Ta chỉ là một tiểu bạch kiểm không cần phấn đấu (dịch) - Một khúc nhạc đứt cả ruột gan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Ta chỉ là một tiểu bạch kiểm không cần phấn đấu (dịch)


Một khúc nhạc đứt cả ruột gan



Chương 2: Một khúc nhạc đứt cả ruột gan

Sau khi giản lược tình huống nói cho Sở Hà xong, Tô Mộ Yên chạy đi tìm Liễu Chỉ Tình.

Sở Hà với tình huống trước mắt ngược lại rõ ràng, nói ngắn gọn, hắn được một nữ tổng giám đốc bá đạo bao nuôi, nữ tổng giám đốc này ghét đàn ông, nhưng vì ứng phó gia đình, cần cưới một người đàn ông, đồng thời sinh con.

Sở Hà gặp vận may, lấy được cơ hội này.

Nhưng mà nếu như bản thân làm không được tốt, một năm này sợ gặp phải cơn giận dữ, hơn nữa một năm sau căn bản không chiếm được mười triệu.

Sở Hà thậm chí cảm thấy, nếu không phải là Tô Mộ Yên chiêu mộ bản thân, nữ tổng giám đốc căn bản sẽ không cùng mình có bất kỳ liên hệ nào.

Ánh mắt của cô ta nhìn mình chán ghét đã rõ ràng rành rành rồi.

– Được rồi, bị phú bà chê, vì nhân sinh của mình, phải tận lực làm tốt vai trò một tên tiểu bạch kiểm đi.

Sở Hà đi về phía biệt thự, biệt thự này rất lớn, hơn nữa còn có cả hồ bơi cùng phòng tập thể thao, lúc này Liễu Chỉ Tình cùng Tô Mộ Yên đang bơi bội.

Hai đại mỹ nhân tuyệt thế bơi lội tung tăng tuyệt đối đẹp không sao tả xiết, nhưng Sở Hà cũng sẽ không đi tới, bằng không thì phú bà càng thêm khó ưa hắn nữa.

Hắn lững thững trở về phòng ngủ, suy tư nên như thế nào để nữ tổng giám đốc vui vẻ.

Vừa đảo mắt thoáng ba, Sở Hà thấy được cây đàn nhị (*nhị hồ/er hu) trên bàn đọc sách.

Đàn nhị hoàn toàn cũ kỹ, nhưng được Sở Hà lau sạch. Hắn vào ở trong biệt thự, không có mang dư thứ nào, trừ quần áo cũng chỉ có cây đàn nhị này.

Ngược lại không phải là hắn thích kéo đàn nhị, càng không phải là hắn biết kéo đàn nhị, mà là bởi vì đàn nhị này do một ông bạn già cho hắn.

Hai năm trước, Sở Hà mới vào xã hội, bầm dập trên đường đời, cộng thêm cha bệnh nặng dẫn đến áp lực quá nhiều, thậm chí khiến hắn mắc chứng trầm cảm nhẹ.

Cũng chính là khi đó, Sở Hà đi ngang qua cầu vượt thấy một ông lão quần áo mộc mạc cũ kỹ ở trên cầu kéo đàn nhị.

Ông lão là người hái rong trong thành phố, mỗi đêm đều ở cây cầu vượt này kéo đàn nhị, nhưng người nghe ít lắm, chỉ có Sở Hà mỗi lần đều có thể nghỉ chân nghe, nghe nỗi xót xa trong tiếng đàn.

Một đứa trẻ quê mùa, bị thành phố bê tông cốt thép va chạm đầy sẹo, chỉ có nỗi buồn trong tiếng đàn nhị làm bạn tri âm xoa dịu vết thương lòng.

Nghe được khá lâu, Sở Hà cũng cùng ông lão trở thành bạn bà, như là hai đốm lửa vàng trong cơn mưa to như trút nước mà soi sáng sưởi ấm lẫn nhau.

Sau đó ông lão rời khỏi, đem đàn nhị để lại cho Sở Hà, còn để lại một cái ôm thật chặt, im lặng cổ vũ vị thính giả Sở Hà này.

Sở Hà lúc đó cũng không biết vì cái gì, nước mắt lại tuôn rơi, đại nam nhân mà lại khóc như con chó vậy.

– Ai. – Một tiếng than nhẹ, Sở Hà hít mũi một cái, sờ cây đàn nhị. Trong hai năm qua, lúc rảnh rỗi hắn cũng sẽ học kéo đàn nhị một chút, nhưng mỗi lần đều chẳng khác gì tiếng chó gặm cây, thực sự quá chát tai, cho nên đến giờ cũng không dám kéo bừa.

– Hiện tại ngược lại có rất nhiều thời gian, nhưng đàn nhị là thật khó học.- Sở Hà cười khổ, bỗng lóe lên ý nghĩ, mình tại sao quên lãng hệ thống vậy?

– Hệ thống, có năng khiếu kéo đàn nhị hay không?- Sở Hà hỏi, hắn đặc biệt hâm mộ ông lão trên cây cầu vượt năm xưa, thậm chí hắn còn tưởng tượng mình đến già sẽ đi kéo đàn.

– Mua năng khiếu đàn nhị cấp một, tiêu hao giá trị sung sướng 50 điểm, kí chủ có mua hay không?

Thật sự có!

Sở Hà không khỏi ngạc nhiên, nói đàng hoàng, hắn hiện tại lòng dạ vô cùng trống rỗng, cũng không lo lắng muốn trở thành đại thần đàn nhị chuyên nghiệp gì đâu, chỉ cần nghe kha khá, hệ thống có thể đổi cho hắn một cái gì đó liền thỏa mãn rồi.

– Mua!- Sở Hà lúc này gật đầu.

Sau một khắc, hắn cảm giác trong não hơi lơ mơ, tiếp đó thêm một mớ tin tức không hiểu nổi, mê man đối với kéo đàn nhị cũng đã biến mất.

Như vậy cũng tốt, đột nhiên như trở thành người nhập môn đàn nhị.

Sở Hà nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn bàn tay một chút , tiếp đó kìm lòng không đậu dò hướng đàn nhị.

Vào khoảnh khắc chạm vào cung vĩ, Sở Hà cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc, giống như bản thân mình sẽ kéo được đàn nhị vậy.

《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》— đây là bản nhạc Sở Hà lúc này nghĩ tới , cũng là bản nhạc ông lão vẫn thường kéo trên chiếc cầu vượt.

Tay Sở Hà di chuyển.

Thuần thục đặt bầu đàn (*bát nhị/ống nhị) ở trên ở bắp đùi. Động tác, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cùng cung vĩ tạo thành góc bốn mươi lăm độ.

Ngón tay cái và ngón trỏ tay phải hắn cầm lấy cung vĩ, ngón cái tiếp xúc nhẹ với sườn cung vĩ tựa như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt hồ.

Cả động tác ung dung tự nhiên, tuy rằng không tính là ưu nhã mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhưng đã so với đại đa số dân nhập môn đàn nhị còn tốt hơn.

Sở Hà trong lòng đúng, hệ thống – năng khiếu đàn nhị cấp 1, chắc là theo cấp độ học đàn trên thực tế.

Nói thí dụ như Piano cấp 8, vậy gần giống bậc thầy, nếu như Sở Hà mua cấp 9 năng khiếu Piano, vậy hắn liền quá trâu bỏ.

Nhưng mà hiện nay còn kém xa lắm, có thể nhập môn đàn nhị đã là cực hạn, ai bảo hắn nghèo.

Không suy nghĩ nhiều, Sở Hà hết sức chăm chú, hắn nhớ lại ông lão trên chiếc cầu nọ, nhớ lại cuộc sống khổ sở suốt hai năm.

Tiếng đàn nhị, dây cung đã kéo động.

Sở Hà nhắm mắt lại, say mê với 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》(*), trong đầu xuất hiện một cảnh vật kỳ ảo, hoàn toàn không có ngoại vật quấy rầy.

Kỳ thực, độ khó 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 cực cao, có thể kéo hay phải đến cấp 9 đàn nhị. Nhưng Sở Hà căn bản không hiểu những thứ này, hắn nhớ kỹ bản 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 , căn cứ cảm giác mà kéo.

Hồ bơi ngoài trời ở biệt thự.

Sắc trời đã tối sầm, dưới ánh đèn sáng ngời, Liễu Chỉ Tình cùng Tô Mộ Yên đang tung nước qua lại, vui đùa ầm ĩ liên tục.

Bỗng, tiếng đàn nhị truyền đến, tuy rằng rất không suông sẻ, nhưng nghiễm nhiên là danh khúc 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》, trong đó miêu tả sinh động sự bi thưởng.

Hai nàng đồng thời ngẩn ra, ngoài ý muốn nhìn về phía bên trong biệt thự.

Sở Hà kéo 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 tuy nói chẳng bằng ai nhưng vẫn còn hơi khối người, đặc biệt với người trẻ bây giờ mà nói rất là hiếm thấy.

– Là hắn kéo?- Đợi đến tiếng đàn nhị dừng lại, Liễu Chỉ Tình có chút ngoài ý muốn đặt câu hỏi.

– Nhất định là hắn kéo, ở đây vừa không có người khác, wow, cũng thật lợi hại, hắn còn biết kéo đàn nhị!- Tô Mộ Yên bò lên bờ, muốn đi hóng Sở Hà.

– Chạy loạn cái gì, không có hình tượng!- Liễu Chỉ Tình nhẹ giọng trách mắng, ngón tay kéo Tô Mộ Yên mặc áo tắm hai mảnh trở lại.

Tô Mộ cười hi hí, trong mắt lấp lánh tỏa sáng:

– Chị Chỉ Tình, chị thấy quan điểm của em không tệ phải không, kiếm đại cũng ra một tên có tế bào nghệ thuật.

– Chỉ là trình độ đàn nhị cấp 1, chả thấm vào đâu.- Liễu Chỉ Tình không tán thưởng chút nào, cô cũng không phải là dạng người đơn giản hay khen người khác như Tô Mộ Yên này.

Thậm chí, cô còn không vui:

– Hắn cố ý kéo đàn nhị cho chúng ta nghe, là vì khoe khoang tài ba của hắn à?

– Đàn ông thì phải khoe mẽ, em cảm thấy kéo nổi đàn nhị đã rất ngầu rồi. – Tô Mộ Yên giơ ngón tay cái lên.

Liễu Chỉ Tình lắc đầu, khóe miệng cong lên một câu khinh thường: – Hắn có tay có chân, cho dù là đi vác gạch cũng có thể lẫn vào, hết lần này tới lần khác tới ăn bám, còn khoe khoang khả năng kéo đàn nhị tệ thế này, nhàm chán.

– Chị cũng quá khó tính rồi đó? – Tô Mộ Yên dở khóc dở cười.

– Đừng dính dáng đến hắn ra nữa, chị dạy cho em bơi. – Hai cô gái lại đùa náo loạn lên.

Trong phòng ngủ biệt thự, Sở Hà cười sảng khoái, đem đàn nhị cất vào.

– Rõ là cảm giác này, ngon!- Hắn khen hệ thống.

Mà tiếng hệ thống vọng về: Giá trị sung sướng đến từ Tô Mộ Yên +100, giá trị sung sướng đến từ Liễu Chỉ Tình +0. 1.

Hả?

Sở Hà sửng sốt, tiếp đó phản ứng kịp, xem ra tổng giám đốc nghe tiếng đàn của mình rồi. Tô Mộ Yên trực tiếp khen ngợi, cho nên cung cấp con số lớn 100.

Nhưng chuyện gì xảy ra cho nữ tổng giám đốc bá đạo kia? Chẳng lẽ cô ta không nên cảm thấy Sở Hà tối thiểu còn giỏi một nghề? Thế nào giá trị sung sướng mới 0. 1 ?

Cái này còn chẳng khác gì bằng 0 đâu nào.

Sở Hà có chút không nghĩ ra, đơn giản không thèm nghĩ nữa.

Đêm tối đã phủ xuống, Sở Hà trực tiếp chạy bộ, rèn luyện cơ bắp, đỡ phải bị phú bà ghét bỏ.

Sau khi chạy suốt một giờ trở về, Sở Hà liếc nhìn Tô Mộ Yên đang uống coca.

Tô Mộ Yên mặc áo tắm, giống như chuyên để chờ Sở Hà.

– Sở Hà, mới vừa rồi là anh kéo đàn nhị ấy à? – Nhỏ Tô Mộ Yên chạy tới, khóe miệng còn có dính tí coca, biểu cảm chẳng khác chi con chuột hamster.

Sở Hà gật đầu, không sai.

– Tài năng này của anh cũng tạm được, đáng tiếc quá cố khoe khoang, để chị Chỉ Tình phản cảm. Ta với ngươi nói, chị Chỉ Tình là người từng trải, anh không đủ để múa rìu qua mắt thợ nổi đâu. Nhớ kỹ một câu, vô hình khoe tài mới trí mạng nhất.

Meo meo meo meo meo meo?

—-

(*) Nhị Tuyền Ánh Nguyệt: là một danh khúc của nghệ nhân dân gian Hoa Ngạn Quân (còn có tên là A Bính, 1893—1950), ông là một nhạc sĩ mù kiêm đạo sĩ chính nhất phái, quê ở Vô Tích tỉnh Giang Tô. Đây là một khúc nhạc được viết riêng cho đàn nhị, bản nhạc từ đâu đến cuối thể hiện tâm tư tình cảm nếm cả chua xót trần gian của một nghệ sĩ mù, tác phẩm phô bày kỹ xảo diễn tấu và phong cách dân gian độc đáo, cộng với ý cảnh sâu xa, phô bày sức hấp dẫn đặc biệt của nghệ thuật đàn nhị Trung Quốc, nó từng lấy được bằng khen “Tác phẩm nhạc Hoa kinh điển thế kỷ 20” .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN