Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 138: Bằng Hữu Mấy Ngàn Năm.
\”Vết thương nhỏ.\” Lưu Cẩn buồn bực khụ mấy tiếng, đẩy Hồng Trang ra, dặn dò với Đông Ngô một tiếng “chăm sóc đệ tử bị thương”, liền cùng với Huyền Lam đuổi theo phía Thiên Âm chạy trốn.
Bóng dáng của hai người mới biến mất ở cuối chân trời, một đội nhân mã xuất hiện trong nháy mắt, bao vây Thái A.
\”Các ngươi là. . . . . .\” Khóe mắt Đông Ngô hung hăng run lên: \”Ma tộc!\”
Lập tức vang lên tiếng chém giết!
***
Ma tộc, rừng thú dữ.
Sấm sét động đất, muôn thú kinh hoàng.
Hai bóng người trên không trung đánh nhau thật lâu, rốt cuộc chia nhau rơi xuống đất.
Trên mặt đất đã là thê thảm không nỡ nhìn. Lại bởi vì hai người này dừng tay, trong rừng yên tĩnh trở lại, thú dữ ngủ đông.
Lưu Quang thu kiếm, từ một đỉnh núi nhỏ nhảy xuống, đến trước mặt Mặc Tử Tụ, vẻ mặt vui vẻ tươi cười rạng rỡ: \”Đã lâu không giao thủ với ngươi, lần này đánh thật là thoải mái sung sướng.\” Giọng nói vừa chuyển, nhiều hơn mấy phần chế nhạo: \”Nghe nói ngươi ở Trường Lưu bị trọng thương, ta cho là thật. Thì ra là lừa gạt mọi người thôi. Không ngờ tự xưng là nhân vật vô địch Mặc Tử Tụ cũng sẽ như ranh con đồng bướng bỉnh tiểu nhân lừa gạt chạy trốn, ngoài ý muốn ngoài ý muốn!\”
Mặc Tử Tụ sóng vai đi với hắn, nghe nói thế, không khỏi cười nói: \”Cũng chỉ là vì thử dò xét Trọng Hoa thôi.\”
Lưu Quang dừng chân, chứa đựng ý cười: \”Ngươi trăm phương ngàn kế nghĩ trừ đi Trọng Hoa chỉ là vì cung Nguyệt Thần chứ? Chẳng lẽ có ý đồ với với Thái A ta?\”
Lời này vừa nói ra, Mặc Tử Tụ trầm mặc.
Vẻ mặt Lưu Quang thay đổi dần, liền chuyển lạnh: \”Xem ra ngày mà ta và ngươi là địch sẽ không xa.\”
Mặc Tử Tụ tựa như buông tiếng thở dài: \”Người ngũ đại tiên sơn, đã đến Thái A.\”
Trong lòng Lưu Quang run lên, sắc mặt biến thành phải cực kỳ khó coi. Ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không nhìn lâu thêm một chút, liền thuận gió mà đi, tốc độ nhanh, trong phút chốc liền không thấy tung tích.
\”Lưu Quang, ngươi thật sự cho rằng bổn tôn là tâm huyết dâng trào đánh nhau với ngươi sao? Cũng chỉ là muốn giữ ngươi thôi.\” Nhìn bóng dáng Lưu Quang đi xa hóa thành chấm nhỏ, trên mặt của hắn cũng không biết là vẻ mặt gì, lẩm bẩm nói: \”Từ xưa tiên ma đối lập, không hợp tính. Ta và ngươi làm bằng hữu mấy ngàn năm, cũng nên kết thúc rồi. Giờ phút này ngươi chạy trở về, cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng phế tích.\”
Trong không gian dao động, trước mặt của hắn nhiều hơn một người nam tử.
\”Thành Phong, như thế nào?\”
Thành Phong nói: \”Bẩm chủ thượng, có chuyện ngoài ý.\”
Trong mắt Mặc Tử Tụ có ánh sáng thoáng qua: \”Hả?\”
\”Nhóm người ngũ đại tiên sơn và nhóm Tán Tiên vây quanh Thái A, mắt thấy Thái A sẽ bị thua, Thiên Âm lại đột nhiên xuất hiện, nhìn nàng dùng tiên thể phế đí một cánh tay của Lịch Chi rồi chạy trốn mất tích. Mọi người vì đuổi theo nàng, bỏ qua tính toán đấu với Thái A. Trọng Hoa và Lưu Quang đều không ra mặt, Thái A không người nào trấn thủ, sau khi ngũ đại tiên sơn rời đi, Vô Minh nhân cơ hội ra tay.\”
Đối với chuyện Thiên Âm ra tay làm Lịch Chi bị thương nặng, Mặc Tử Tụ chỉ nhíu mày lại không tiếp tục tra cứu, nói: \”Cho
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!