Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Chương 166
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!


Chương 166



Thiên Âm mới vừa bước chân rời khỏi Thái A, khắp người Trọng Hoa phong sương* trở lại Thái A.

Phong sương*: gió sương; gian nan vất vả.

Sau khi Phong Thanh Dương biết được tin tức, một mình lẳng lặng ngồi ở điện Thái A, không có nghênh đón cũng không có để cho đệ tử truyền đi từng câu từng chữ.

Tựa như đang chờ Trọng Hoa.

Nhưng Trọng Hoa trực tiếp trở về điện Cửu Trọng.

Lúc đầu Đông Phương và Thiên Nam đến gặp Trọng Hoa, không dám thở mạnh.

Chỉ vì hắn toàn thân sắc bén, đáy mắt trong sạch.

Trọng Hoa dừng chân ở cửa điện, không vào không lùi. Tầm mắt từ trên người hai đệ tử kính cẩn đứng một bên rơi vào cảnh vật mỗi một chỗ trong điện.

Viện trống rỗng, giống như vực sâu trong lòng của hắn.

Không còn âm thanh dí dỏm luôn miệng kêu “sư phụ, người trở lại!”

Hắn hỏi: \”Nàng đi rồi?\”

Dù chưa từng nói rõ “nàng” là ai, nhưng Đông Phương biết, trừ Thiên Âm, sẽ không còn có người thứ hai. Vì vậy cung kính đáp: \”Tiểu sư muội mới đi hôm qua.\” Suy nghĩ một chút lại theo sát tăng thêm câu: \”Mới một ngày tiểu sư muội cũng còn chưa đi xa, nếu sư phụ chạy tới. . . . . .\”

\”Không cần.\” Trọng Hoa cứ đi về phía trong điện, Đông Phương và Thiên Nam theo sát phía sau.

Một mực yên lặng lặng yên không tiếng động đi tới bên ngoài điện Tử Thần, Trọng Hoa dừng chân: \”Đông Phương.\”

\”Dạ, sư phụ.\”

Đông Phương đợi đã lâu, không thấy Trọng Hoa mở miệng nữa, âm thầm liếc mắt nhìn Thiên Nam, đang muốn rời đi, âm thanh của Trọng Hoa thật thấp truyền đến: \”Thiên Âm có để lại lời nói nào cho vi sư không?\”

Đông Phương tức cười, đang suy xét trả lời như thế nào, Thiên Nam nhanh mồm nhanh miệng đáp: \”Tiểu sư muội không hề nói gì, con thấy nàng thật vui mừng. Có lẽ trong lúc này quên nhắn lại cho sư phụ rồi.\”

Nói vừa xong, mủi chân bỗng dưng đau nhói!

\”Ai ai, ngươi đạp ta làm cái gì?\” Hắn nhìn chằm chằm Đông Phương, người sau hung hăng liếc hắn một cái, một vẻ mặt “trẻ con không thể dạy”.

Trọng Hoa nhàn nhạt đáp một tiếng, liền đi vào Tàng Thư Các.

\”Sư phụ có chút không bình thường sao.\” Thiên Nam lẩm bẩm ra tiếng, trên đầu đột nhiên đau xót, hắn quay đầu trợn lên giận dữ nhìn Đông Phương: \”Ngươi còn đánh? Đừng quên ta là sư huynh ngươi!\”

Đông Phương cười lạnh: \”Sư huynh? Có một sư huynh không có ánh mắt như thế, ngược lại thật sự là làm ta xấu hổ.\”

Thiên Nam lập tức chột dạ: \”Ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì?\”

\”Chẳng lẽ ngươi không có nghe ra được ý trong lời nói của sư phụ sao? Hắn rõ ràng rất chờ mong tiểu sư muội có để lại cho ngài nửa câu, cái tên gia hỏa như ngươi lại có thể đáp đúng sự thật. Đúng là ngu xuẩn !\”

Thiên Nam ngẩn ngơ, tiến tới nhỏ giọng hỏi: \”Đông Phương, ngươi nói sư phụ có phải đối với tiểu sư muội là cực kỳ đặc biệt hay không?\”

Đông Phương nhìn về phía Tàng Thư Các, giống như lầm bầm lầu bầu: \”Tiểu sư muội đi, ta và ngươi lại không sở trường khai thông với sư phụ. Có lẽ sư phụ ngài ấy, không có tiểu sư muội cũng sẽ tịch mịch thôi.\”

Sau khi Thiên Nam nghe xong, âm thầm chau mày lại, trong lòng có mấy phần tính toán.

Hôm sau, Trọng Hoa giống như thường ngày ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, Thần Quang bao phủ xuống, làm cả người hắn phảng phất như trăng trong nước hoa trong gương, chân thật mà xa xôi.

Thiên Nam

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN