Sưởi Ấm Tim Anh - Chương 28: 28: Đến Mộ Ngọc Linh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Sưởi Ấm Tim Anh


Chương 28: 28: Đến Mộ Ngọc Linh


Ngay sau khi anh đeo nhẫn cho cô, thuộc hạ và mọi người trong gia đình anh đồng loạt nói: “hôn đi, hôn đi…”
Anh mỉm cười rồi kéo cô lại, trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào khiến ai khi nhìn thấy cũng phải ganh tị với họ.
Trông hai người họ thật hạnh phúc và rất xứng đôi.
“Anh trai con đã có gia đình nhỏ của nó rồi, khi nào tới con đây?” Điềm Hinh quay sang nói khẽ với con gái của bà-Lộ Lộ
“Mẹ kì quá à, con còn trẻ mà.” Lộ Lộ đáp.
Ở tuổi này, bà rất mong được bế cháu nội, cháu ngoại lắm rồi.
Lát sau bà như nhớ ra chuyện gì quan trọng, bà liền quay sang nói với chồng mình.
“Ngày mai chúng ta đến đó nói với Ngọc Linh anh nhỉ?”
“Ừm, nên làm thế em à.” Lộ Thành gật đầu tán thành, ông đáp.
[Biệt thự]
Tối nay sau khoảnh khắc đó, Tô Bắc vô cùng hạnh phúc, trên đường về đến bây giờ cô cứ ngắm chiếc nhẫn trên tay mãi.
Lần cầu hôn ngày đó coi như là làm nháp, lần này mới là chính thức, duy chỉ có giấy đăng ký kết hôn là thật.
Cô còn nhớ như in cái ngày hôm đó, vừa tròn hai năm sau khi cô theo anh về nhà, phải nói bao nhiêu lần anh mới cùng cô đi đăng ký kết hôn nhưng hôn lễ mãi vẫn không tổ chức.
Cánh truyền thông khi biết tin cũng thêu dệt đủ điều về cô vào lúc đó, nhưng Tô Bắc không mấy để tâm đến bọn họ.
Dù có người chỉ trích cô, bảo cô cướp chồng người khác, bày mưu hãm hại Ngọc Linh, song đó vẫn có một số ít người dám đứng lên bảo vệ cô.
“Em đang xem gì đó?” Lộ Nam lúc này từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm theo ly sữa nóng vừa mới pha xong.

“Anh xem, có phải chiếc nhẫn này rất đẹp đúng không?”
Lúc anh định đáp lại thì cô lại tiếp lời, cô nói: “mà không phải do chiếc nhẫn đẹp, đều nhờ bàn tay em vốn đẹp sẵn nên chiếc nhẫn khi đeo lên mới nổi bật.”
“Ừ, là do tay em đẹp sẵn…bây giờ mau uống sữa rồi đi ngủ.”
Cô nhận lấy ly sữa nóng từ tay anh, Tô Bắc nhanh chóng uống cạn ly sữa đó.
“Sao hôm nay em đòi uống sữa vậy? trước đây tôi nhớ em đâu có thói quen này.” Lộ Nam thắc mắc hỏi.
“Tối nay dù đã ăn no rồi nhưng em vẫn thấy đói, chắc dạo này em dễ ăn.” Tô Bắc đáp.
Lộ Nam nghe vậy thì cũng yên tâm phần nào, như vậy cũng tốt mà.

Tô Bắc chịu ăn như vậy thì anh cũng đỡ phải nghe mẹ càm ràm bên tai rằng.
Tại sao để con bé ốm như vậy?
“Tôi đi cất ly sữa.” Lộ Nam nói rồi rời khỏi phòng ngủ.
Nghĩ đi nghĩ lại thì có vẻ Lộ Nam rất thích Tô Bắc của hiện tại, cô biết trang điểm giúp mình xinh đẹp hơn, gu ăn mặc cũng xịn xò, cô cũng không quá yếu đuối như trước, đôi khi cũng gắt gỏng hơn lúc trước.
Anh chỉ cần nói một câu mà cô không vừa ý là cô liền ôm mền gối qua phòng kế bên ngủ.
Sau khi rửa sạch ly, anh cẩn thận úp nó lên kệ chén rồi tắt đèn nhà bếp.

Lộ Nam nhanh chóng trở về phòng ngủ với cô.
Gần đến hai giờ sáng thì trời bỗng đổ cơn mưa lớn, còn có cả sấm sét.

Điều này làm cho Tô Bắc giật mình tỉnh giấc vì cô rất sợ sấm sét mỗi khi trời mưa.
Nghe tiếng sấm bên ngoài khiến hơi thở của cô ngày càng trở nên nặng nề, dường như cảm nhận được sự hoảng sợ của người trong lòng.
Anh nhỏ giọng nói: “đừng sợ, tôi ở đây…”
“Tô Bắc, tôi ở đây…tôi ở đây…” anh liên tục lặp đi lặp lại câu nói để chấn an cô.
Trước đây những lúc trời mưa mà anh lại đi làm về muộn, lúc mở cửa nhà ra, anh thấy cô ngồi co rúm vào một góc tường rồi trùm chăn kín mít.
Dù thấy cảnh tượng đó nhưng anh của lúc đó lại rất vô tâm với cô, anh còn bảo cô là đồ điên.

Sáng nay Lộ Nam đã dậy từ sớm để làm cơm cho cô mang đến công ty, Lộ Nam cũng không phải là không biết nấu ăn, mấy món đơn giản anh vẫn có thể làm được.
Xong việc anh cẩn thận bỏ vào hộp rồi để vào túi giữ nhiệt, đồ ăn trưa đã xong, anh bắt tay vào làm đồ ăn sáng.

Ngó qua đồng hồ thấy cũng đã 6 giờ 15.
Lộ Nam làm bữa sáng đơn giản cho cô, món bánh mì chảo, anh còn chu đáo chuẩn bị luôn cho Uyển Nhi một phần.

“Đợi khi Tô Bắc thức dậy, hai cậu bảo cô ấy ăn sáng rồi hẳn đi làm.” anh nói với hai tên thuộc hạ.
Hai tên thuộc hạ cũng vừa mới đến, bữa giờ bọn họ được nghỉ ngơi vì có Lộ Nam đưa đón cô vài ngày.
“Bây giờ đại ca đi làm luôn sao?” Trương Hàn hỏi.
“Ừm, tôi phải đi xem tiến độ của dự án tới đâu rồi, ngày mai thì phải đi làm lễ khởi công cho dự án hợp tác với Tần Phong.” anh nói rồi nhanh chóng rời đi.
Đến gần 6 giờ 32 phút, Tô Bắc mới đi xuống lầu.

Cô thấy hai tên thuộc hạ ngồi đợi cô ở phòng khách, hai bọn họ mỗi người ăn một ổ bánh mì.
“Chị dâu, đại ca có nấu cho chị đồ ăn sáng và đồ ăn trưa.

Chị ăn đi rồi bọn em đưa chị đi làm.” Trình Khải vừa nhai bánh mì vừa nói.
“Anh ấy sáng nay đi làm sớm?” cô thắc mắc hỏi.
Trình Khải gật đầu thay cho câu trả lời.
Trong lúc Tô Bắc đang ăn, Uyển Nhi chậm rãi đi ra, cô ta lớn giọng nói: “cũng nhờ có anh rể luôn quan tâm, tận tình chăm sóc còn mời cả bác sĩ riêng chữa trị cho tôi mà chân của tôi đã sắp đi lại được rồi.”
“Tô Bắc, chị xem…có phải anh rể dành một sự quan tâm đặc biệt cho tôi không hả?”
Tô Bắc quá hiểu cô ta nên cũng không mấy bận tâm.

Uyển Nhi đi lại bàn nhìn thấy một phần bánh mì chảo còn dư, hình như là dành cho cô ta.
Nhưng mà, cô ta vốn không thích món này, nhưng ở trước mặt của Tô Bắc, cô ta vẫn cố tình nói lớn để chọc tức cô.
“Xem này, anh ấy vẫn biết món tôi thích nhất là bánh mì chảo.

Lộ Nam vẫn là người hiểu rõ sợ thích của tôi nhất.”

Tô Bắc ăn xong liền dọn dẹp, để vào bồn rửa chén.

Cô nhìn đồng hồ đã gần đến giờ làm, nhanh chóng xách túi cơm trưa rồi nói.
“Cơm trưa hôm nay của chồng mình nấu nhất định mình phải ăn hết, Trình Khải, Trương Hàn…mau đi thôi.”
Uyển Nhi sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tô Bắc.
[Nghĩa trang]
Lộ Thành và Điềm Hinh mua một bó hoa và một ít bánh đậu đỏ mà Ngọc Linh thích, hai vợ chồng đi vào bên trong nghĩa trang, đến trước ngôi mộ của Ngọc Linh.
Đặt hộp bánh đậu đỏ và bó hoa lên mộ, hai người liền thắp nén hương cho người con dâu quá cố của họ.
Giọng nói của Điềm Hinh cất lên: “hôm nay ba mẹ đến đây, có mua cho con một ít bánh đậu đỏ mà con thích, phần cũng muốn báo tin vui cho con về Lộ Nam.”
Nói đến đây bà không khỏi vui mừng, bà nở một nụ cười rồi tiếp lời.
“Lộ Nam nó đã cầu hôn với Tô Bắc rồi, bọn chúng cũng sắp tổ chức hôn lễ.

Con ở đó có linh thiêng thì phù hộ cho bọn chúng nhé!”
Bầu trời hôm nay thật đẹp, gió cứ nhè nhẹ thổi qua, có vài chiếc lá từ trên cành rơi xuống chỗ hai người đang đứng.
Có lẽ đó là Ngọc Linh đang hồi đáp với họ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN