắn người, khẽ liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này. Mặt cô tối sầm, mắt cụp xuống, cơ thể run lên. Có vẻ như cô đã dồn hết dũng cảm để hỏi câu đó. Cậu không trả lời, cô cũng không nói gì, nhưng cả hai đều chung dòng suy nghĩ.

Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Mắt đỏ, khả năng phục hồi vết thương nhanh, thể lực mạnh, bề ngoài là con người và đặc biệt là luôn có “nó”, Angel đang trú ẩn trong cơ thể bên cạnh và cố bắt chuyện để điều khiển mình.

– Vậy là tôi đúng?

– Ừ. – Elliot đáp lại. – Mà cô có thể kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?

Tự nhiên cuộc trò chuyện bị Elliot lái sang chủ đề khác, nhưng Jessica cũng không ngạc nhiên mấy. Vốn dĩ nói về mấy chủ đề này lúc nào cũng gây khó chịu cho người trong cuộc. Cô im lặng một hồi, uống thêm ngụm trà nữa để lấy tự tin rồi nói:

– Được thôi. Nếu anh muốn biết.

Và rồi chuỗi ký ức về quá khứ đau thương, đầy khắc nghiệt của cô gái 19 tuổi bắt đầu ùa về…

Được sinh ra và lớn lên với cái danh “vỏ chứa” của thứ luôn muốn giết hại con người – Angel, đã khiến cho cô có một cuộc sống không có nụ cười. Cô thường bị hàng xóm, họ hàng và tất cả mọi người bắt nạt, đánh đập, hành hung. Nhưng dù họ có cố đánh giết, tra tấn cô kinh khủng cỡ nào thì cô vẫn không chết, vết thương cũng chỉ năm mười phút, hoặc lâu lắm là ba ngày đã lành lại, như một bằng chứng rõ ràng rằng cô không phải là con người.

Gia đình, tuy họ rất yêu thương cô, nhưng họ không thể nào chống trả với miệng lưỡi thiên hạ. Vì cô, họ luôn bị chòm xóm dèm pha, lời ra tiếng vào, nhiều khi còn bị xúc phạm danh dự,… Rồi vào một ngày tình cờ, họ biến mất, bốc hơi khỏi làng, cứ như là khói thuốc tan vào không khí. Không một ai biết lý do, cả cô cũng thế, mà thực tế là chẳng ai quan tâm mới đúng. Cô rời bỏ làng, lang thang khắp nơi, nhận mọi công việc để kiếm sống qua ngày, dù có nặng nhọc đến đâu. Nhưng không may, cô đi đến đâu là lại có người chết đến đấy và đương nhiên, cô là người bị nghi ngờ đầu tiên. Nhẹ là hỏi rồi đuổi, nặng là đánh thừa sống thiếu chết rồi đuổi. Đám người đêm qua bị giết cũng vì đuổi theo cô để đánh.

Tại sao lại thành thế này chứ? Tại sao mỗi lần cô nhìn người khác, suy nghĩ đầu tiên của cô luôn là “Trông chúng thật ngon”? Tại sao, cứ vài tháng là cô lại cảm thấy thèm máu và thịt người đến điên loạn. Cô đã phải ngăn cơn đói khát bằng cách tự hành hạ chính mình. Nhưng cuối cùng cũng không thể, và thế là có người phải chết, vì thứ kinh tởm như cô.

Tại sao? Dù có rạch bao nhiêu vết trên cổ tay cũng không chết? Dù có thắt cổ cũng không tắt thở? Thậm chí là nhảy từ trên cao xuống, dù cơ thể có nát bấy ra thì chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn hồi phục, đầy đủ bộ phận như chưa có gì xảy ra. Tại sao cô lại ghét chính mình như thế này cơ chứ? Tại sao cô lại tồn tại?! Tại sao…?

– Jessica, bình tĩnh lại đi!

Elliot nói lớn khi bỗng nhiên đang kể thì Jessica dừng lại, cơ thể cô lại run lên, hai tay ôm lấy đầu, lẩm nhẩm gì đó không rõ.

– Tôi hận Archangel, hận Angel. Tôi hận chính tôi. Chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng lại không thể…! Tại sao, sao tôi lại được sinh ra chứ? Tại sao tôi lại không thể chết. Sao tôi có thể giết người một cách dễ dàng, nhưng lại không thể tự kết liễu chính mình cơ chứ?

Nghe cô nói thế, Elliot cũng chỉ biết im lặng. Có lẽ cô đã bị mấy trận đòn thừa sống thiếu chết làm ảnh hưởng đến tâm lý rồi. Thế này thì chưa chắc cô đã kể đúng tất cả sự việc đã diễn ra trong quá khứ. Ngoài ra, cô còn cố tự giết mình nữa. Rối loạn cảm xúc lưỡng cực? Nếu thế thì không ổn rồi.

