Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 167
Mạc Tương Ly nói cám ơn cũng là có nguyên do .
Từ lúc rời khỏi Thái A, Thanh Đại vừa thấy Mạc Tương Ly liền muốn đuổi đi, nhìn vậy, hẳn là muốn âm thầm diệt trừ nàng. Thiên Âm liền thuận miệng nói một câu: \”Vừa đúng lúc ta không có ai hầu hạ, hay là Chưởng Môn Thanh Đại tặng nàng làm thị nữ cho ta.\”
Chính là một câu nói này, Thanh Đại liền đồng ý.
Bảo vệ mạng nhỏ, có thể ở chung một chỗ với người mình yêu thương, còn có một chính thất* không tranh đoạt với mình, tất nhiên Mạc Tương Ly mừng không kềm chế được, dọc theo đường đi vừa nói cám ơn vừa dập đầu, khiến cho Thiên Âm phiền não đồng thời cũng có mấy phần lúng túng. Liền định cách xa nàng một chút, mặc cho hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Chính thất*: vợ lớn, vợ cả.
Lúc này Thanh Đại cưỡi mây đến bên cạnh mấy người, bay chung với ba người bọn họ. Trên gương mặt nghiêm túc lại có thể nặn ra nụ cười ôn hòa: \”Thiên Âm, có phải không bỏ được Thái A hay không?\”
Thiên Âm cúi mặt xuống, lông mi thon dài che giấu cảm xúc trong mắt, nói: \” Không tồi không tồi, cũng không phải đặc biệt không bỏ được.\”
Sau khi Thanh Đại nghe xong, lại hỏi: \”Trước đó vài ngày ngươi bị phạt, thân thể không có gì đáng ngại chứ?\”
Thiên Âm lắc đầu: \”Đa tạ chưởng môn quan tâm, vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại.\”
Trong không khí có hơi thở khác thường lưu động, Thiên Âm tự nhiên cười, làm như mất hồn nhìn dưới chân, Thanh Huyền khẩn trương bảo hộ Mạc Tương Ly ở trong ngực, ánh mắt phòng bị theo dõi phụ thân của hắn.
Chợt nghe Thanh Đại hỏi: \”Thiên Âm, ngươi có thể cho ta mượn xem cây cung kia một chút hay không?\”
Trong nháy mắt, Thiên Âm hoang mang bối rối: \”Chưởng Môn Thanh Đại nói là đồ vật gì?\”
Thanh Đại cười nhẹ mấy tiếng, giọng nói như cũ ôn hòa, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống vài phần: \”Dĩ nhiên là cung Nguyệt Thần.\”
Sắc mặt Thanh Huyền thay đổi: \”Phụ thân, chẳng lẽ người . . . . . .\”
Thanh Đại liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt Thanh Huyền từ đỏ chuyển sang trắng bệch, rốt cuộc nhịn xuống, lại nhìn về phía Thiên Âm thì trong mắt kia không chỉ có áy náy còn có lo lắng.
Trái lại Thiên Âm dương dương tự đắc, sửa lại tóc dài trước ngực một chút, không chút để ý mở miệng: \”Cung kia là của sư phụ ta, ta dùng xong dĩ nhiên sẽ trả lại cho ngài ấy. Nếu Chưởng môn muốn nhìn, không bằng chúng ta trở về Thái A, chờ sư phụ ta trở lại người liền hỏi mượn ngài ấy một lần nữa?\”
Thanh Đại nheo mắt, bỗng chốc cười một tiếng: \”Ha ha, không cần. Một món binh khí thôi.\”
Thiên Âm phụ họa: \”Đúng vậy, một món binh khí thôi, làm sao quan trọng hơn tánh mạng được.\”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thanh Huyền lập tức kéo nàng ra phía sau, nói với Thanh Đại: \”Phụ thân, Thiên Âm vừa rời khỏi Thái A, trong lòng hẳn là khổ sở, để cho một mình nàng yên lặng một chút, người đừng quấy rầy nàng.\”
\”Cũng được.\” Thanh Đại từng câu từng chữ nói: \”Ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt, chớ để nàng bị thương chút nào.\”
Thanh Huyền gượng cười, âm thanh lại phát run: \”Phụ thân yên tâm, ta nhất định che chở nàng cho thật tốt.\”
Ý cười trên mặt Thanh Đại dần dần mất đi, như có điều suy
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!