Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 87
Lưu Cẩn đi tới trước mặt của Hồng Trang, dẫn nàng rời đi từ trong ánh mắt của mọi người.
Đi vào điện Thái A, trong lòng Hồng Trang vốn xấu hổ tức giận, giờ phút này lại không nhịn được rơi lệ: \”Thật xin lỗi sư phụ, đồ nhi làm cho ngài mất thể diện rồi.\”
Lưu Cẩn lắc đầu: \”Ngươi không mất thể diện, nàng là thần thể, bẩm sinh đã thắng ngươi một bậc. Ngươi là khó gặp kỳ tài, ngàn vạn lần không được bởi vì hôm nay bại trận mà tự coi thường bản thân mình.\” Giọng nói ngừng lại, thở dài nói: \”Ngươi biết vì sao Thiên Âm xin vi sư muốn thảo luận với ngươi mà vi sư không có cự tuyệt không?\”
Hồng Trang ngẩng đầu, mặt tràn đầy nước mắt làm người ta thương tiếc.
\”Bởi vì vi sư không thể cự tuyệt đường sống của ngươi.\” Lưu Cẩn nói: \”Hồng Trang, tính tình của ngươi quá mức ác liệt cực đoan, tâm cao khí ngạo tất nhiên không sai, nhưng thế gian này người mạnh hơn ngươi nơi nào cũng có, nếu như ngươi cứ mãi so đo thắng thua cao thấp, tâm tính ngươi cứ như thế thì tiên đồ sau này của ngươi sẽ không bao giờ tiến bộ đâu.\”
Hắn thật sâu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: \”Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.\”
Hồng Trang lo sợ không yên, sư phụ làm sao biết?
\”Bản thân mình cho là việc đối phó Thiên Âm sẽ không một ai biết đến, nhưng ngươi quên, chẳng qua ngươi chỉ là một đệ tử. Từng cử động của ngươi, đều ở trong mắt các Trưởng lão.\”
Rốt cuộc Hồng Trang cũng hoảng sợ, sắc mặt thay đổi: \”Sư phụ. . . . . .\”
\”Hôm nay Trọng Hoa dẫn theo Thiên Âm chính là nói cho vi sư biết chuyện giữa ngươi và Thiên Âm sẽ để cho các ngươi tự giải quyết. Hắn sẽ không nhúng tay, nhưng cũng sẽ không dễ dàng nhân nhượng. Nếu như hôm nay Thiên Âm thật ra tay giết ngươi, vi sư cũng không có nửa phần oán hận. Ai bảo ngươi đả thương tánh mạng của người khác trước!\”
\”Con . . . . .\”
\”Những lời vi sư dạy có từng lọt vào tai của ngươi không?\”
\”Sư phụ. . . . . .\”
Lưu Cẩn than nhẹ, thân hình màu bạc lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần hiu quạnh: \”Hôm nay ngươi bại trận, là vi sư dạy dỗ không chu đáo.\”
Hồng Trang cúi đầu khóc lóc: \”Sư phụ, là đồ nhi sai rồi, xin sư phụ không nên nói như vậy, đồ nhi thật sự biết sai rồi. . . . . . Đồ nhi về sau nhất định sẽ tu hành thật tốt, cầu xin sư phụ không cần thất vọng với đồ nhi! Sư phụ!\”
\”Hôm nay bại trận chính là bài học cho ngươi, vi sư không truy cứu chuyện này nữa, nhưng ngươi nhớ, nếu có lần tiếp theo, nhất định vi sư sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn! Về phần Thiên Âm. . . . . .\” Đáy mắt Lưu Cẩn nhiều hơn chút ý đồ không rõ: \”Ngươi chớ xung đột với nàng, Trọng Hoa là một người rất bao che, lần này nể mặt ta không có truy cứu nhiều, nhưng cũng không đại biểu cho hắn không quan tâm đệ tử của mình bị người ta bắt nạt.\”
\”Ta không bài xích giữa các đệ tử âm thầm đấu với nhau, nhưng tốt nhất ngươi nên nhớ, không được tương tàn đồng môn! Tiên môn ta có thể đứng vững trên Tiên giới vạn năm mà không sụp đổ, chính là bởi vì nội bộ đoàn kết nhất trí, giữ thực lực không nội chiến cũng không làm hao tổn nhân lực. Cho dù ngươi là đệ tử của Lưu Cẩn ta, đã là làm ra chuyện tổn hại tiên môn, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!\”
Hồng Trang chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn lại lạnh lùng như thế, ngây người trong chốc lát, theo bản năng đáp một câu: \”Vâng\”
****
\”Sư phụ, Hồng Trang sao lại hận con như vậy?\”
Trên cây hòe, đôi tay Thiên Âm đang gối đầu nhìn trời suy tư một lúc lâu, như cũ không hiểu làm sao, lòng tràn đầy mờ mịt.
Hồng Trang ghét mình, nàng biết. Nhưng không biết, rốt cuộc hận đến bao nhiêu mới có thể nhiều lần gặp mặt đều lấy tính mạng của nàng?
Trọng Hoa ngồi ở trước điện, trên những đám mây đang chuyển động. Trước mặt của
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!