(SUGA) LỜI HẸN THÁNG BA - Chap 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


(SUGA) LỜI HẸN THÁNG BA


Chap 1


………

– Nếu như có một ngày biết trước… tình cảm hiện tại mà bản thân đã dành trọn tấm lòng để theo đuổi cuối cùng chỉ nhận lại được sự phản bội cùng dối trá, liệu em có còn muốn tiếp tục nữa hay không..?

——————————————————————————————————————————–

“Tong..tong…”

Đã là canh ba, ngoài trời bây giờ tối mịt chẳng có nổi một vì sao nào. Từng giọt nước trong chiếc gáo bằng gỗ mà buổi chiều gia nhân dùng để giặt giũ nghiêng mình nhỏ xuống mặt hồ, làm rung động cả một bề mặt thành từng gợn sóng tròn loang lổ.

– Có ăn không ? – cô ngồi xổm xuống, vừa vén cho gọn lại phần vải của vạt áo đang lòa xòa xuống mặt đất, vừa cầm chiếc màn thầu nóng ra giơ trước mặt hắn.

Hắn nhìn cô, rồi nhìn chiếc bánh hấp dẫn đang mời gọi kia, gương mặt hắn bây giờ đã hốc hác lắm rồi. Quần áo trên người cũng có chút kì lạ….ừm…nói vậy cũng không đúng, phải là cực kì khác người, vì từ lúc sinh ra cho tới giờ, có đi khắp cả cái kinh thành này cũng không có ai có bộ dạng thế này.

Tử Hi phát hiện ra hắn từ lúc đi ngang qua nơi này để hái lá thảo dược, chỉ nhớ khi ấy trên người hắn mặc một thân y phục màu đen, hắn còn đeo một sợi dây dài ở tai, ngay cả tóc cũng có một màu đỏ, cả người đều ướt sũng, chẳng biết con người cô đã thấy ấy làm thế nào để có mặt ở đây, và… chui từ đâu ra, ở hành tinh kì lạ nào mà có thể trông khác đến như vậy. Cha vẫn thường nói rằng cô nên có lòng tốt một chút, biết đâu kiếp sau không cần khổ cực làm lụng vất vả, dù cho trông bộ dạng kia của hắn, thật làm người khác có chút lo sợ…. . Hắn cả người đều dính bụi bẩn, nhìn như vậy, chắc cũng đã chịu đói nhiều ngày nay rồi. Haizz…. cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, còn nữa, nếu như cô thật sự bỏ mặc hắn ở đây rồi, hắn chết đi chẳng phải oan hồn sẽ đeo bám cô oán trách vì sao không cứu hắn sao…như vậy không được!

Trở lại với thực tại, tối nay chính là cô đích thân mang màn thầu đến ngôi miếu bỏ hoang này cho hắn, thật ra chúng cũng không phải do tự tay cô làm ra, nhưng tuyệt đối không phải đồ bỏ đi à nha, chỉ là … thật ra… cô cũng không nhớ nó đã được làm từ khi nào nữa… Hắn lúc này chỉ nhìn tiểu Hi chăm chăm, một câu cũng lười mở miệng nói, hay là…hắn thật sự bị câm rồi ?! Hai ngày trước khi hắn mới tỉnh dậy, cô như chẳng khác nào đang tự nói chuyện với bản thân, người khác nhìn vào có lẽ sẽ tưởng thần kinh của cô có vấn đề thật chứ ! Hắn vậy mà cứ như thế khóa kín miệng==

– Ngươi còn không chịu ăn ta sẽ bỏ đi đó !- cô cuối cùng không nhịn được lên tiếng., 2 người bọn họ cũng đã ngồi như vậy mấy phút rồi, bàn tay đang cầm cặp lồng đựng thức ăn của Tử Hi bắt đầu tê đi vì lạnh.

Hắn vẫn bất động, một phản ứng cũng không có …. Cô nhìn hắn một cái, thầm rủa một câu, sau đó không chần chừ mà chống gối đứng dậy, đã vậy cũng không quan tâm nữa, đến bọn mèo thấy đồ ăn còn không dám bỏ lơ cô, hắn là cái gì chứ ! hừ !

…………..cô bước 3 bước…. đầu tuyệt đối không ngoảnh lại…

………….bước thêm 2 bước….mmm…..

Hắn thật sự muốn chết đói ở đây luôn sao? Còn chưa gọi cô lại nữa…

Được, coi như hôm nay Tử Hi cô tấm lòng bồ tát làm phúc cho con cháu của cô sau này, cũng xem như hắn có diễm phúc, tiểu Hi quay lại nhìn bộ dáng của hắn, nhưng người kia đã không còn ngồi ở đó nữa, mà cả thân thể đổ gục trên mặt đất lạnh lẽo. Bàn tay đưa về phía cô… Trông bàn tay ấy mang dáng vẻ vô cùng khó nhọc, cô bất giác không tự chủ mà nắm lấy, chợt cảm nhận được một luồng điện vô hình từ đâu truyền vào cơ thể, càng lúc càng trở nên mạnh hơn… cô sợ hãi nhìn xuống, còn hắn cũng không còn bất cứ sức lực nào.

“Ầm !”

Cả người Triệu Tử Hi bị đánh văng đến va vào cây cột trụ của miếu, cặp lồng đồ ăn cũng theo đó nằm lăn lóc, trong cơ thể cô, cô có cảm giác tất cả giác quan cùng lúc trở nên tê dại, mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ nhạt. Trước khi không còn ý thức, cô nhìn thấy hắn thật mãn nguyện nhìn cô, sau đó cùng khép hàng mi mà đổ gục xuống bên cạnh.

—————————————————————————————————————————–

– Tránh ra, tránh ra !- 3-4 y tá vội vã đẩy giường nằm lăn có bánh xe của nạn nhân vừa mới được chuyển tới, vừa lớn giọng kêu nhường đường.

– Phòng số 7, 2 ca, bác sĩ Park và bác sĩ Yang đảm nhận.

Cảnh cửa phòng cấp cứu dần mở ra rồi khép lại, đèn cũng đồng thời bật lên màu đỏ, cùng với đó là bao nhiêu tiếng ồn ào bên ngoài cửa bệnh viện. Ở đây, người lo lắng thấp thỏm không yên, người lại chăm chăm chờ xem biến cố bên trong để lấy thông tin mới nhất. Âu là người chịu trách nhiệm của ca phẫu thuật này, bác sĩ hẳn cũng áp lực lắm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN