Sovereign:zero - Chương 2: Unfortunates [Những Kẻ Bất Hạnh]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Sovereign:zero


Chương 2: Unfortunates [Những Kẻ Bất Hạnh]


Sau khi được Elliot đưa về nhà và gặp gỡ hai đồng đội của cậu, Alice với Clavis, Jessica đã nhận được lời yêu cầu mời cô đến trụ sở của Sovereign, một tổ chức chuyên về Angel, với tư cách là một thành viên chưa chính thức. Jessica đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng về quyết định có đi hay không của mình, vì đây là con đường dẫn đến tương lai của cô. Cuối cùng, câu trả lời của cô là?

– Tôi từ chối.

Alice, Elliot đều mở to mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên, còn ánh mắt của Clavis thì chứa đầy sự khó chịu và ganh ghét, như muốn bay đến giết cô không bằng, chả hiểu vì sao nữa.

– Lý do? – Clavis hỏi.

– Chỉ là tôi không thích. – Cô trả lời nhẹ bẫng.

– Ngu ngốc!

Nghe Clavis nặng lời, Jessica cũng chỉ im lặng chứ chẳng hó hé gì. Cô không muốn tranh cãi gì vào lúc này cả. Đau đầu lắm. Đây là quyết định của riêng cô, dù có nặng lời hay cố gắng thuyết phục cỡ nào thì cô cũng sẽ không thay đổi.

– Thế thì cô phải ở lại căn phòng này cho đến khi phó đội trưởng của chúng tôi đến thôi. Trả tự do cho cô là một việc nguy hiểm, mong cô hiểu cho.

Elliot nói rồi bước lại chỗ Jessica đang đứng, cầm hai tay cô lên và tra còng vào. Cô đứng im không phản kháng, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi, cứ như là đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra với mình. Sau đó, Elliot hai tay đẩy hai người đồng đội mình ra bên ngoài, đóng sầm và chốt cửa lại.

Giờ thì chỉ còn một mình Jessica trong căn phòng ẩm mốc và tồi tàn này. Cô bước đến chỗ ghế sofa và ngồi xuống. Thật khó chịu, căn phòng kín ngột ngạt này làm cô khó chịu vô cùng. Nó làm cô cảm thấy lạnh hết sống lưng, hai tay với trán cứ đổ mồ hôi không ngừng.

“Hây dà, sao thế cô gái? Không ổn chỗ nào à?”

Một giọng nói vang lên trong đầu Jessica. Cô giật mình, nhưng lại không hề tỏ ra hoảng sợ. Việc có giọng nói khác vang trong đầu mình có thể sẽ làm con người phát khiếp, nhưng lại quá bình thường với những kẻ như cô đây. Chỉ là giọng của Angel đang trú ẩn trong người mình nói thôi mà, nó thì lúc nào chẳng nhiều chuyện.

– Gluttony… – Jessica lẩm bẩm.

“Hử? Kêu ta cái gì?”

– Phá còng giúp tôi được không?

“Hơi khó đấy, nó làm bằng kim loại chống Angel. Nhưng cũng không hẳn là không thể phá được. Để ta thử.”

Con Angel tên Gluttony đó vừa dứt câu nói, cái còng bỗng phát ra ánh sáng màu xanh lá nhạt và rung lên cành cạch, vài giây sau, nó gãy nát ra, trượt khỏi cổ tay Jessica, rớt xuống nền nhà. Ngay sau khi được tháo còng, Jessica liền đứng dậy, chạy đến chỗ cánh cửa sổ đã vỡ hết kính, ngó xuống phía dưới xem có người nào đứng canh không. Không có ai ở dưới cả, vậy ba người kia hãy còn ở trong nhà. Thế thì càng tốt. Rồi cô leo lên bậu cửa sổ, nhắm vào hướng tán lá rộng của cái cây cao bên dưới và nhảy xuống.

Nếu mà là người thường thì sau cú nhảy từ tầng 2 xuống dưới đất, cô sẽ gãy một hoặc cả hai chân, hoặc là gãy tay, hoặc…chết. Mạng sống con người mong manh đến ghê gớm. Nhưng ít nhất thì, cô chả phải là người nên cũng chẳng phải lo về vấn đề sống chết do nhảy lầu. Cô nhảy xuống tán lá cây rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất như một con mèo, nhanh thoăn thoắt, không một chút do dự và không hề phát ra một tiếng động.

Sau khi đã phủi hết đám bụi với lá cây trên người và váy áo xuống, Jessica đứng nhìn quanh về phía trước, chỉ thấy cây cao với cỏ dại, chẳng có nhà, chẳng có người, chỉ có một con đường mòn nhỏ chẳng biết dẫn đi đâu. Cô thở dài, lỡ phóng lao thì phải theo lao, giờ mà quay vào trong thì có mà ở nhà đá cả đời, thôi thì… Suy ra tính vô vài ba giây, cô cắn răng, cắm đầu chạy vào con đường mòn đó. Thây kệ, tới đâu thì tới, đằng nào cũng thế.

Trong lúc đó, ở trong căn nhà, Elliot với hai người còn lại đứng bên ngoài một lúc thật lâu rồi mở cửa phòng nhốt Jessica ra, bước vào trong, đảo mắt quanh phòng, trống trơn. Alice cúi người xuống nhặt mảnh còng bị Jessica phá lên và nói:

– Phá được còng và trốn đi cơ đấy. Bảo sao phó đội trưởng lại thấy hứng thú với cô ta?

– Giờ phải đi bắt cô ta về à? – Clavis hỏi.

– Ừ, cái vụ nhốt nhốt này cũng chỉ để coi cô ta hành động thế nào thôi. Chứ vốn dĩ cô ta làm gì có quyền từ chối gia nhập tổ chức. Mà xem ra cô ta biết kìm chế con Angel trong người, cũng đỡ.

Elliot đáp lại rồi đi đến chỗ cánh cửa sổ, nhìn ra cánh rừng đằng trước với vẻ mặt đăm chiêu. Trầm tư được một lúc, cậu quay mặt lại nhìn hai người đồng đội của mình, nghiêm giọng lại:

– Đi thôi. Về trễ là phó đội trưởng đáng kính của chúng ta sẽ phát điên lên đấy.

– RÕ! – Alice và Clavis đồng thanh.

Còn Jessica, sau một hồi cắm đầu chạy bán sống bán chết, cô dừng lại nghỉ mệt ở một gốc cây cổ thụ bên con đường mòn. Cứ thế này thì không biết chừng nào mới thoát khỏi khu rừng nữa, xung quanh chỉ toàn cây cỏ với chả hoa lá và thú rừng. Mà nếu trở ra được thì cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Chà, đúng là…

“Đang hối hận chuyện gì à cô gái? Ngươi cứ đứng đây thì thể nào đám kia cũng bắt được ngươi thôi. Đừng tưởng chỉ có ngươi là nhanh.” – Gluttony lại bất chợt lên tiếng.

– Im giùm cái đi, ngươi nhiều chuyện quá. Chưa gặp mặt lần nào mà biết họ không phải người rồi à? – Jessica khó chịu.

“Này này, ta có thể nghe ngóng và quan sát mọi việc thông qua ngươi nhé, đồ đãng trí.”

– Ừ sao cũng được.

Jessica trả lời qua loa rồi ngồi xuống, tựa người vào thân cây và nhắm mắt lại, thở đều để lấy lại sức. Cô có thể nghe thấy được tiếng thác nước chảy ầm ầm đâu đây, cả tiếng chim hót vút trên tầng trời cao kia, nơi mà cô không thể nào với tới được, và cả tiếng khóc thút thít của đứa trẻ nào đó cũng trong khu rừng này. Khoan đã! Jessica mở mắt ra, đứng dậy, dáo dác nhìn quanh. Có một đứa trẻ đang bị lạc ở đây à?

Cô tiếp tục lắng tai nghe, chân thì bước gần đến nơi phát ra tiếng khóc ấy. Đi được khoảng một trăm mét thì hiện ra trước mắt cô là một hồ nước lớn, vô cùng phẳng lặng và yên tĩnh. Một khung cảnh khá thanh bình và lãng mạn đấy chứ. Nhưng không phải là thứ cô cần lúc này.

