Ta chỉ là một tiểu bạch kiểm không cần phấn đấu (dịch)
Mục tiêu của ta là giúp phú bà sung sướng
Bờ biển Long Đỉnh Loang phía nam Giang Thành là khu nghỉ mát nổi tiếng lừng lẫy, mỗi phiên giao dịch nhà đất, căn hộ view biển bán sạch ngay hôm ấy, biệt thự lại thêm đừng nói nữa, chậm tay một chút ngay cả nhà giàu đều chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Sở Hà ngồi ở một căn biệt thự sang trọng ở đó, vừa ngẫm nghĩ cuộc đời vừa nhìn chăm chú vào ánh tà dương của Long Đỉnh Loan, mái tóc rối bời của hắn bay trong gió, mang theo hơi mặn của đại dương, làn da rám nắng được nắng ấm chiếu rọi được phát ra sắc vàng, cả người vừa lười nhác lại phiền muộn.
Hôm nay là ngày thứ bảy hắn được phú bà (*nữ đại gia giàu có) bao nuôi , hắn bắt đầu cảm giác nhàm chán.
“Đây là được mùi được bao nuôi, ngay cả bóng dáng của phú bà đều chưa thấy qua, không phải nói phải khảo sát để cưới một năm sau à? Bà tôi tốt xấu gì cũng nên kiểm tra mình trước mới đúng chứ.
Sở Hà lẩm bẩm rồi nhớ lại.
Bảy ngày trước, hắn bị sa thải, cả người mệt nhoài, đi quán bar uống say mèm, say khướt bèn lăn ra ngủ bờ ngủ bụi.
Tiếp đó tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trong một quán bar cao cấp 5 sao, bên người để lại một tờ giấy.
– Tôi là CEO một tập đoàn Giang Thành , chỉ thích con gái. Nhưng tôi muốn có con, anh phù hợp điều kiện của tôi, tôi có thể bao nuôi anh. Một tháng 50000 tiền tiêu vặt, phân phối biệt thự xe sang, khảo sát một năm, sau đó có thể kết hôn. Có con sẽ cho anh 10 triệu nhân dân tệ, điện thoại của tôi là 138909 2. . .”
Phú bà lưu lại tờ giấy làm Sở Hà bị sốc, còn có chuyện tốt cỡ này?
Đối với một người đàn ông bị xã hội giày vò được mình đầy thương tích mà nói, đây quả thực là chuyện tốt đến vĩ đại!
Anh không cần phấn đấu nữa, phú bà anh một cái đi nào!
Sở Hà không nói hai lời, lúc này liên hệ vị phú bà nọ, tiếp đó ngay khu biệt thự Long Đỉnh Loan gặp được một lão quản gia, được an bài tiến vào một ngôi biệt thự, đồng thời lấy được một chiếc xe sang cùng 50 ngàn tiền tiêu vặt.
Sở Hà có thể tùy tiện ung dung, thoả thích hưởng thụ không phấn đấu cuộc sống.
Nhưng súc vật, phú bà đâu? Suốt bảy ngày nay trừ lão quản gia ngẫu nhiên phải hỗ trợ mua mấy thứ đồ ăn bên ngoài, ngay cả bóng ma cũng không thấy.
Sở Hà “tiêu sái” bảy ngày, tiếp đó bắt đầu ngán ngẩm vô vị, đây là nuôi nhốt hả? Kẻ có tiền đang đùa giỡn tìm thú vui lạ à?
Nhưng mà, vô vị liền vô vị, một năm mà thôi, dù cho không thể qua khảo sát cũng có thể kiếm lời một khoản, cuối cùng mỗi tháng 50 ngàn đồng đấy, tính ra một năm được sáu trăm ngàn, đủ sức để đổ máu!
Sở Hà suy tư rồi ngáp một cái, mặt trời chiều chiếu vào khiến hắn buồn ngủ.
Mà khi hắn sắp ngủ mất, trong đầu chấn động, vang lên một thanh âm không giải thích được.
– Kiểm tra đo lường đến phú bà đang đến gần, kí chủ Sở Hà kích hoạt hệ thống Phú Bà Sung Sướng, chỉ cần thu được đến từ giá trị phú bà sung sướng, có thể đổi đạo cụ hợp lý.
– Giá trị sung sướng kể cả khen ngợi, hài lòng, thoả mãn, khâm phục vân vân từ trong trái tim
Hả?
Sở Hà đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó hiểu, cái này chẳng lẽ chính là bàn tay vàng đại danh đỉnh đỉnh ?
Chẳng để cho hắn suy nghĩ nhiều, trước biệt thự, một chiếc Porsche màu đỏ được lái tới, phú bà bảy ngày không có hiện thântới nơi.
Sở Hà liền vội vàng đứng lên, cầm quần áo tóc tai sửa lại một chút, hắn cùng phú bà chính xác là giao dịch công bằng, cấp bậc lễ nghĩa vẫn là phải chu đáo.
Cửa xe Porsche mở, hai người phụ nữ bước xuống.
Họ vừa nói vừa cười, đều mặc quần áo mốt mới nhất, một người trong đó có khí chất tổng giám đốc, lúc đưa tay chân giống như một nữ hoàng.
Một cô gái khác tuổi hơi nhỏ một chút, chắc còn là sinh viên, đôi mắt thật sự lanh lợi, nụ cười đặc biệt ngọt nào, là cái loại nữ sinh trong sáng.
Họ có điểm giống nhau, đó chính là đẹp!
Nữ tổng giám đốc là mặt trái xoan, nhưng cằm cũng không phải cái loại nhọn hoắc cho người ta phản cảm, ngược lại có chút đầy đặn. Mái tóc dài được búi lên, mặc áo sơ mi và mini jupe ra vẻ thành phần trí thức, chân mang giày cao gọt, đeo trang sức trang nhã, đường cong bầu ngực khiến đàn ông thưởng thức, làm người khác chú ý.
Còn cô em ngây thơ kia là kiểu mặt tròn lại nhỏ, da thịt trắng nõn, cảm thấy hết sức thoải mái, là kiểu hotgirl trong sáng trong thế giới mạng, cao 1m6, nếu so với tổng giám đốc thấp hơn nửa cái đầu.
Họ thân mật nắm tay nhau kéo về biệt thự, em gái ngây thơ còn vây quanh tổng giám đốc xoay vài vòng, khỏi bàn hiếu động đến cỡ nào.
Sở Hà chuẩn bị xong xuôi tiến lên nghênh tiếp.
Đây chính là phú bà mình phải hầu hạ một năm, ai cũng không có vấn đề, hai cô cùng nhau cũng được.
Không ngờ hắn mới lên trước, nữ tổng giám đốc vốn mỉm cười lập tức lạnh mặt:
– Anh trở về phòng đợi đi, không nên lộ diện, tôi và Yên Yên ở một đêm, ngày mai sẽ đi.
Nữ tổng giám đốc ánh mắt lạnh nhạt, không che giấu được ghét bỏ. Đây đúng là xem thường đàn ông ăn bám.
Sở Hà ngẩn ra, không phải cô chủ động bao nuôi tôi sao? Tôi còn chưa biết tình trạng thế nào, đã bị đổi sang người khác?
– Chị Chỉ Tình này, không nên hù hắn ta, em cũng tìm rất lâu mới tìm được một người đàn ông xứng với chị để chụp ảnh cưới, sau này chị có thể thông báo với cha mẹ được rồi.
Em gái ngây thơ được nữ tổng giám đốc gọi là Yên Yên bĩu môi, đúng là cô tự ý mời chào Sở Hà, cũng không phải là nữ tổng giám đốc muốn bao nuôi Sở Hà.
– Ai, Yên em rõ ràng quá ngây thơ rồi, chuyện nào có đơn giản như vậy. . . Quên đi, em cứ tha hồ quậy cho đã, em nói với hắn quy tắc rõ ràng đi, chị không muốn tiếp xúc bất kỳ thằng đàn ông nào. – Cô chị tổng giám đốc Chỉ Tình khoát khoát tay, đi vào hướng biệt thự.
Sở Hà đứng tại chỗ chết trân, cái này là tình huống gì?
Phú bà chán ghét bản thân thế này ? Xem ra tiểu bạch kiểm làm cũng không xong rồi.
Tuy nhiên, điều không tệ là Yên Yên khá nhiệt tình, quan sát Sở Hà vài lần cười hì hì nói:
– Tôi là Tô Mộ Yên, tổng giám đốc gọi là Liễu Chỉ Tình, tôi là em gái kết nghĩa của chị ấy. Anh chỉ cần hầu hạ chị Chỉ Tình một năm, nếu để cho chị ấy hài lòng, có thể cưới. Còn lại, anh không nên hỏi hay suy nghĩ quá nhiều.
Tô Mộ Yên ra vẻ đầy hứng khởi:
– Ngày đó thấy anh say bét nhè trong quán rượu, thê thảm vô cùng, biết là cần tiền gấp, ngoại hình của anh cũng khá, cho nên sinh con chắc cũng xinh, cho nên tôi tìm đến anh.
Tô Mộ Yên rất hài lòng với Sở Hà.
Sở Hà trong đầu lúc này vang lên âm thanh máy móc: Giá trị sung sướng đến từ Tô Mộ Yên+10.
Sở Hà nháy mắt một cái, hoá ra hệ thống Phú Bà Sung Sướng là ý như vậy, để phú bà thoả mãn là được rồi.
– Tôi vô cùng vinh hành, cô và tổng giám đốc Liễu rõ ràng sắc nước hương trời, là hai người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng thấy. – Miệng Sở Hà ra sức múa may, liên tiếp khích lệ.
Tô Mộ Yên cười ha ha, lông mày cong thành trăng lưỡi liềm.
– Giá trị sung sướng đến từ Tô Mộ Yên +50.
Sở Hà mừng thầm, cái bàn tay vàng này đơn giản là vì cho mình may mắn nha.
– Được rồi được rồi, anh rất có đạo đức nghề nghiệp, nhưng mà vầy, một năm sau anh có thể thành công hay không, toàn bộ xem ý kiến của chị Chỉ Tình, cho nên anh phải cho chị ấy thỏa mãn mới được. – Yên Yên không cười, khẽ nhíu chân mày căn dặn.
– Tổng giám đốc Liễu thích thì có gì tốt? – Sở Hà dầu gì cũng là tay lão luyện thân kinh bách chiến trong đủ loại nghề, tư duy bắt đầu sống động.
Để tổng giám đốc sung sướng, không những được thu được giá trị sung sướng, một năm sau còn có thể thu được mười triệu, hơn nữa, còn có thể cùng nàng sinh đứa bé. . . Khụ khụ, có thể liều.
– Chị Chỉ Tình là một người nghiện việc, chị cũng chẳng thích cái gì, miễn cưỡng thì có, à có âm nhạc, đúng rồi, chị còn đặc biệt thích tiểu thuyết, không phải loại văn chương mạng mì ăn liền, là loại khoa học viễn tưởng nghiêm túc, ví như 《 Tam Thể 》.
Tô Mộ Yên đâu ra đấy mà cung cấp ý kiến cho Sở Hà :
– Anh hát hay không? Có luyện viết văn không? Nếu như có thể thảo luận văn chương với chị Chỉ Tình thì rất đáng khen.
Khóe miệng Sở Hà giật một cái, hắn là loại làm thuê, hát chỗ nào? Còn viết văn nữa, ngại thật, mình chỉ xem qua loại văn chương mạng mì ăn liền.
– Khụ khụ, còn có gì khác không? – Sở Hà gãi đầu một cái.
Tô Mộ Yên rõ ràng có chút thất vọng, lẩm bẩm nói:
– Cũng không thể đòi quá nhiều, anh cuối cùng chẳng qua là người thường mà thôi.
Cô lẩm bẩm hai câu, tiếp đó vỗ bả vai Sở Hà:
– Anh đừng phạm sai lầm là được, nếu như có rỗi rãnh đi học học nấu nướng đi, làm thức ăn ngon cũng có thể thêm điểm đấy.
Cái này. . . còn tệ hơn.
Sở Hà khóc không ra nước mắt, khó phục vụ phú bà như vậy sao?
Bất quá hắn linh động, nghĩ tới hệ thống.
– Hệ thống hệ thống, ta có thể học hát không? – Sở Hà yên lặng hỏi.
– Năng khiếu âm nhạc cấp 1, giá một trăm giá trị sung sướng, kí chủ mua không nổi.
– Fuck, gian thương! Còn phân cấp, nếu đến cấp 10, chẳng phải mày bẫy chết tao à?
Nhưng mà tốt xấu cũng có hi vọng, đã có năng khiếu âm nhạc, vậy khẳng định cũng có kỹ năng viết văn, kỹ xảo nấu nướngcác loại đi.
Muốn cho phú bà sung sướng vẫn là có thể làm được mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!