– Nói chung là, cô cần phải bình tĩnh lại cái đã, rồi tín-

Elliot chưa nói hết câu thì bất chợt cậu nghe có tiếng bước chân vang lên trong căn nhà. Có người đột nhập, 2 người. Cậu đứng lên, rút con dao đựng trong túi đeo trên hông ra, mắt nhìn không chớp về phía cửa căn phòng.

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn và Elliot cũng từ từ trở nên căng thẳng hơn. Bỗng nhiên, mặt cậu ngạc nhiên đôi chút rồi giãn ra, cậu khẽ cười và cất con dao vào chỗ cũ. Cánh cửa bật mở, một cô gái tóc nâu nhạt buộc cao trên đỉnh đầu cùng với một cậu con trai tóc nâu đậm, đeo mắt kính cận gọng đen bước vào, cả hai đều mặc đồng phục của Sovereign, giống với Elliot.

– Không ngờ cậu hoàn thành nhiệm vụ nhanh đến vậy đấy, nhóc Elli. – Cô gái dụi mắt, nói với giọng ngái ngủ.

– Bộ ngủ cả đêm qua chưa đã à? – Cậu con trai đứng cạnh đẩy kính, khó chịu.

– Trời ạ Alice, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là “Nhóc Elli” nữa mà. – Elliot cằn nhằn.

Chà, có vẻ hơi ồn ào, nhưng ít nhất thì, kể từ giây phút hai con người kỳ lạ này bước vào, căn nhà hoang cũ kĩ, u ám của Elliot đã trở nên vui tươi lên được một chút. Bầu không khí trầm lắng, căng thẳng giữa Elliot với Jessica cũng biến mất.

Thấy Jessica đang ngồi trầm ngâm với tách trà đã cạn, không biết phải làm hay nói gì, cô gái kia bước tới, lấy tay nâng cằm cô lên và nhìn thẳng vào mắt cô, rồi môi cô ta nhếch lên, vẽ lên một nụ cười bí hiểm:

– Vậy cô đây là người phó đội trưởng đang tìm nhỉ? Tôi là Alice Hawkeye. Rất vui được gặp.

Ánh mắt, hành động lẫn nụ cười của cô gái tên Alice ấy có cái gì đó khiến Jessica cảm thấy hơi khó chịu. Cô đặt tách trà xuống bàn, gạt tay Alice ra và đứng dậy, tự giới thiệu:

– Jessica Riddles. Lần đầu gặp mặt.

– Còn tôi là Clavis Optimus. – Cậu con trai lấy tay đẩy kính và nói.

– Bọn tôi là đồng đội của Elliot trong Sovereign, và đều là Archangel. Cô cũng giống bọn tôi, nên có muốn đi chung con đường luôn không? Gia nhập tổ chức Sovereign? Dù gì thì ngoài kia cũng đâu có ai cần cô, nhưng bọn tôi thì cần đấy.

Bị gạt tay một cách phũ phàng, nhưng Alice cũng chẳng buồn để tâm đến mà chỉ giải thích cho Jessica hiểu lý do tại sao cô và Clavis lại đến đây. Không phải vì cô là loại người ruột để ngoài da hay dễ dãi với mọi thứ, chỉ là cô không muốn gây chuyện vào lúc này. Trẻ con dù ngoan cỡ nào cũng có lúc hỗn với người lớn. Nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu.

Sau khi nghe một tràng của Alice, Jessica cúi gằm mặt xuống, đứng im suy nghĩ một hồi. Thật sự, cô không biết phải nên làm gì lúc này. Đi theo ba người này, hay tiếp tục cuộc sống ngoài kia? Đây quả là một câu hỏi khó lường, nó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời cô, chọn sai là hết đường trở ra, rồi cô sẽ phải sống trong Địa ngục cho đến khi héo mòn và chết.

Jessica nuốt khan, siết chặt hai tay. Đằng nào cũng chết, sao không chọn cái chết thoải mái nhất ấy. Rồi cô ngửa mặt lên, nhìn cả ba người trong đồng phục của Sovereign rồi trả lời. Một câu trả lời khiến ai cũng phải mở to mắt ngạc nhiên.

Không phải chỉ là muốn chết một cách tầm thường, mà là phải chết trong hạnh phúc, chết khi cảm thấy mãn nguyện với mọi thứ xung quanh và tự hào về bản thân mình…

________ CÒN TIẾP ________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN