Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần - Chương 22: Đột nhiên bế quan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần


Chương 22: Đột nhiên bế quan


Edit: susublue 

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, A Sửu đã có thói quen dậy sớm khi ở học viện nên không có ngủ nướng, sử soạn xong liền chạy đến Lăng Hoa Điện.

Thấy Hàn hộ pháp canh giữ ở cửa Lăng Hoa Điện, A Sửu tùy ý chào hắn một tiếng: “Hàn hộ pháp buổi sáng tốt lành!”

“Thuộc hạ tham kiến tiểu chủ!” Hàn hộ pháp cản đường A Sửu, nửa quỳ xuống.

“Miễn lễ, ngươi đứng lên đi! Ta muốn gặp sư phụ, phiền ngươi nhường đường.” A Sửu nhớ chuyện tối qua nên có chút sốt ruột.

Hàn hộ pháp không động đậy, cúi đầu nói: “Khởi bẩm tiểu chủ, hôm nay Quân Thượng bắt đầu bế quan.”

“Sư phụ bế quan! Tại sao người lại phải bế quan?” A Sửu kinh ngạc. Đây là tình huống gì? Vì sao tối hôm qua còn tốt mà hôm nay liền bế quan? A Sửu chưa bao giờ thấy Đoạn Thần bế quan, dienxdafnnllequydoon không hiểu tại sao hắn phải bế quan.

“Thời tiết bắt đầu dần nóng lên, lúc trước khi trời nóng Quân Thượng cũng sẽ bế quan.” Hàn hộ pháp giải thích cho A Sửu.

Nghe vậy, A Sửu ngẩng đầu nhìn trời rồi lại cúi đầu nhìn Hàn hộ pháp, hỏi: “Nhưng rõ ràng bây giờ thời tiết không nóng! Cảnh tháng tư tươi đẹp, gió mát mềm mại, thời tiết ôn hòa, tại sao sư phụ phải bế quan?”

“Quân Thượng là hổ, hổ sợ nhiệt, tiểu chủ không hiểu cũng là bình thường.” Hàn hộ pháp kiên nhẫn giải thích.

A Sửu bán tín bán nghi suy nghĩ lời nói của Hàn hộ pháp, đôi mắt xoay một vòng rồi nói: “Sư phụ bế quan một mình bên trong nhất định hết sức cô đơn, ta đi vào với sư phụ sẽ tốt hơn!” Nói xong, vượt qua Hàn hộ pháp, đi vào trong.

Hàn hộ pháp vội vàng đứng dậy ngăn cản A Sửu, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo: “Xin tiểu chủ đừng quấy rối! Hàng năm lúc Quân Thượng bế quan đều không cho phép ai quấy rầy, xin tiểu chủ đừng làm trái với mệnh lệnh của Quân Thượng!”

Thấy Hàn hộ pháp không chịu nhượng bộ, A Sửu nhớ tới thái độ kỳ lạ của Đoạn Thần tối hôm qua thì bàn tay trong ống tay áo nắm lại thành quyền. Sắc mặt A Sửu lập tức thay đổi, rét lạnh như băng, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn hộ pháp, giọng nói đè nén sự tức giận, hỏi: “Có phải sư phụ không muốn gặp ta không? Vì vậy mà cố ý trốn tránh không cho ta gặp hắn?”

“Tiểu chủ nghĩ nhiều rồi, Quân Thượng chỉ đang bế quan. Chờ đến lúc thì Quân Thượng sẽ đi ra.” Hàn hộ pháp không sợ hãi lên tiếng nói với A Sửu.

Thở sâu một hơi, A Sửu nhìn chằm chằm cánh cửa màu đỏ phía trước, có chút mong đợi hỏi: “Vậy lúc nào sư phụ sẽ đi ra?”

“Đến đúng lúc thì Quân Thượng sẽ đi ra.” Hàn hộ pháp vẫn nói câu nói kia.

“Vậy khoảng thời gian đó là bao lâu!” A Sửu đỏ mắt, quát Hàn hộ pháp. Nhớ lời Đoạn Thần nói không thể khóc trước mặt người khác, A Sửu hơi ngẩng đầu lên, cố gắng khống chế nước mắt, không cho nước mắt chảy ra.

“Thuộc hạ không biết.” Hàn hộ pháp cúi đầu xuống.

A Sửu đã hiểu, hít mũi xoay người bỏ chạy.

Trên mặt Hàn hộ pháp có chút lúng túng, suy nghĩ một chút rồi dặn dò ma sĩ bên cạnh: “Mau đuổi theo tiểu chủ! Bảo vệ tiểu chủ, nếu tiểu chủ xảy ra chuyện gì, cẩn thận căn cốt của các ngươi!”

Hai ma sĩ nghe thấy lệnh của Hàn hộ pháp thì liền vội vàng gật đầu, đuổi theo A Sửu.

Trong Lăng Hoa Điện, cách lớp kết giới và cửa son quyền quý, Đoạn Thần nghe thấy rõ tình huống bên ngoài. Thấy A Sửu đã đi thì thở dài.

Viêm hộ pháp đứng bên cạnh thấy thế, hỏi: “Quân Thượng, có phải tiểu chủ hiểu lầm cái gì hay không? Có cần thuộc hạ đi giải thích với tiểu chủ không.”

Đoạn Thần khoát tay, nhàn nhạt nói: “Thôi, không cần làm điều thừa. Các ngươi quản miệng cho tốt, không được cho nàng biết rõ tình trạng hiện tại của bản quân.”

“Dạ!” Viêm hộ pháp cúi đầu, đáp lại.

Đoạn Thần nhắm mắt, tạo một kết giới ngăn cách hắn với Viêm hộ pháp, bắt đầu niệm chú thanh lọc cơ thể.

A Sửu vốn muốn chạy đến hậu cung tố khổ với nhóm ma binh, nhưng nửa đường lại gặp được Linh hộ pháp nên bị hắn ngăn lại.

Hôm nay Linh hộ pháp vốn nên nghỉ ngơi, nhưng sáng sớm tinh mơ hắn đã được Viêm hộ pháp thông báo, nói Ma quân bế quan. Ma quân bế quan thì tứ đại hộ pháp cũng phải trấn thủ Ma cung. Sáng sớm Linh hộ pháp đã đến trực, nhưng lại bị Viêm hộ pháp sắp xếp đi chăm sóc A Sửu. Dẫn Ma sĩ cầm đồ ăn sáng đưa đến Thượng Duyên Điện, nhưng không nhìn thấy A Sửu, Linh hộ pháp sốt ruột. Nghĩ rằng có thể A Sửu đã đến Lăng Hoa Điện cho nên đi thẳng đến Lăng Hoa Điện, giữa đường thì đụng phải A Sửu đang khóc nhè.

“Ai da! Tiểu chủ, người làm sao vậy? Đừng khóc! Có chuyện gì người nói cho thuộc hạ biết, thuộc hạ nhất định giải quyết giúp người!” Vừa nhìn thấy A Sửu khóc thì cả người Linh hộ pháp cũng không tốt. Cản A Sửu lại, sốt ruột dò hỏi.

Thấy trước mặt là Linh hộ pháp, A Sửu dùng ống tay áo lau nước mắt, đè nén cảm xúc mất khống chế vừa rồi, A Sửu hít mũi lắc đầu nói: “Ta không sao.”

“Tiểu chủ, người đã khóc như vậy sao lại không sao được! Người nói cho thuộc hạ đi, thuộc hạ nhất định sẽ cố hết sức giải quyết cho người!” Linh hộ pháp thề son sắt.

“Ta đột nhiên nghe nói sư phụ bế quan, sau này sẽ không thể gặp người trong một khoảng thời gian nên thấy khó chịu.” Lúc nói chuyện A Sửu có chút nghẹn ngào.

“Tiểu chủ, lúc trước khi trời nóng Quân Thượng đều bế quan, chờ trời giá rét thì sẽ ra.” Linh hộ pháp an ủi A Sửu.

“Nhưng vì sao ta hỏi Hàn hộ pháp thì hắn không nói cho ta biết thời gian chắc chắn đâu?” A Sửu nghi ngờ hỏi.

“Chuyện này, tiểu chủ, cái tên kia luôn như vậy, người không nên để trong lòng.” Trên mặt Linh hộ pháp có chút vội vã.

A Sửu nhạy cảm cảm thấy Linh hộ pháp có gì giấu nàng nhưng lại không lên tiếng, đi qua Linh hộ pháp tới hậu cung.

Linh hộ pháp không yên tâm, ma sĩ đuổi theo A Sửu, còn hắn cũng đi theo sau lưng A Sửu. Thấy A Sửu mạnh mẽ khác thường cũng không dám hỏi nhiều. Cho đến khi đến gần cửa chính hậu cung thì Linh hộ pháp lại cản A Sửu ại.

“Tiểu chủ, phía trước chính là hậu cung. Chỗ này chúng ta không thể đến gần, cũng đến gần không được!”

Nghe nói vậy, A Sửu dừng lại, dien;dafn#llequys*doon đi đến một góc tường. Ngồi xổm xuống, lưng dựa vào chân tường, hai tay ôm đầu gối. Linh hộ pháp thấy thế cũng gấp rút đi lên, ngồi xổm xuống với A Sửu.

Im lặng thật lâu, A Sửu lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, hỏi Linh hộ pháp: “Linh, có phải các ngươi có chuyện gì giấu ta đúng không?”

“Không có! Tiểu chủ suy nghĩ nhiều rồi.” Linh hộ pháp không dám nhìn A Sửu.

“Linh, ta ghét nhất là bị lừa gạt! Sư phụ làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Vì sao lại đột nhiên bế quan?” A Sửu nhìn chằm chằm Linh hộ pháp, thái độ ngang ngạnh hỏi.

“Tiểu chủ, Quân Thượng chỉ là bế quan sớm mà thôi, không khác gì lúc trước cả” Linh hộ pháp kiên trì giải thích.

“Gạt ta! Trong cung rõ ràng tăng cường đề phòng! Nếu như sư phụ không xảy ra việc gì, vì sao Hàn hộ pháp phải đích thân dẫn ma sĩ trấn thủ ở Lăng Hoa Điện!” A Sửu gặng hỏi Linh hộ pháp từng chữ một, trên mặt nửa giận nửa lo.

Linh hộ pháp im miệng không nói gì nữa, nhìn chằm chằm A Sửu một chút. Ngược lại nhìn ra phía bốn phía, mặc dù không có yêu ma khác nhưng Linh hộ pháp vẫn cảnh giác tạo một cái kết giới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN