Sủng thê của ma vương
Chương 4 : A Phủ?
Đổ chất lỏng màu đen vào trong chất lỏng màu đỏ rồi lắc lắc, vài tiếng xì xèo bật ra. Cô cẩn thận đổ lên cái con kí sinh trùng kì lạ hôm trước đang rục rịch trong cái hộp thủy tinh.
– Chít chít chít. – Con kí sinh đó đau đớn kêu liên hồi rồi hoàn toàn bị chất đó làm cho mục rửa, không còn gì nữa.
Mạn Đà La nhướn mày. Những con người bị con kí sinh này ăn vào trong não bộ sẽ bị đột biến do thứ có trong nước bọt của chúng. Lúc đầu nó chỉ nhỏ như con ruồi, nhưng khi chui vào não của người thông qua đường ống tai sẽ bắt đầu ăn mòn từ trong não. Chất dịch mà nó tiết ra dính sẽ nhanh chóng dẫn xuống những dây thần kinh rồi mạch máu, làm đảo loạn cấu trúc các cặp Nu gây ra đột biến, mà kẻ giật dây lại chính là người phát tán con trùng độc này.
– Thật kinh tởm. – Đôi mắt xanh trở nên sắc lạnh. Thứ mà cô căm hận nhất trên đời này chính là Ma giới. Bọn chúng dựa vào những quyền năng hắc ám mà làm càn, xem mạng người như cỏ rác, luôn gây hấn với nhân loại. Số lượng người trở thành vật thí nghiệm cho những thứ kí sinh trùng giống như thế này có lẽ đã lên đến hàng triệu.
Mạn Đà La nâng hai tay lên, những giọt hóa chất cũng bay theo, từng giọt một biến thành những viên đạn và có nhiều giọt nước tụ lại hóa thành thanh kiếm.
– Mạn quản trị!!!
Một bàn tay đặt lên vai cô khiến cả người dựng cả lên, tất cả mọi thứ rớt xuống. Mạn Đà La gục xuống đất, hồn phách vẫn chưa quay về.
– Ngài, ngài không sao chứ?! – Người đó luống cuống cúi xuống ôm lấy hai cánh tay của cô đỡ dậy.
– A- A Phủ? – Mặt cô trắng bệch. Cậu hù chết người rồi!
Mạn Đà La chính là như một con nai nhỏ, luôn tĩnh lặng như vậy, có tiếng động bất ngờ sẽ không chịu được mà rụng rời. Chưa kể cô bẩm sinh tai đã không chịu được tần suất cao, mỗi khi có tiếng động lớn thì tim bắt đầu đập nhanh, não bộ cũng nhức nhối rung lên. Mà cái âm thanh lúc nãy của A Phủ giống như có cái gì đó, giống như có một bàn tay …
Nhìn người đàn ông đang dìu mình, gương mặt đó ngây ngô đầy vẻ ngốc nghếch. Cô lắc đầu muốn gạt sự nghi ngờ qua một bên.
– Tôi không sao. – Mạn Đà La gạt tay của hắn ra, hướng lối vào mà bước. Nhưng vừa được vài ba bước thì tầm mắt thu hẹp, đầu lại ong lên, cả người không vững vàng ngã về phía trước.
Một cánh tay rắn chắc vòng qua cái eo nhỏ rồi kéo lại vào trong lòng. Không biết có phải là do cô ảo giác hay không nhưng người đó đã hít lấy hương thơm từ mái tóc của cô, và cái cảm giác như là “hắn” đang hiện hữu, thật lạnh lẽo.
– Mạn quản trị, cô không sao chứ?
Cái cảm giác hụt hẫng xuất hiện, Mạn Đà La bấu lấy mép áo của hắn, rồi ngước mặt nhìn lên. Gương mặt đó giống như vậy, nhưng ánh mắt này tuyệt đối là không phải, màu tóc cũng không giống. Cái đầu gục trên lồng ngực rắn chắc, cái hình ảnh đó lại ngập tràn trong tâm trí, trái tim cũng bị bóp chặt.
“Tôi sẽ đưa em đi. Chờ tôi.”
– Ugh!! – Đưa tay lên nắm chặt cái tấm áo trước ngực, cô đau đớn.
– Mạn quản trị! – A Phủ lo lắng nhìn cô – Để tôi đưa cô ra ngoài.
Cúi người bồng lấy cô, hắn từng bước đi ra ngoài. Mạn Đà La chỉ biết gục đầu trên người hắn, mi tâm nhíu chặt.
Đi đến ven bờ sông gần đó, hắn nhẹ nhàng đặt cô tựa vào gốc cây, còn mình thì ngồi kế bên. Ánh nắng chiều dịu dàng chiếu lên gương mặt xinh đẹp kia, từng giọt mồ hôi rơi trên trán, đôi mắt đẹp nhắm tịt.
– Mạn quản trị, cô có bệnh sao? – A Phủ chớp chớp mắt.
– Tôi không nghĩ đó là bệnh. – Mạn Đà La nuốt nước bọt khó khăn nói.
– Vậy nó là gì?
– Có cái gì đó nó cứ ám ảnh tôi. Cứ mỗi lần hình ảnh của người đó xuất hiện, tôi lại đau đớn như muốn chết đi vậy.
– Người đó là ai vậy? Là người trong mộng của người sao?
– Tôi không thể nhớ ra. – Mạn Đà La cúi đầu – Giống như những đoạn kí ức bị đứt quãng. Kí ức về người đó rất mơ hồ, giống như bị khóa lại vậy. Càng nhớ ra thứ gì thì càng đau đớn.
A Phủ đột nhiên trở nên trầm đi, đôi mắt hổ phách trong một chốc đã lóe lên tia lạnh lẽo. Nhưng khi người con gái kia vừa ngước mắt lên thì đó lại là một gương mặt dịu dàng, nhu thuận.
– A Phủ rất giống người đó. – Cô nói, đôi môi mỏng mỉm cười – Nhưng anh lại không phải là người đó.
– Người đó như thế nào vậy? – Giọng của A Phủ trầm xuống, ánh mắt vẫn đặt trên người cô.
– Nếu theo tôi cảm nhận được, đó là một người lãnh khốc vô tình. Mái tóc hoàng kim có đuôi dài, đôi mắt đỏ tươi sắc bén … nhưng lại luôn dùng một ánh mắt kì lạ nhìn tôi. – Mạn Đà La nhắm mắt tưởng tượng – A Phủ lại dịu dàng như vậy, anh không thể là người đó. Có lẽ vì anh có ngoại hình khá giống hắn nên dạo này não tôi không thể ngừng được mạch suy nghĩ mà nhớ đến người đó.
– Mạn quản trị …
– Gọi tôi là Eve là được. – Dần dần, Mạn Đà La chìm vào giấc ngủ.
A Phủ lập tức trở mặt lạnh lẽo, búng tay một cái, một người đàn ông xuất hiện. Trên người hắn khoác bộ vest đen lịch lãm, mái tóc đen dài buộc gọn gàng, cung kính cúi đầu.
– Kính chào Ma vương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!