Sự Trả Thù Của Ánh Trăng
Chương 37: Bữa Tiệc Của Những Kẻ Thù (2)
-A ! , anh đi đâu mới về vậy ? Em đợi anh từ sáng tới giờ luôn đó, tuy có hơi mệt nhưng em không có sao, anh đừng lo nha !_mắt ả Lucky sáng như đèn pha khi nhìn thấy anh , lại còn tự nhiên nói chuyện như thế nữa, nhưng mà anh vẫn không để ý gì đến ả cả -À, có 4 “cô bạn” bên lớp 12B6 ghé thăm nè Moon !_cô nói, cô tình nhấn giọng 2 từ cô bạn. Lần này mấy con ả này chết chắc
-Làm gì ?
-Ai đó muốn mở party ở đây đó mà ! Là “anh Kaito” mời vào đây !_nhỏ nói mà nghe giọng là đủ hiểu rồi
-Party ?_nó hỏi ngược lại
-Ừm, đúng rồi, tự nhiên coi bọn tớ là osin trong nhà luôn đó !
-Các cậu không nhớ ?
-Hả ? Nhớ gì ?_cô hỏi lại, gương mặt ngơ ngác vô (số) tội
-À mà nhắc mới nhớ, còn 1 cô bạn nữa đâu mất tiêu rồi ?_nhỏ ngó quanh phòng khách rồi hỏi
-Chẳng lẽ…
Nó không nói không rằng gì đi thẳng lên lầu, bơ toàn bộ 8 gương mặt dưới phòng khách (anh Kan bỏ lên lầu trước rồi nhé m.n ) Đến cửa phòng, nó thấy phòng đang mở cửa nên bước thẳng vào trong luôn, điều đầu tiên mà nó nhìn thấy là căn phòng bị bới tung, sàn nhà rải rác mảnh vỡ thủy tinh và rượu vang đỏ, rất bẩn !
-Ai ?_nó hỏi
-Là tao ! Căn phòng này đẹp thiệt ha ! Không lẽ là của mày à ?_Mimi bước từ nhà tắm ra, ả vừa thử sợi dây chuyền trân châu đó mà
-Là cô ?
-Phải ! Thân phận như mày tao nghĩ là phải ở trong những khu nhà ổ chuột chứ nhỉ ? Tại vì căn phòng này đẹp quá nên tao muốn phá đó ! Thì sao ? Mày tức à ? Được anh Kaito cho ở nhờ rồi mày muốn lên làm bà chủ sao ?_ả kênh kiệu, giọng nói ỏng ẹo thấy gớm
Chợt nó nhìn thấy sợi dây chuyền trân châu đen trên cổ ả Mimi, sắc mặt nó đanh lại, lạnh lùng gấp bội
-Tháo sợi dây đó ra !
-Hả ? Sợi dây chuyền này à ? Bây giờ nó là của tao rồi, mày không lấy lại được đâu !
-Tháo ra !_nó gằn giọng hơn làm Mimi hơi sợ
-Được, tao sẽ tháo !_ả nói rồi giật phăng sợi dây chuyền trân châu khiến nó bị đứt, hạt châu rơi vương vãi trên nền gạch. Ả còn dùng giày cao gót dẫm nát những hạt châu đó
Nó nhìn theo những hạt châu dưới chân Mimi mà vô thức quỳ xuống sàn nhặt lại những hạt đó, nước mắt nó chực trào. Những mảnh vỡ thủy tinh đâm vào chân nó khiến đôi chân nó chảy máu rất nhiều, nhưng nó không quan tâm nữa. Đây là di vật kỷ niệm cuối cùng mà mẹ cho nó, từ trước đến giờ tụi nó luôn nhẫn nhịn những việc mà mấy ả này gây ra, kể cả việc bắt cóc nó biết thủ phạm nhưng vẫn im lặng. Bây giờ ả này lại tới đây phá hoại kỉ vật mà mẹ cho nó thì nó không thể nhịn được nữa. Nó ngước đôi mắt màu tro lạnh lên nhìn ả Mimi đang cười dương dương tự đắc
-Muốn chết ?
-Thì sao chứ ? Đó cũng chỉ là một sợi dây trân châu cũ rích thôi mà ! Chỉ có loại nghèo nàn hạ tiện như mày mới tiếc rẻ thứ này thôi_Mimi hất mặt lên trông rất vui vì đã chọc tức được nó
“ Chátttt….cháttttt…chátttttt…” Mimi lãnh trọn 3 cái tát từ tay nó
-Mày dám đánh tao sao ?_giọt máu đã rỉ ra ở khóe miệng ả, gương mặt cũng bầm tím vì lực của nó rất mạnh
-Có chuyện gì vậy ?_cả bọn dưới nhà chạy lên vì nghe tiếng cãi vã. Vừa lên lầu, nhỏ và cô nhìn thấy cảnh đó thì vội tự bịt miệng mình lại
-Cái đó…dây chuyền…máu !_nhỏ nói đứt quãng
-Hức…anh Ken ơi…em chỉ ..hức..vô tình cầm sợi dây chuyền…trân châu này lên xem…nhưng Moon đã nói em là ăn cắp…rồi đánh em…hức…còn gạt toàn bộ… thủy tinh trên bàn xuống…và…đổ lỗi cho emm…hức_ả chạy lại ôm lấy hắn khóc nức nở, còn đổ tất cả mọi tội lỗi phá hoại từ nãy đến giờ lên đầu nó
-Nói lại xem !_nó rít từng từ, ánh mắt đỏ khát máu nhìn ả
-Nếu bạn muốn..thì mình có thể…đền cho bạn sợi dây chuyền trân châu khác…những thứ như thế này nhà mình có rất nhiều…!_Mimi nói, công nhận ả diễn đạt thật !
-Sợi dây chuyền đó…là của mẹ !_anh nói, gương mặt anh thẫn thờ không còn sức sống – Là cô làm ?_anh quay sang ả Mimi, đôi mắt đen huyền ảm đạm nhìn thẳng vào mặt ả làm ả khá sợ -Mình không cố ý đâu mà…hức…anh Ken..anh tin em mà phải không ?_Mimi sợ hãi cầu cứu hắn
-Moon ! Cô dừng lại đi ! Chỉ là sợi dây chuyền thôi, hỏng rồi thì mẹ cô có thể tặng cô sợi khác mà !_hắn can ngăn
-Tránh ra !
“Chátttttt….cháttttt…” ả ăn tiếp 2 cái tát từ nó, mỗi cái tát còn kèm theo nắm tóc đập đầu ả vào tường nữa, bây giờ ả không còn đủ sức để đứng dậy. Hắn thấy nó kích động quá, nhưng nếu nó còn đánh như vậy nữa thì Mimi sẽ chết đó
Nó không những không nghe mà còn gạt tay hắn ra và tiếp tục đánh. Sợi khác sao ? Mẹ nó đã không còn trên cõi đời này nữa…không còn trên thế giới này…Đó là vật duy nhất để nó tưởng nhớ về mẹ…Vậy mà hắn có thể nói là hỏng rồi còn có thể có sợi khác.
“Cháttttttt….”hắn tát nó. Mọi người ngỡ ngàng
-Cô quá đáng rồi đó Moon ! Chỉ là một sợi dây chuyền đã cũ mà cô đánh người khác như vậy à ? Mimi đã nói là không cố ý rồi mà, cô không bỏ qua được sao ?
-Cậu tin lời cô ta ?
-Tôi chỉ đứng về lẽ phải thôi ! Cô không thể đánh người khác như vậy được !_hắn vừa nói vừa đỡ Mimi ngồi dậy, một nụ cười nhếch hiện rõ trên gương mặt Mimi
Sau câu nói đó của hắn, nó cảm thấy từ đáy lòng mình có một thứ gì đó vừa tan biến_đó là lòng tin. Khó khăn lắm nó mới có được một ít lòng tin với hắn, vậy mà bây giờ hắn lại bênh vực Mimi mà tát nó. Đây là lần đầu tiên nó bị một người xa lạ tát như vậy
Nó không nói gì chỉ lẳng lặng nhặt hết những hạt châu dưới nền nhà đặt lên bàn rồi bước đi ra ngoài. Cả bọn cũng lần lượt nối gót theo nó, khi đi ngang hắn, Kaito vỗ vai hắn
-Lần này cậu sai rồi !
-Đừng hối hận làm gì cho mệt ! Muộn rồi !_Kelvin tiếp lời
-Tôi tin lầm anh rồi, con người không phân biệt được trắng đen, ảo thật như anh không xứng đáng !_nhỏ và cô nói
-Giải thích cho tôi đi !_hắn nói, giọn có phần gì đó khó hiểu
-Mẹ Moon không thể tặng sợi dây nào cho cậu ấy nữa, bởi vì…
-Mẹ tớ mất rồi ! Và hôm nay là ngày giỗ của bà ấy !_anh chen ngang lời Ruchia -Anh tát cậu ấy, bênh vực kẻ thù của cậu ấy, cho người khác vào nhà mở party vào ngày giỗ mẹ cậu ấy ! Các người không thấy quá đáng sao ?_nhỏ gần như hét vào mặt hắn, nước mắt nhỏ rơi lả chả, nhỏ hối hận vì đã quên ngày giỗ mẹ nó.
Cả bọn xuống nhà mở đoạn video mà camera trong phòng nó quay được cho hắn xem. Xem xong, gương mặt hắn bần thần, nỗi giày vò hối hận tràn ngập trong tâm trí hắn, tất cả là do ả Mimi bày ra, là ả làm sai, ả xem thường nó. Tụi ả Mimi thì cũng đã về rồi ( chứ có ai muốn mấy người ở lại đâu mà không về ) với lại mấy ả này có muốn ở lại thì nhỏ và cô cũng đuổi thẳng thôi, thứ loại gì mà mặt dày thế không biết ? Ngoài trời bắt đầu có tiếng sấm
“ào…ào…” mưa bắt đầu nặng hạt, nhỏ hoảng hốt
-Moon đâu ? Chân cậu ấy đang bị thương đó..hức…_nhỏ nấc nghẹn từng hồi
-Đúng rồi, vết thương vẫn chưa được sát trùng, mảnh vụn thủy tinh cũng chưa lấy ra nữa, trời lại đang mưa…_cô nói, đôi mắt cũng đã đỏ hoe
-Anh phải đi tìm Moon !_Kan lên tiếng
-Không được, một mình cậu không thể đâu, hay để sáng mai…
-Moon là em gái ruột của tớ, tớ chỉ có 1 đứa em gái này thôi ! Nó là người thân duy nhất còn lại của tớ, tớ không thể bỏ mặc em tớ ở ngoài đường khi trời mưa lạnh lẽo như thế này !_anh tức giận ngắt lời Kaito
-Tớ sẽ đi cùng cậu !_hắn đứng dậy, kiên quyết
-Không cần, một mình tớ có thể lo cho em gái tớ, cậu đánh nó khi chưa rõ chuyện gì, cậu bênh vực cho mấy con ả nham hiểm đó mà tát nó, cậu không xứng đáng xuất hiện trong cuộc đời em gái tôi !_anh giận dữ bỏ ra ngoài, cả bọn chạy theo anh
Một chương khá buồn xen lẫn tức giận và hối hận, thấy sao m.n nhỉ ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!