Sứ Mạng Thần Chết - Chương 1: Sứ Mạng Thần Chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Sứ Mạng Thần Chết


Chương 1: Sứ Mạng Thần Chết


Xoay quanh thế giới loài người chúng ta luôn tồn tại một thế giới bí ẩn mà chúng ta thường hay gọi rằng là” thế giới bên kia”. Cái thế giới mà khoa học không thể chứng minh được nó tồn tại như thế nào, cái thế giới mà con người luôn sợ hãi vì nó là nơi mà họ sẽ phải đi qua trong quản đời sống của họ. Liệu cái thế giới ma quỷ đó có thật sự tồn tại? Đây dấu chấm hỏi luôn đặt ra trong đầu của mỗi người khi nhắc đến hai từ ma và quỷ….

Một cô gái với gương mặt thiên thần, đôi mắt to tròn long lanh như viên pha lê lại cộng thêm mái tóc ngố khiến cô trở nên xinh đẹp và đáng yêu lạ thường. Cô mặc một chiếc áo thun mà xanh dương phối với chiếc quần jean đang bàng hoàng bước đi trong khu rừng đầy u ám.

Xung quanh đây không có một chút ánh sáng nào cả, nó đen như mực và kinh dị đến mức dựng tóc gáy. Cây cối thì héo úa, điêu tàn lại cộng thêm những tiếng gió thổi kì bí khiến cô gái run rẩy, hai tay ôm trước ngực, mặt mày tái xanh lại mà thầm cầu nguyện.

” Chuyện gì xảy ra với mình thế này? Đây là đâu? Không lẽ mình đã….”

Cô gái tự lẩm bẩm một mình. Quả thật trên thế giới loài người chưa từng có một khung cảnh kinh dị như thế này, chính vì thế cô gái có vẻ sợ hãi là điều không tránh khỏi.

Trái tim cô đang đập loạn nhịp lên,những giọt mồ hôi lạnh đang túa ra như nước đổ, khung cảnh phía trước mặt đã đem cô lên đến sự tột cùng của cái sợ. Đó là thứ mà cô không hề muốn cảm nhận tí nào.

” Này”

Một bàn tay lạnh ngắt bỗng nhiên từ đâu đặt lên bờ vai nhỏ bé của cô, theo quán tính cô gái liền hét lên và chạy về phía trước. Có lẽ do quá sợ hãi hay sao mà đôi chân cô không còn nằm trong sự điều khiển của cô nữa. Cô thì muốn chạy thật nhanh về phía trước để tránh xa bàn tay hắc ám đó thì đôi chân cô lại đột ngột cứng đờ lại khiến cô té chúi ra phía trước đau đớn.

” Cô là ai thế hả? Ta chưa từng gặp cô bao giờ?”

Không biết có phải là ma hay không mà anh chàng đang cúi gầm mặt xuống hỏi cô rất giống với con người. Bất thần cô hét lên inh ỏi rồi đầy chàng thiếu niên kia té chỏng gọng ra sau.

” Cậu là người hay… Ma vậy hả?”

Cô gái nhanh chân đứng dậy run rẩy nhưng cố ra dáng mạnh mẽ cất giọng hỏi lớn chàng thanh niên kia.

Cậu thanh niên nhăn mặt đưa tay xuýt xoa cái đầu rồi đứng dậy trừng trừng đôi mắt xanh lè của cậu lên nhìn cô gái và quát.

” Cô có biết hành động của cô vừa rồi là đủ để cô đi chầu Diêm Vương rồi không hả? Tôi chỉ hỏi cô có một câu làm gì mà mạnh tay thế, cô có biết làm thế sẽ ảnh hưởng đến mái tóc tuyệt vời này của tôi không?”

Cô gái đơ người ra trước một loạt lời của cậu thanh niên kia. Tuy nhiên với câu nói cuối cùng của cậu ta khiến cô muốn bật cười ra ngoài nhưng cô phải kiềm nén cảm xúc ấy lại và hạ giọng với cậu ta.

” Tớ xin lỗi cậu nhé? Tớ không biết cậu lại quý mái tóc đó như vậy”

” Cô…”

” Mà cũng tại cậu, ai kêu hù dọa người ta làm gì mà bây giờ còn nói”

Cô gái phùng má đổ lỗi lại cho cậu trai kia như thể chuyện vừa xảy ra tất cả đều do cậu ta gây ra vậy.

Không muốn đôi co tiếp, cậu trai thở dài hỏi cô gái.

” Cậu tên gì thế?”

” Thảo Nguyên. Còn cậu?”

” Shin”

” Tên cậu đẹp và lạ nhỉ?”

Thảo Nguyên thốt lên khen ngợi. Tuy tên của cậu ta có đẹp nhưng cô không biết gương mặt cậu ta có phúc hậu như cái tên không, bởi vì xung quanh đây toàn là nột màu đen thì làm sao Thảo Nguyên có thể nhận dạng ra được khuôn mặt của hoài phong trông ra tròn méo như thế nào. Tuy nhiên, lần đầu tiên gặp mặt như thế cũng đủ để Thảo Nguyên đoán được một phần nào tính cách của cậu.

” Thường thôi”

‘ Tự tin thế nhỉ?’

Thảo Nguyên nhíu mày có vẻ khó chịu trước lời nói không có chút khiêm nhường của hoài phong.

” À mà cậu này, ở đây là nơi nào mà tớ nhìn lạ hoắc lạ huơ vậy?”

” Cậu có bệnh gì trong người không mà không biết nơi này thế?”

‘ Mình có bệnh gì trong người nhỉ?’

Thảo Nguyên nghiêng đầu tự hỏi bản thân. Chuyện cô có bệnh trong người với địa điểm nơi này có liên quan với nhau chăng?

” Đi với tớ”

Shin đột nhiên ôm ngang qua bụng của Thảo Nguyên và kéo cô bay lên cao. Hốt hoảng Thảo Nguyên vùng vẫy và hét lên kiểu buông tôi ra. Tuy nhiên Shin chẳng hề để ý đến lời nói của Thảo Nguyên mà còn lớn tiếng quát.

” Cậu mà không ngồi yên thì tớ cho ăn trầu đấy nhé”

Sợ hãi Thảo Nguyên liền an phận trên đôi tay rắn chắc của Shin.

” Tốt lắm”

Lập tức Shin liền bay theo hướng phía trước. Thảo Nguyên giật mình hai tay quàng qua cổ của Shin và xiết chặt, đôi mắt cô thì nhắm tịt lại tận hưởng những làn gió ngược cắt qua từng thới thịt trên mặt của cô.

Chẳng mấy chốc Shin dừng lại, cảm thấy đã an toàn Thảo Nguyên từ từ mở đôi mắt mình ra và vô cùng ngạc nhiên khi chàng trai đang bế mình là một bạch mã hoàng tử hết sức là điển trai.

‘ Đó là hoài phong sao?’

Thảo Nguyên trừng trừng nhìn gương mặt rạng ngời của chàng trai đang bế cô. Cậu quá đẹp trai, làn da trắng muốt, đôi mắt rạng ngời như viên pha lê đen, nổi bật hơn khi đôi lông mày của cậu cong vuốt lại khiến Thảo Nguyên bỗng chết trân tại chỗ.

” Cậu nhìn đủ chưa vậy?”

” À… Tớ xin lỗi”

Shin bỏ Thảo Nguyên xuống đất và nói với giọng nghênh ngang. Thảo Nguyên như một con nai tơ cúi gầm mặt xuống xin lỗi Shin.

” Đây là đâu thế?”

Đổi chủ đề Thảo Nguyên liền đặt câu hỏi với Shin khi cô không biết mình đang ở đâu.

” Đây là nhà bạn tớ, cậu ấy là người có khả năng trị cái căn bệnh trong người cậu đấy”

Shin hất mặt về phía ngôi nhà trước mặt nói. Nhìn theo cái hất mặt đó, một căn nhà đầu lâu hiện ra trước mặt cô. Cô giật mình nấp sau lưng Shin mà nhìn lén căn nhà.

” Đúng là cậu có bệnh thật rồi”

Shin lắc đầu tặc lưỡi nói. Không quan tâm tới lời nói của cậu, Thảo Nguyên kéo kéo vạt cổ tay áo hoài phong hỏi nhỏ.

” Tớ có thể không vào đó được không vậy?”

” Không được. Hôm nay cậu gặp được tớ cũng xem như là có duyên nên tớ có trách nhiệm lo cho bệnh tật của cậu. Cứ yên tâm đi, cậu bạn của tớ không phải dạng xoàng đâu nhe”

Shin tự hào về cậu bạn của mình mà vỗ ngực nói. Tuy vậy Thảo Nguyên chẳng có hứng thú gì cả, cô biết rõ cơ thể mình không hề có bệnh tật gì nên không cần điều trị gì hết nên cô nhứt quyết không bước vào căn nhà gớm ghiếc đó cùng Shin.

” Cậu sao thế? Tớ đã nói là an tâm mà”

” Không. Tớ không có bệnh gì hết vì thế không lí do gì mà tớ phải cùng cậu bước vào căn nhà kinh tởm đó cả”

Thảo Nguyên hét lớn rồi chạy lại phía cây to ở phía bên phải cô mà ôm sát vào đấy. Với tính khí của cô bây giờ chắc có lẽ Shin phải dùng đến búa chặt lìa thân cây ra thì may ra có thể đưa cô vào được bên trong nhà.

” Cậu thật bướng bĩnh đó”

Shin đi đến kéo Thảo Nguyên ra ngoài nhưng cậu càng kéo Thảo Nguyên càng xiết chặt vòng tay hơn.

” Tớ nói là không đi mà, sao cậu kì vậy hả?”

” Cậu mới kì lạ đấy, tớ đã nói là phải chữa trị bệnh cho cậu mà”

Shin một chân đạp đạp vào thân cây còn hai tay thì cố kéo Thảo Nguyên ra tuy nhiên, với vòng tay như bị dán vào thân cây của Thảo Nguyên thì cho dù Shin có dùng sức bao nhiêu đi chăng nữa thì nó vẫn hoàn con số không.

” Buông tay ra mau”

” Chết tớ cũng không buông ra, cậu đúng là đứa con trai lì lợm đấy”

” Con trai mà không lì thì không phải là con trai rồi”

” Shin, cậu làm gì ngoài này thế?”

Cả hai người đột ngột đều dừng lại bởi câu hỏi của một ai đó. Tò mò cả hai liền nhìn sang phía phát ra tiếng nói, hóa ra là một cậu thiếu niên chạp tuổi hai người với bộ áo màu đen đang trố mắt nhìn hai người đằng phía căn nhà kinh dị kia.
Uỳnh…

Đột nhiên Thảo Nguyên buông hai tay ra, theo đà cả hai té chỏng gọng ra sau. Mặc dù té nhưng Thảo Nguyên chẳng hề cảm thấy đau bởi vì dưới lưng cô đã có tấm đệm êm ái là Shin đỡ hộ cơ thể cô rồi.

” Cậu mau bước xuống cho tớ”

Shin tức giận quát lớn. Giật mình Thảo Nguyên đứng dậy cúi đầu xin lỗi Shin và đỡ cậu đứng dậy.

” Sao cậu nói là có chết cũng không buông tay ra mà”

Shin tránh khứ Thảo Nguyên vì đã làm trái lời nói lúc nãy. Cậu đưa tay xuýt xoa phía sau lưng của mình nhăn mặt đầy giận dữ.

” Tớ…”

Thảo Nguyên không thể nói ra được nguyên nhân mà cô buông tay ra. Shin không hề biết cậu thiếu niên lạ mặt kia chính là kẻ gây nên sự mất tập trung của Thảo Nguyên. Cậu sở hữu một gương mặt bánh mật khỏe khoắn lại cộng thêm cái đẹp đến ma mị thật khiến trái tim nhỏ bé của Thảo Nguyên phải đập liên tục không theo nhịp điệu nào cả. Nếu nhìn thật kĩ thì vẻ đẹp của cậu thiếu niên kia hơn hẳn Shin đặc biệt là màu tóc đen tuyền của cậu khác hẳn với mái tóc đỏ chót của Shin. Đúng là tính cách con người như thế nào điều thể hiện qua màu tóc mà họ sở hữu.

Đang say đắm trong cái suy nghĩ của mình, đột nhiên cậu thanh niên kia tiến đến chỗ Thảo Nguyên tươi cười hỏi đầy dịu dàng.

” Cậu là bạn của Shin à?”

” À… Vâng…”

Thảo Nguyên chết đứng người đỏ mặt đáp với giọng đầy ấp úng. Cô không thể điều khiển được trái tim của mình nữa rồi. Cậu ta quá đẹp, đẹp đến mức mà không thể có từ nào diễn tả được. Thảo Nguyên đã bị cậu thiếu niên này hớp hồn từ cái nhìn đầu tiên. Cũng phải thôi con gái luôn cầu mong có được một bạch mã hoàng tử vừa đẹp trai vừa dịu dàng mà.

” Tớ tên là Hạo Kiệt. Tớ cũng bằng tuổi Shin nên cậu cứ thoải mái gọi tớ là Hạo Kiệt nhé”

” Tớ… Tớ là…”

” Thảo Nguyên. Cậu ấy tên Thảo Nguyên, hôm nay tớ dẫn cô ấy đến để cậu chữa bệnh cho cô ấy mà từ nãy đến giờ tớ kéo mãi mà cô ta không…”

Đột nhiên Shin chen vào trả lời thay cho Thảo Nguyên nhưng khi nói gần hết câu thì cậu đột nhiên bị Thảo Nguyên bịch miệng lại. Cô cười gượng bảo.

” Cậu đừng nghe cậu ấy nói đùa nhé”

” Vậy mời cậu vào nhà tớ”

” À cảm ơn”

Hạo Kiệt cười tươi mời hai người vào trong nhà. Thảo Nguyên buông tay đang bịch miệng Shin xuống và kéo cậu đi theo Hạo Kiệt. May mắn vì vừa thở lại được, Shin liền rủa Thảo Nguyên trong lòng.

” Đúng là đồ mưa nắng thất thường. Mới đó mà đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ rồi. Đúng là không thể hiểu rõ lòng dạ con gái”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN