Hôm nay Thẩm Hạo cũng đến công trình xây dựng để xem tiến độ làm việc cùng với Lộ Nam.
Họ quan xác từng chút một và chỉ định cho công nhân chỗ nào cần chỉnh lại, vì không chỉ riêng cậu mà Lộ Nam cũng là người rất khó tính.
Mãi đến giờ trưa, Lộ Nam bỗng ngỏ lời mời cậu đi ăn.
Cả hai cùng đến một nhà hàng nổi tiếng ở gần đó để dùng bữa, trong lúc chờ đồ ăn thì Lộ Nam đưa cho Thẩm Hạo một tấm thiệp.
Cậu có lẽ cũng đoán được nó là gì nhưng cậu vẫn hỏi lại cái người ngồi đối diện mình.
“Đây là gì?”
“Sắp tới tôi và Tô Bắc sẽ tổ chức hôn lễ, tôi nợ cô ấy chiếc váy cưới này đã lâu.”
“Dù sao thì cậu cũng là đối tác với tôi và còn là bạn thân của vợ tôi, thế nên cũng phải mời cậu chứ nhỉ?” Lộ Nam cười nói.
“Được, hôm đó tôi nhất định sẽ đến…chúc mừng anh.” Thẩm Hạo cố gượng cười đáp lại, bàn tay cậu cầm chặt lấy tấm thiệp ấy.
Ngay khi đồ ăn vừa được đem ra, Lộ Nam liền lên tiếng: “bữa ăn hôm nay tôi mời cậu.”
“Cảm ơn.” cậu đáp.
…
Giờ ăn trưa, cô cùng với một vài đồng nghiệp thân thiết đến căn tin ngồi ăn cùng nhau, ngay khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô.
Tuệ Nhi vội lên tiếng hỏi: “chị mới được cầu hôn hả?”
“Gì? Tô Bắc của nhóm chúng ta sắp kết hôn rồi sao?”
“Là ai vậy? có đẹp trai không?”
“Người đó gia thế ra sao?”
“Khi nào hai người tổ chức hôn lễ?”
Rất nhiều câu hỏi của bọn họ, Tô Bắc thật sự không biết phải trả lời thế nào cho hết.
Cô cười đáp: “đúng như ba người nói, chị sắp kết hôn rồi…”
“Anh ấy rất tốt, yêu thương chị và chiều chuộng chị.”
Tuệ Nhi nghe vậy liền nói: “chúc mừng chị nha.”
“Để tính xem hôm đám cưới chị ấy, chúng ta nên mặc đồ gì đây?” Như Hinh nói.
“Chị sướng thật đấy, em ganh tị với chị quá đi.” Hạ An Vi nói.
Có được những người đồng nghiệp dễ thương như vậy khiến Tô Bắc rất vui, dù trong nhóm cô là người lớn tuổi nhất, nhưng không vì đó mà cách biệt với ba người họ.
Nhiều người cũng bảo nhìn cô ai cũng nghĩ chỉ tầm 25 chứ không nghĩ cô đã bước qua hàng ba.
Trưởng phòng Châu cũng nghe được cuộc nói chuyện của họ, chị ấy vốn là người vô cùng nghiêm khắc.
Vậy mà sau khi hết giờ ăn trưa, mọi người đi trả khay thức ăn.
Trưởng phòng Châu đi đến chỗ cô.
“Nghe bảo cô Tô sắp kết hôn?”
Tô Bắc gật đầu đáp: “vâng ạ.”
“Chúc mừng cô Tô nhé!” trưởng phòng Châu vỗ vai cô, nở nụ cười nói.
Đây là lần đầu tiên mà cô thấy trưởng phòng Châu lại thân thiện như vậy, hóa ra chị ấy cũng có lúc rất dễ thương.
Nhìn vẻ bề ngoài của trưởng phòng Châu mạnh mẽ như vậy nhưng mấy ai biết được cô ấy có một nỗi khổ tâm, cuộc sống hôn nhân không được viên mãn.
Lại bị cướp quyền nuôi con từ chính người chồng cũ, chỉ vì…anh ta có quyền lực hơn.
“Cảm ơn trưởng phòng Châu.”
“Ừ…mà sau này cô cứ gọi tôi là chị Châu được rồi.” cô ấy nói rồi nhanh chóng rời đi.
Vào lúc trở lại làm việc, công việc mà trước đó trưởng phòng giao, cô đã hoàn thành xong.
Tô Bắc cầm lấy danh sách đó đem đến phòng của Châu Nhã Nhã-trưởng phòng Châu.
Ngay lúc vừa đi đến cửa, cô bị giật mình vì thấy trưởng phòng đi ra ngoài với đôi mắt đỏ ngầu, hình như cô ấy vừa khóc.
“Chị không sao chứ?” Tô Bắc lo lắng hỏi.
Châu Nhã Nhã nhìn cô rồi lắc đầu, cô ấy nhanh chân chạy đi, thấy vậy, cô cũng đuổi theo.
“Chị Châu, đợi em với…chị Châu…”
Châu Nhã Nhã leo lên tới sân thượng của công ty, lúc này Tô Bắc đã đoán ra cô ấy muốn làm gì, cô liền khuyên ngăn.
“Chị Châu à, chị bình tĩnh nghe em nói…chị đừng làm điều gì dại dột.
Nếu buồn thì chị có thể chia sẻ với em mà.”
Châu Nhã Nhã nhìn về phía Tô Bắc, nghe Tô Bắc nói thế thì nở một nụ cười chua chát.
Cô ấy lắc đầu rồi hét lớn về phía cô: “Tô Bắc, cô sẽ không hiểu hết đâu.
Bây giờ cô đừng ngăn cản tôi…đừng ngăn cản tôi…”
“Chị Châu…”
Châu Nhã Nhã quay lưng, đứng lên lang cang, lúc cô ấy định nhảy xuống thì may mắn vì Tô Bắc đã phản xạ rất nhanh, nắm lấy áo rồi lôi cô ấy ngược về.
“Á…” cả hai người cùng bị ngã ra đất, thấy Châu Nhã Nhã đã an toàn thì Tô Bắc cũng thở vào nhẹ nhõm.
Ngay lúc Châu Nhã Nhã đã đứng lên rồi quay sang đỡ cô, Tô Bắc bỗng thấy có gì đó lạ lạ.
Bụng của cô.
Móng tay của Tô Bắc bấu vào tay Châu Nhã Nhã, cô nhăn mặt vì cơn đau đó và kêu lên vài tiếng.
“A…bụng của em…đau quá…”
“Chị Châu, bụng của em…a” âm thanh cũng bị đứt quãng vì cơn đau ở bụng.
“Tô Bắc, cô sao vậy? hả? sao lại đau bụng?” Châu Nhã Nhã đỡ lấy Tô Bắc, cô ấy hỏi.
Ánh mắt của Châu Nhã Nhã vô tình nhìn thấy vết máu đang chảy dài ở giữa hai chân cô, như đã đoán ra được điều gì.
Châu Nhã Nhã cũng khá khỏe mạnh hoặc là do Tô Bắc quá nhẹ, cô ấy dễ dàng bế cô chạy thật nhanh xuống lầu rồi nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
“Tô Bắc, cố gắng lên, sẽ ổn thôi…cô gắng lên.” vừa đi cô ấy vừa nói.
[Bệnh viện]
Sau khi bác sĩ đã kiểm tra cho cô xong thì nhanh chóng ra ngoài, ngay lúc cánh cửa vừa mở ra, Châu Nhã Nhã chạy đến hỏi.
“Bác sĩ, cô gái đó không sao chứ?”
“Lúc nãy cô chỉ cần đưa cô ấy tới đây chậm một chút là đã không giữ được đứa bé rồi.”
“Đứa bé chỉ gần được ba tuần thôi, nếu chuyện này mà lặp lại sẽ không giữ được thai nhi đâu…cô phải nhắc nhở cô gái đó cẩn thận hơn.” bác sĩ nói xong liền rời đi.
Châu Nhã Nhã cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, cô chấp tay lại, thì thầm nói: “tạ ơn trời, cô ấy không sao rồi.”
Bước vào trong phòng bệnh, thấy cô nằm trên giường bệnh, cô ấy cảm thấy rất có lỗi.
Xém chút nữa thì…
Tô Bắc, cái người phụ nữ này đã cứu cô một mạng.
Đúng, là người phụ nữ nằm trên giường bệnh này đã cứu cô, vì cô mà cô ấy đã xém mất đi đứa bé.
Châu Nhã Nhã, mày thật là đáng trách..