Sủng thê của ma vương - Chương 3 : Người đàn ông kì lạ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Sủng thê của ma vương


Chương 3 : Người đàn ông kì lạ (2)


– Nghiêm! – Một thượng sĩ hô to.

Tiếp theo đó là một đoàn binh đứng nghiêm trang đưa tay lên chào. Mạn Đà La dừng xe cùng lúc với Mạn Châu Sa đang đi hướng ngược lại với mình. Cô lật đật đỡ người đàn ông đang ngất kia xuống xe.

– Mạn quản trị, cái này là sao? – Mạn Châu Sa tiến tới hỏi, không giấu nổi sự lạnh lẽo trong đáy mắt.

– Lúc nãy tôi đi một vòng qua thành phố L, thấy người này đang nằm thoi thóp.

– Mạn quản trị, xin ngài đừng quên ngài chỉ là một nhà chiến lược gia, đừng có hành động nguy hiểm. Người này vẫn chưa qua giám định, sao ngài có thể đem về đây? Nếu lỡ may trên đường người này bị đột biến thì làm sao ? – Mạn Châu Sa nghiêm giọng, đôi mắt xanh thăng trầm kia sắc bén chỉa thẳng vào cô.

Mạn Đà La không cãi nữa, mặc dù gương mặt xinh đẹp vẫn vô cảm không biểu lộ cảm xúc nhưng trong lòng lại là sóng vỗ. Mạn Châu Sa luôn là người bảo vệ cô, luôn là người sẽ cầm kiếm khiến tay mình nhuốm máu tươi mà chẳng phải là cô. Từ khi sinh ra ba mẹ đều hi sinh trên chiến trường, hai chị em phải nương nhau mà sống. Người là văn, kẻ là võ, cả hai cùng cố gắng sống sót và trở nên tốt hơn vươn tới cái ước mong “hoàn mỹ”.

Mạn Đà La hiểu, để làm chức tướng quân của một đoàn binh tinh nhuệ chẳng dễ dàng gì. Không ăn mặc giống nữ nhân, không được có cảm xúc mềm yếu, không được nhân nhượng với kẻ thù, dù đó chỉ là một đứa trẻ. Đứa trẻ Mạn Châu Sa này, muốn mình thật trưởng thành để bảo vệ thứ duy nhất mà nó còn có.

– Mạn tướng quân đúng là vẫn vậy! Thật lạnh lùng! Dù sao cũng là chị của mình mà … – Quân lính bắt đầu xì xào.

– Ngài mang người đó về thì tự đi mà chăm sóc. Ở đây không có ai rảnh rỗi để lo cho hắn đâu.

Đợi cái bóng của Mạn Châu Sa khuất rồi thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Họ nhanh chóng chạy lại giúp Mạn Đà La đỡ người đàn ông đó.

– Ô! A Phú đây mà! – Người kia vừa thấy đã lên tiếng.

– Ừ, đúng rồi!

Mạn Đà La như trút được gánh nặng, cô đứng thẳng người chỉnh chu quần áo. Cô hỏi chuyện thì mới biết đây là một trong những người lính đã đi vào thành phố L. Nhưng dò đi nghĩ lại thì vẫn có cái gì đó không đúng.

– May là cậu ấy không sao. A Phú chỉ còn mỗi mẹ là người thân, nếu cậu ấy chết đi thì mẹ của cậu ấy sẽ như thế nào?

Cô lúc này lại lắng mình nhìn chàng trai. Đúng là may mắn …

Mạn Đà La cả đêm nằm trông A Phú. Nhìn người con gái mĩ lệ kia thức đêm chăm sóc người khác như vậy thì ai cũng xót xa không dứt. Nhưng lệnh của Mạn tướng quân chính là bất khả vi phạm, không được giúp chính là không được giúp, nên tất cả cũng chỉ biết nhìn theo chứ chả dám làm gì.

Cô nhìn chằm chằm A Phú. Gương mặt của hắn thật là mê người, đôi mắt sâu quyến rũ, mũi cao nhọn thanh tú, mái tóc vàng óng như ánh dương, đôi mày kiếm, đôi môi trái tim, ngũ quan sắc sảo. A Phú rất giống hắn, nhưng A Phú không phải là hắn …

– Mẹ … – Người đó mấp máy, mồ hôi rơi lã chã trên trán, tay quơ quào như muốn tìm gì đó.

– Đây. – Cứ nhìn gương mặt đó mà gợi nhớ cố nhân, cô không kìm được mà ôm hắn vào lòng.

Những người nãy giờ đang quan sát lúc này mới ào ào chạy vào, ngay cả Mạn Châu Sa cũng chạy vào. Ai cũng hùng hùng hổ hổ, người thì đập đất than trời, người thì kêu gào khóc lóc. Mạn Châu Sa thì chạy tới kéo chị mình ra khỏi nam nhân đó, đứng giữa muốn cách li.

– Này! Tên này chắc chắn là giả bệnh!

– Mau! Đánh tôi đi!

– Sao tên này lại may mắn như thế!

– Chị! Chị không được tiếp xúc gần với nam nhân như vậy! Huống hồ tên này trong người còn ma khí, chị vẫn thấy mà đúng không?! – Mạn Châu Sa cầm lấy cái khăn chùi chùi chị mình giống như đang lau một món đồ vô giá, sợ nó sẽ bị bẩn đi.

Ai mà biết được trên thế giới này có một cái FC Mạn Đà La có tới hàng triệu thành viên mà em gái mình lại là người dẫn đầu chứ. Nếu không phải vì có lần Mạn Châu Sa sử dụng máy tính quên đăng xuất, thì chắc chắn cả đời này cô không biết được. Con bé này chính là một Tsundere chính hiệu, lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo, ai mà biết trong lòng nó luôn bấn loạn như thế này cơ chứ!

– Khụ khụ! – A Phú ho vài tiếng.

Mạn Đà La lập tức chạy tới bên cạnh.

– A Phú, anh sao rồi? – Giọng nói của cô thật dịu dàng và ân cần, nó ấm áp đến mức có thể làm tan cả băng tuyết ngàn năm. Một lần nữa mọi người lại ôm tim và khóc trong ghen tị. Mạn Châu Sa đứng đằng sau cũng chỉ biết phồng má khoanh tay lại giống như vừa bị giật kẹo. Ai mà biết lúc cô nói :”Ngài tự đi mà chăm sóc.” cô đã lo lắng đến mức nào chứ! Nhưng bây giờ chị mình lại thân mật với người đó như vậy. Hừ! Đúng là sỉ diện làm mất đi tất cả!

– Đây là đâu?

– Cậu đã an toàn rồi, đã về tới nơi quân cắm quân của quân đội, không sao đâu.

A Phú lúc này ngây người, nhưng cặp mắt hổ phách nhanh chóng sáng lên như hai cái đèn pha, nắm lấy tay của cô: – Woww! Cô là Mạn thánh nữ chiến lược gia trong truyền thuyết đây sao? Cô còn đẹp hơn cả trong ảnh và tranh nữa!

Gương mặt người đó như muốn áp sát vào cô, Mạn Đà La tròn mắt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên mà cô bị đàn ông tiến sát đến như vậy, thường thì cô sẽ lạnh lùng hất ra, nhưng đối với người này sao lại mềm lòng thế này?

Thấy chị mình do dự, Mạn Châu Sa liền không giấu nổi sự ngạc nhiên. Mạn Đà La như hoa bỉ ngạn trắng thuần khiết, không chút tạp niệm hay dục vọng, không cầu hư vinh, chỉ sống vì nghĩa vụ và trách nhiệm cứu lấy nhân loại. Chỉ cần ai muốn tiếp cận đều bị cô lạnh lùng từ chối, cứ sống một cách cao ngạo như vậy, giống như một đóa hoa đẹp nở giữa một đám cỏ dại, lúc nào cũng vô cảm với mọi thứ xung quanh, gương mặt xinh đẹp giống như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, rất sắc nét song không chút cảm xúc.

Vậy mà giờ đây lại có một biểu hiện như thế này đây. Không! Phải là từ khi đem chàng trai này về đây, chị cô liền trở nên không giống bản thân. Ân cần, chu đáo, dịu dàng, suy tư, do dự, tất cả những cảm xúc mà chị hôm nay biểu lộ là sao? Không phải Mạn Đà La không ân cần, không chăm lo cho Mạn Châu Sa, mà cứ ngỡ những thứ đó chỉ dành riêng cho một mình cô.

– Này! Này! Cậu nghĩ cậu là ai mà tới gần cô ấy như vậy! – Thượng sĩ đá A Phú sang một bên rồi lại nâng tay cô lên lau lau chùi chùi.

Mạn Đà La không tự nhiên, gương mặt lại lạnh tanh rút nhanh ra. Cô xoay người bước đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN