Sự Trả Thù Của Ánh Trăng
Chương 38: Moon Mất Tích
-Exline à, em mệt lắm rồi, về phòng nghỉ ngơi đi !_Kelvin nói
-Em không sao đâu ! Em lo cho Moon lắm, tình hình như thế này thì làm sao mà em có thể nghỉ ngơi được chứ !_Exline đáp
-Các cậu về phòng đi, nghỉ ngơi sáng còn đi học nữa !_anh lên tiếng, tuy giận hắn nhưng anh vẫn phải quan tâm đến sức khỏe của cả nhóm -Ừm, phải đi học nữa ! Đành về phòng vậy_Ruchia và Kaito đồng thanh
Vậy là cả bọn miễn cưỡng bị anh tống về phòng. Còn lại một mình, anh ngả người ra thành ghế sopha hai mắt nhắm hờ có vẻ rất mệt mỏi, chiếc áo sơ mi trắng tháo bung 2 chiếc khuy trên cùng, mái tóc nâu style Hàn Quốc ướt sủng nước trông quyến rũ vô cùng ( haizzzz…xịt máu mũi luôn rồi ^^). Cô em gái nhỏ của anh, 12 năm qua nó đã cố gắng kìm nén nỗi uất hận mỗi lần nhớ đến cái chết của mẹ. Hằng ngày nhìn nó lạnh lùng, vô cảm với tất cả nhưng đó chỉ là ngụy biện, là lớp vỏ bọc của nó. Có ai biết được mỗi khi đêm về, lúc cơn ác mộng ám ảnh lấy nó. Nó chỉ biết trốn ở 1 góc phòng mà ngồi thu mình lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau đang giày vò trong thâm tâm, nó nhớ mẹ, nhớ những ngày tháng hạnh phúc lúc nhỏ, nhớ hơi ấm tình yêu thương gia đình mà nó đã từng cảm nhận được. Nhưng bây giờ, những nỗi nhớ nghẹn ngào đó đã biến thành thù hận ngày một khắc sâu trong trái tim của nó. Anh biết tất cả, vì vậy anh luôn yêu thương, bảo vệ nó hơn cả bản thân mình, ai làm tổn hại đến nó, dù chỉ một chút anh cũng sẽ sẵn sàng cho kẻ đó tán gia bại sản, hoặc nặng hơn là giết kẻ đó. Bất kì ai cũng vậy, kể cả hắn_chủ tịch tập đoàn F.K, anh cũng sẽ sẵn sàng làm điều nó nếu như nó có mệnh hệ gì. …
Hôm nay, vẫn chưa có tin tức gì về nó. Đã 3 ngày trôi qua rồi, nó đi đâu chứ ? Cả bọn vẫn kiên trì tìm kiếm nó mà kết quả nhận được chỉ là con số không tròn trịa. Hắn hối hận vô cùng, đáng lẽ ra hắn không nên tát nó, không nên nghe lời ủy mị giả dối của Mimi mà nghi oan cho nó, hắn càng hối hận hơn nữa khi đã xem sợi dây chuyền trân châu kỉ vật của mẹ nó là một thứ rẻ tiền bình thường có thể mua ở bất cứ đâu, hắn chẳng hiểu được gì về nó, quá khứ lẫn thực tại, chạm vào nỗi đau mất mẹ của nó…Hắn không xứng đáng theo đuổi nó, nhưng không vì vậy mà hắn sẽ bỏ cuộc, hắn sẽ cố gắng tìm hiểu, đồng cảm và sẽ là bờ vai vững chắc cho nó mỗi khi nó cảm thấy hoang mang….
“ – Moon à, anh xin lỗi, em về đi…” hắn nghĩ thầm rồi chìm vào giấc ngủ trong nỗi thất vọng lẫn hối hận day dứt
…
-Tìm thấy Moon chưa ?_hắn bước vội xuống cầu thang, nơi mọi người đang ăn sáng trong trạng thái vô cùng chán nản, hôm nay nhìn ai cũng như già đi mười mấy tuổi vậy, cũng đúng thôi, tính đến hôm nay nó đã mất tích gần 1 tuần rồi còn gì
-Vẫn chưa !_anh trả lời, từ hôm đó căn biệt thự này không còn những tiếng trêu đùa của anh nữa, anh đã nghiêm túc trở lại như lúc trước -Đã một tuần rồi ! Cậu ấy đi đâu không biết ? Có sống tốt không ? Em lo quá !_Exline nói, mắt nhỏ thâm quầng trông thiếu sức sống vô cùng
-Em phải lo cho bản thân mình đi, như vậy thì mới đủ sức tìm thấy Moon chứ !_Kelvin nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc bạch kim và gương mặt xanh xao, hốc hác, phờ phạc của nhỏ
-Moon ơi, cậu mau về đi mà !_cô chán nản muốn nằm lên bàn ăn luôn
-Lỗi là tại tớ, tớ xin lỗi ! Tớ không biết hôm đó là…_Kaito nói có vẻ cũng hối hận rồi
Nó đã mất tích suốt một tuần nay rồi, ai ai cũng lo lắng cho nó đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên. Còn 5 ả yêu quái kia thì đang rất sung sướng thỏa mãn khi nghe tin nó mất tích
-Mày nghĩ có thể đấu lại với Mộc Uyển Linh tao sao ? Dù mày là ai thì cũng sẽ thất bại dưới chân tao thôi ! Hôm đó mày đã đánh tao, coi như đó là kết cục của mày khi đối đầu giành giật anh Ken với tao !!!_Mimi cười thâm độc, nhan sắc ả có phần tàn tạ dù đã trang điểm gần 2 kg son phấn (>.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!