Sự trả thù của Ác Qủy
Chương 38: "Làm Quen"
Ánh nắng chiếu vào căn phòng làm cho nó sáng hơn nhưng còn nó thì đang chơi game trên máy tính nguyên đêm.
-Mẹ kiếp từ khi nào mình ghét ánh nắng vậy chứ _ Nó kéo màn vào mà miệng không ngừng chửi rủa
*Cốc cốc cốc*
-Côc chủ ! Cậu James đã tới
-Kêu anh ấy đợi tôi vài phút
-Vâng
Nó nhìn đồng hồ đã thấy 8h rồi
“Sao này nhanh vậy chứ mới nhìn 5h thôi mà giờ đã là 8h rồi”. Siêu tốc độ của nó trong chốc loáng. Xuống dưới nhà đã thấy James thong thả uống trà và đọc báo
-Nè đi thôi _ Nó hét vào tai
-Anh không điếc đâu nhé
-Ò ò ò
Lên xe anh hỏi nó tối như thế nào nhưng nó trả lời bình thường, thật ra đêm hôm qua nó đã đi ra khỏi khu vực để săn nhưng không dám nói. Tới nơi đã thấy có 3 chiếc xe dài đang ở ngoài trường
-Hôm nay tụi em sẽ được đi tham quan bảo tàng
-Sao không ai nói với em thế
-Thì giờ anh nói rồi nè
-Giời ạ !!!
Vô trường nó đã gặp ông anh trời đánh đang ngồi ghế đá bấm đth rồi
-Nè Kariam tụi mình bên đây _ Theo từ xa hét lên làm nó giật mình
Vừa bước tới thì tụi Sally đã đưa bức ảnh của anh nó cho xem.
-Cậu nhìn đi, nghe nói hôm qua là buổi họp mặt gia đình nên là có 1 số người vô tình chụp ảnh anh cậu đăng lên insta nè trông đẹp thật
-Ờ xấu thật _ Nó bĩu môi khi nhìn ông anh đang đứng chờ nó ngay sảnh và bị chụp lén
-Hả hả ? _ Susie nói
-À không rất đẹp mà cậu send tấm này qua cho mình được không ?
-Được chứ
Nó tình cờ liếc mắt qua anh em nhà Louis thì thấy Dylan và 2 người chị em kia nhìn nó nhưng rồi ngoảnh đi hướng khác. Bỗng nó nhận được tin nhắn
-“Búi tóc lên đi, đừng để người khác chú ý”
Không ai khác là anh nó đang dùng ánh mắt viên đạn nhìn nó y chang mẹ đang nhìn vậy.
-Nãy giờ tớ thấy Dylan và Sophia, Victoria nhìn cậu quoài đặc biệt là Dylan _ Roz để ý nãy giờ mới nói
-Thật vậy sao ? _ Nó không biết sao mà cảm giác sắp đổ Dylan
-Thôi chừng cậu có cơ hội đấy, cậu ấy hình như trai tân
-Tân ? Nghe hơi quá không nhỉ _ Nó cười lên làm ai cũng nhìn say đắm
-CÁC EM CHUẨN BỊ LÊN XE ĐỂ THAM QUAN VIỆN BẢO TÀNG _ Giọng anh nó nghe khác vlon
Tụi bên Sally đã được xếp chỗ trước khi nó vào nên nó đành đi xe của nhà Louis, nhưng khi nó lên thì họ nhìn nó như cách khinh bỉ chẳng ai cho 1 slot ngồi ké. Nó đành lên chỗ gần tài xế ngồi thì có người con gái lên tiếng
-Cậu qua ngồi kế Dylan đi còn trống đó _ Không ai khác là Sophia
Quay đầu lại nhìn rồi cám ơn, chưa ngồi được bao lâu thì Dylan đã xích qua chỗ nó nhiều lần
-Nếu cậu không muốn tôi ngồi đây thì có thể nói mà không cần phải hành động như thế _ Nó bực bội không nói thành lời
-Không đâu _ Dylan quay phắt ra hướng khác
-Chắc chứ ?
-Chắc
Đành ngồi với anh em nhà này tới 2 tiếng thì mới xuống xe và đổi xe được. Nó nhắm mắt lại như người thường để ngủ thì nghe cuộc trò chuyện của anh em nhà Louis
-Em thích con bé đó sao không tiến luôn ? _ Victoria nói
-Chưa sẵn sàng
-Đợi biết bao nhiêu năm rồi mà chưa sẵn sàng, chẳng phải em còn được thấy con bé ra đời sao _ Paul lên tiếng
-Em biết nhưng… _ Dylan liếc nhìn nó đang nhắm mắt
-Nếu như có người khác tấn công thì đừng có mà than với anh em và bố mẹ
Trong lúc đó nó ngạc nhiên khi Dylan thấy nó chào đời và đợi nó lớn lên để có thể quen với mối quan hệ tình yêu. Nhưng nó vẫn sẽ nhắm mắt coi như không biết vụ gì
-Tới nơi rồi _ Dylan lay nhẹ người nó
-Cám ơn _ Nó thì xách balo vội vàng đi kiếm tụi Sally
Viện bảo tàng rộng lớn nhất nước Pháp, bước vào đã thấy tiểu sử nơi đây. Chia thành các nhóm để hoạt động nhưng chỉ có mỗi nó là đi riêng vì là HS mới mà. Dylan đi đằng sau không dám tiến gần
-Karima lại đây đi có cái này hay lắm _ Theo vẫy tay
-Ừm
Những con vật được bảo tồn và các vũ khí thời xưa, nó cứ đi vòng vòng rồi ngồi hàng cafe ở dưới bảo tàng. Ngắm nhìn xung quanh bảo tàng những hàng cây cối không có ngôi nhà nào ở quanh đây.
-Cuối tuần này cậu có rảnh không ? _ Theo từ xuất hiện
-Tớ bận rồi, xin lỗi _ Nó trả lời làm anh chàng Theo tụt hứng
Uống cốc latte khiến người dễ chịu hơn, buổi sáng nào mà cũng được thế thì đỉnh
-Tớ xin lỗi vụ hồi nãy trên xe _ Dylan ngồi ghế đối diện
-Mình nghĩ chắc cậu cũng ghét mình lắm nhưng không dám nói ra nhỉ _ Nó nhìn thẳng mặt Dylan mới thấy rõ anh đẹp trai như thế nào
-Thật ra ! Mình không muốn ở gần cậu ?
-Thế thôi sao, vậy thì từ nay cứ thấy mình cậu né ra nhé _ Nó cầm ly latte đứng lên
-Nhưng tớ rất muốn bảo vệ cậu
-Không muốn ở gần mà còn muốn bảo vệ, cậu có thấy lạ không Dylan ?
-Với lại tớ muốn nói cho cậu một bí mật…
Chưa kịp nói thì đã có hiệu lệnh tập trung, nó liền đợi tất cả mọi người lên xe rồi nó mới qua xe anh trai nó. Dylan thấy vậy cũng không nói gì.
-Thấy chưa em trai, bỏ lỡ rồi
Còn nó thì leo nên xe Tony nhưng đợt này anh biết nó đang nghĩ gì nên là không dám chọc nó nhiều. Anh đọc được suy nghĩ của nó và biết nó đang muốn gì.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!