Jessica dừng chân, tiếng khóc càng lúc càng gần hơn, nhưng lại chẳng thấy một ai cả. Đảo mắt quanh hồ nước vài giây, tim cô như ngừng đập khi thấp thoáng thấy một bóng đen đang đứng hoặc bay ở giữa hồ nước. Cô nuốt khan, từ từ tiến lại bờ hồ để xác định xem bóng đen đó là ai hoặc là cái gì. Nhưng cô còn chưa đặt chân đến bờ thì cái bóng ấy đã chạy vút lại và đứng trước mặt cô, đưa bàn tay quấn băng trắng lên ra hiệu im lặng rồi nói:

– Đừng lo, không phải là Angel đâu.

Có hơi điếng tim, nhưng sau khi người đó chạy lại và lên tiếng thì ít nhất cô cũng xác định được rằng cái bóng đen ban nãy chỉ là một người phụ nữ choàng áo khoác màu đen, che khuất người lẫn khuôn mặt, cả hai tay đều quấn băng trắng, chắc mặt cũng thế. Mà nói gì thì nói, trông cũng hơi đáng nghi. Không phải Angel thì sao đứng với chạy trên nước được? Mà thôi cố nghi ngờ cũng chẳng thể làm được gì. Nếu là Angel thì đã giết cô nãy giờ rồi chứ cố thanh minh làm gì cho mất công.

– Cô có thấy đứa trẻ nào đang khóc đâu đây không? – Jessica hỏi.

– Hình như ở bên kia. – Người phụ nữ lạ mặt ấy trả lời rồi chỉ tay về một căn nhà nằm hơi khuất sau thân cây cổ thụ.

Jessica gật đầu cảm ơn rồi tiến thẳng đến căn nhà ấy. Người phụ nữ kia không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo cô. Đi được khoảng ba phút thì đến nơi. Là một căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh được bao phủ bởi những loại cây nhỏ thân mềm và dây leo. Có một cô bé đang đứng trước cửa nhà ôm mặt khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống mặt đất.

– Em sao thế?

Nghe Jessica hỏi, cô bé giật mình, ngước đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại không thể, cứ “A, a” vài tiếng, tay chỉ vào căn nhà với ánh mắt thất thần rồi lại im bặt và tiếp tục ôm mặt khóc. Thấy thế, Jessica quỳ xuống, lấy tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô bé. Có lẽ cô bé này bị khiếm thính nên có muốn nói hay giải thích cũng không được.

– Hay là hỏi người trong nhà thử xem?

Người phụ nữ lạ mặt kia bất chợt lên tiếng làm Jessica giật bắn người. Cô đứng dậy, hết quay qua nhìn người phụ nữ, lại quay qua nhìn cô bé vẫn còn chưa nín khóc hẳn. Rối quá, không biết làm thế nào mới đúng. Tốt nhất là không nên nhúng tay quá sâu vào chuyện của người khác, chỉ có rước hoạ vào thân thôi. Nhưng, cô không nỡ để cô bé này ở đây với người phụ nữ đáng nghi kia được. Phần nữa là, cô rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra cô bé này. Thế là cuối cùng, cô gật đầu đồng ý.

Jessica đưa tay lên gõ cửa. Lần một, không ai trả lời. Lần hai, im lặng như tờ. Lần ba rồi lần bốn, vẫn không có động tĩnh. Chẳng lẽ họ đi vắng và bắt cô bé ở ngoài. Mất kiên nhẫn, cô vặn nắm tay cửa để mở ra. Cứng ngắt, không vặn được, cửa bị khoá bên trong rồi. Vậy là cô bé bị đuổi ra ngoài sao? Bị đuổi mấy tiếng rồi? Hay là đã mấy ngày?

Tức khí, cô dồn sức đá tung cánh cửa, bước vào nhà và ngay lập tức lấy tay bịt mũi lại. Một mùi tanh nồng bốc lên, cô biết cái mùi kinh khủng này, là mùi máu. Rốt cuộc cái nhà này đã gặp chuyện quái gì thế?

Jessica bảo cô bé đợi ở ngoài rồi bước vào phòng ngủ xem có gì không. Cô chết đứng khi thấy một cái xác, nằm ngửa trên giường, là một người đàn ông. Nhưng mà phần cơ thể dưới từ hông trở xuống của ông đã mất, không biết là bị con gì cắn hay chặt nữa, nội tạng cũng không còn, nếu còn thì cũng chỉ là một đoạn ruột già nằm trơ trọi trên giường. Mắt ông ta trợn tròng, gân máu nổi lên, cô có thể thấy được nỗi đau đớn và sợ hãi trong ánh mắt đã chết ấy. Nội tạng đã mất gần hết, chỉ còn lại một đoạn ruột non còn dính vào phần bụng. Hai cũng bị chặt đi mất một đoạn, máu vẫn còn đang nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà. Ga giường màu trắng giờ cũng nhuộm đỏ màu máu. Thật kinh tởm. Ai đã làm chuyện này cơ chứ?

– Vào bếp đi, nhanh lên! – Tiếng người phụ nữ kia vang lên.

Nghe thế, Jessica cố hết sức đi tới nhà bếp và lại thêm một lần nữa chết sững. Căn bếp bừa bộn như một bãi chiến trường. Bức tường và cửa phòng đầy những dấu bàn tay dính máu, vết móng tay cào. Kinh hoàng hơn nữa khi ở giữa đống ngổn ngang ấy là xác của một người phụ nữ trung niên nằm sấp dưới sàn nhà lạnh tanh. Người phụ nữ mặc áo choàng kia tiến lại, lật xác bà lên. Dã man. Một nửa khuôn mặt bên trái của bà bị cào nát, chỉ còn lại hộp sọ, con mắt trái cũng không còn. Ngực bà bị thủng một lỗ sâu, trái tim đã biến mất. Chiếc tạp ừ dề trắng đã nhuộm đỏ màu máu.

Cả hai vẫn chưa hết bàng hoàng vì sự việc đau lòng này thì không biết từ đâu, một giọt nước nhỏ xuống mu bàn tay Jessica. Cô đưa tay lên và hoảng hồn, lại là máu, nhưng là máu của ai, của ai mới được. Thử ngước lên trần nhà, tim cô muốn ngừng đập khi thấy có một cô gái trẻ bị ghim chặt ở trên đó. Cô vội chỉ cho người phụ nữ kia thấy rồi cố tìm cách đưa cô gái xấu số kia xuống. Nhưng chưa kịp làm gì thì cơ thể của cô gái ấy rơi xuống sàn. Máu bắn ra khắp phòng, lên tầng váy trắng của Jessica, lên lớp áo choàng đen của người phụ nữ kia và lên nhiều chỗ khác. Trong khi Jessica vẫn đứng sững người nhìn đăm đăm vào cái xác không còn nguyên vẹn ấy thì người phụ nữ mặc áo choàng đen đã chạy lại kiểm tra. Lớp băng tay trắng của cô ta cứ dần dần chuyển sang màu đỏ sậm.

– Là Angel đã làm chuyện này đúng không? – Cô lẩm bẩm

– Có vẻ là thế, nhưng cũng có thể là con người. – Người phụ nữ lạ mặt kia trả lời.

– Thế sao?

Rồi Jessica cúi gằm mặt xuống và ôm bụng, bật cười, cười liên tục, cười không ngưng nghỉ, cười một cách điên loạn. Hành động không được bình thường của cô có vẻ đã làm người phụ nữ kia khá ngạc nhiên. Không phải vì thấy cô cười trước sự mất mát của người khác, mà là vì chuyện khác.

– Đừng có vừa khóc vừa cười.

– Hả? Sao cơ?

Khi Jessica kịp nhận ra thì những giọt nước mắt từ khoé mắt trái cô đã chảy xuống, lăn trên má. Tiếng cười điên loạn của cô hoà cùng với hai dòng nước mắt mặn chát. A a a a, cô đã không làm chủ được cảm xúc của mình nữa rồi. Tệ thật đấy.

Bất chợt, từ đằng sau lưng người phụ nữ kia xuất hiện một bóng đen cao lớn với bộ móng vuốt sắc nhọn. Kích cỡ này, hình dáng quái dị này, chỉ có thể là Angel, và nó là loại xuất hiện được vào buổi sáng. Jessica cứng họng. Có vẻ nó định giết người phụ nữ đi chung với cô. Nhưng trước khi nó kịp làm gì thì cô ta đã biến mất. Đúng hơn là cô ta đã di chuyển với tốc độ rất nhanh và đã đặt cái xác lại, ra khỏi căn bếp hỗn độn chỉ trong vòng vài giây, thậm chí còn lôi được Jessica theo.

Cả hai bị con Angel khổng lồ đó đuổi theo, chạy như bay ra ngoài cửa. Vừa ra được bên ngoài, Jessica liền dừng lại, nắm tay cô bé đang đứng chờ lôi đi. Ít nhất thì phải bảo vệ được một người trong gia đình xấu số này. Vài giây sau khi cả hai vừa chạy ra khỏi nhà, con Angel cũng phá nát cánh cửa để đi ra, tiếp tục đuổi theo hai con mồi béo bở của nó.

Nhưng lại một lần nữa, nó chưa kịp động tay động chân thì đã bị ngăn lại, bằng một viên đạn không biết từ đâu ra. Ngay lúc viên đạn vừa ghim vào người nó, một ngọn lửa đỏ bùng lên, nuốt trọn lấy cơ thể khổng lồ và biến nó thành một cây đuốc sống. Chỉ trong phút chốc, cơ thể con Angel đã rã ra và tan thành cát bụi. Jessica và cô bé khiếm thính kia hãy còn chưa hết ngỡ ngàng về việc vừa xảy ra thì đã phải tiếp tục nghệch mặt ra khi thấy Alice đang cầm trên tay khẩu súng ngắn, cùng với Elliot và Clavis bước lại chỗ ba người.

– Nguy hiểm quá nhỉ Jessica? Không có bọn tôi thì chắc cô tiêu rồi, cả cô bé kia nữa. – Clavis cười mỉa.

Jessica không trả lời, cô siết chặt tay, mặt cúi gằm xuống. Biết nói gì bây giờ? Vốn dĩ đã chẳng có gì để nói với đám người này. Bầu không khí lại bắt đầu chùng xuống, không ai nói với ai câu nào, cũng không ai buồn mà lên tiếng. Cô cắn môi. Rốt cuộc thì đám người này muốn gì ở cô?

Bất chợt, Jessica nghe tiếng gầm gừ sau lưng mình. Cô vội quay đầu lại thì đứng tim khi thấy có thêm một con Angel giống y đúc con ban nãy đang chuẩn bị đâm cái móng vuốt nhọn hoắc vào đầu cô bé khiếm thính. Vì sự việc xảy ra quá nhanh và ngoài tầm kiểm soát nên ba người kia đều không kịp phản ứng. Hoảng hốt, Jessica liền quay người lại, dùng thân mình chắn đòn chí mạng đó cho cô bé. Cô nhắm tịt mắt lại, hai tay nắm chặt, đầu cô trống rỗng, chẳng thể nghĩ nổi điều gì cả. Vậy ra đây là cảm giác khi đối diện với cái chết sao? Rõ ràng là cô vẫn chưa…

Tiếng kim loại va vào nhau ken két bất chợt vang lên. Nghe thấy tiếng động lạ, Jessica liền mở mắt ra và đưa hai tay lên nhìn rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn còn sống. Cơ mà ngước đầu lên nhìn thì mới thấy cái móng vuốt hãy còn sờ sờ trên đầu cô, chỉ còn cách nhau có 10cm là nhiều, nhưng nó đã bị chặn lại, bởi một lưỡi kiếm mảnh màu đen. Cô liếc mắt qua nhìn chủ nhân của thanh kiếm ấy, và thật không thể ngờ được, người đã ra tay cứu cô lại là người phụ nữ choàng áo đen mà cô đã luôn nghi ngờ nãy giờ. Cô ta đã chặn cái móng to nhọn và dài cả mét ấy chỉ với một thanh kiếm mỏng.

Khi thấy Jessica đã an toàn, cô ta cầm kiếm chém ngược lên trên, chẻ đôi cái móng vuốt của con Angel. Sau đó cô ta nhảy lên cao và chém ngang một đường ngay cổ nó. Một nhát chém duy nhất, và đầu con Angel rơi xuống mặt đất rồi tan biến, cả cơ thể nó cũng vậy. Người phụ nữ kia đáp xuống đất, tra kiếm vào vỏ và quay đầu nhìn Jessica với mấy người còn lại. Elliot và hai người kia thấy thế liền đứng nghiêm kính cẩn cúi người chào. Rồi Elliot hỏi:

– Chẳng phải bác sĩ bảo cô phải tránh nắng sao? Còn lang thang ở đây làm gì thế, phó đội trưởng?

Ba từ “Phó đội trưởng” của Elliot làm Jessica giật nảy mình. Vậy là người đi cùng với cô nãy giờ, người đã kiểm tra mấy cái xác một cách hết sức bình thường và người đã cứu cô đến hai lần là cô ta – người phụ nữ kỳ lạ này sao? Thế thì vốn dĩ ngay từ lúc đầu, đám người này và cô “phó đội trưởng” kia đã không có ý định buông tha cho cô rồi.

– Ừ biết chứ. Nhưng người già mà cứ luẩn quẩn trong nhà mãi thì buồn chết.

Người phụ nữ ấy trả lời rồi bỏ mũ áo choàng xuống. Đúng như Jessica nghĩ, cô ta quấn băng trắng luôn khuôn mặt của mình, chỉ để lộ có con mắt bên phải để nhìn đường, còn đầu thì quấn vài vòng qua loa chứ không vén tóc lên. Tiếp đó, cô ta từ từ mở lớp băng mặt ra. Một lát sau, Jessica mới có thể nhìn thấy được toàn bộ khuôn mặt cô ta. Mắt đỏ, con bên phải thì giống mắt thường, còn con bên trái thì trông khá đục, không có hồn, mái tóc dài màu bạch kim, làn da trắng như tuyết. Không hiểu sao cô lại cảm thấy người cô ta toát ra phẩm chất của một nữ hoàng, người muốn đứng trên tất cả, và cả phẩm chất của một con ác quỷ nữa. Chả trách tại sao mấy người kia cứ phải nhượng bộ với cô ta.

– Cô ấy là Lucifer Celestia. Phó đội trưởng của đội bọn này. Có vẻ như hai người đi chung với nhau nãy giờ nhỉ? – Elliot chỉ ngón cái về phía cô ta rồi nói.

Lucifer buộc dải băng quấn mặt lúc nãy vào vỏ kiếm rồi chống thanh kiếm xuống đất làm gậy và nhìn thẳng vào mắt Jessica, môi cô nở một nụ cười tươi như hoa:

– Yêu cầu cô về trụ sở của Tổ chức của chúng tôi. Lần này không vòng vo nữa. Đi hoặc chết.

– Còn cô bé này? Cả gia đình của cô bé nữa? – Jessica hỏi, tay cô nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ đáng thương ấy.

– Dẫn con bé theo. Còn ba người bị giết kia thì cứ để đội dọn dẹp của Tổ chức lo. Còn không thì để ta cho nó chết chung với cô luôn cho vui.– Vẫn giữ nụ cười trên môi,Lucifer trả lời.

Jessica cảm thấy hơi khó chịu với miệng lưỡi tàn độc của Lucifer. Cô chẳng muốn gia nhập Tổ chức ấy xíu nào. Nhưng mà, nếu từ chối thì cô sẽ chết và cô bé khiếm thính đã mất đi gia đình kia cũng sẽ chết theo cô. Lucifer đã dồn cô vào mức đường cùng rồi nên cô không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý để bảo toàn tính mạng cả hai.

Ngay lập tức, Elliot chạy lại rồi bế xốc Jessica lên, phóng đi mất, tránh để cô trốn lần nữa. Còn Alice thì bế cô bé khiếm thính phóng theo sau cùng với Clavis.

Giờ chỉ còn lại Lucifer đứng một mình ở đó. Bất chợt, Lucifer đưa tay lên che miệng, ho liên tục, vài giọt máu từ từ thấm vào lớp băng vốn dĩ đã đỏ thẫm máu của cô. Tiếp đó, mắt trái cô bỗng nhói lên, một dòng máu lăn từ khoé mắt lăn xuống má, xuống cằm rồi nhỏ vào lòng bàn tay cô. Cô đưa tay lên che mắt trái lại, cười cay đắng:

– Chậc, lại thế nữa rồi.

Rồi cô trùm mũ áo choàng lên, quay lưng lại, bước tới giữa mặt hồ nước. Một cơn gió mang theo nhiều cát bụi và lá cây từ khu rừng thổi ngang qua, làm dao động mặt nước tĩnh lặng, làm bay phấp phới vạt áo choàng đen của cô. Khi cơn gió mạnh ấy ngừng thổi, bóng đen đứng ở giữa hồ nước cũng không còn ở đó nữa. Hoàn toàn biến mất vào hư vô…

Bất hạnh thay cho những kẻ không biết mình là ai, không biết mình là gì, không có quá khứ, không có tương lai, cô độc và mục rữa ở hiện tại…

________CÒN TIẾP________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN