Ta chỉ thích nam nhân - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Ta chỉ thích nam nhân


Chương 3


    Nằm trên giường bắt đầu tiêu hoá những lời của Xuân Hoa vừa nói “Kim Thành Bảo, Kim Vạn Nhất, Di Quốc chả hiểu gì?? Nhưng những thông tin trên cũng giúp mình biết được lần sau phải hỏi thăm những gì”. Nhanh chóng mí mắt nặng nề khép lại. Sáng hôm sau, khi mở mắt ra đã thấy A Hoà đứng ở bàn tròn giữa phòng cười cười:

       “Thiếu gia, dậy rồi!”

       Chống tay ngồi dậy, A Hoà nhanh nhẹn chạy tới đỡ. Tuy còn yếu nhưng so với hôm qua tứ chi đã có chút lực.
    
       “Người còn yếu, đừng xuống giường, cần gì cứ sai bảo”.

       “Khát”

      Sau khi đỡ thiếu gia ngồi dậy kê gối sau lưng cho chắc chắn, A Hoà chạy ra bàn rót 1 chung trà nhỏ rồi dâng lên bằng hai tay.

       “Đói”

      Lần nữa cũng vô cùng nhanh nhẹn A Hoà chạy lại bàn bưng một chén cháo thịt đang bốc khói nóng hổi, được chuẩn bị sẵn rồi quay lại giường, múc một muỗng cháo thổi nhẹ nhẹ một lúc cho đỡ nóng rồi đưa lên miệng của thiếu gia, vì quá đói nên thiếu gia cũng rất hợp tác nhịp nhàng một đúc, một ăn loáng cái đã hết chén cháo.

        Cái bụng được lắp đầy nên cơ thể cũng khoẻ lên rất nhiều, liền muốn ra ngồi ở bàn chứ không chịu nằm trên giường nữa. Tất nhiên A Hoà không tuân theo một mực khuyên can thiếu gia nghĩ ngơi, rồi quay đi để chén cháo lên bàn khi vừa quay đầu lại đã thấy người đang lê lết từ trên giường xuống đất muốn tiến đến bàn. Cái hồn bay đi quá một nửa, hồn còn sót lại của A Hoà vừa luống cuống, vừa bò bằng tứ chi lại vị thiếu gia tổ tông của mình:

       “Thiếu gia, trời ơi, tổ tông ơi! Người đứng dậy, đứng dậy”.

       “Đỡ ta ra bàn, ta muốn nhìn ra sân. Nếu không, không đứng”.

       Mặt như muốn khóc, A Hoà gật đầu lia lịa. Rồi đỡ Thành Bảo ra bàn ngồi xuống, người mệt đừ nghĩ “Mới lết có chút xíu mà như chạy 4 vòng sân”, bên kia tiểu tử kia cũng đang cố trấn tĩnh gọi hồn về, hắn cũng  nhanh  nhẹn rót trà cho thiếu gia của mình.

        Một lúc sau, đã đỡ mệt bắt đầu đưa mắt nhìn khoảng sân phía trước, có thể thấy ánh nắng tràn ngập cả sân, bên trái khoảng sân có một bụi trúc xanh rì giữa bụi trúc sẽ thấy một lối nhỏ nối với hành lang dài có mái che dài ngoằn ngoèo giống như trong các phim cổ trang, còn phía trước cửa qua khoảng  sân là một cái bình phong bằng đá được hoạ phong cảnh rất cầu kỳ, có thể thấy được một góc phía trên bức tường  và cổng hình  tròn  bên kia bình phong. Thành Bảo cất tiếng hỏi:

       “Đây là thời nào? Năm bao nhiêu?”

       “Đây là thời Cố đế đệ tứ năm thứ 5 ạ” A Hoà đã có nghe Hoa quản gia căn dặn nên lễ phép trả lời.

         Vấn  đề  nan giải  của  Nhà  Nước  trong  nhiều năm  gần  đây là việc mù sử của thế hệ trẻ, và trong đó tất nhiên có mình nên môn sử là môn học được lãng quên nhanh nhất sau khi lên đại học, nhưng cũng không thể nào mù sử đến độ ngạc nhiên đến thế.

       “Rõ ràng trong lịch sử không hề có thời Cố hoàng đế, với một thời đại kéo dài 4 thế hệ rồi chẳng lẽ không được nhắc đến?? Vô lý”. Liền hỏi tiếp

       “Đây là Di Quốc??”

       “Dạ, phải. Di Quốc”

       “Không phải Việt Nam là chắc rồi nhưng cũng không phải Trung Quốc? Nhưng nhìn giống các phim cổ trang Trung Quốc thế nhỉ? Hay chẳng lẽ bị xuyên đến thế giới khác luôn hả trời?”

        Việc hay đọc truyện, xem phim đã giúp y từ lâu đoán ra mình bị xuyên không nhưng tại sao? Làm cách nào? Thì không thể nhớ ra, bây giờ xuyên một phát đến thời đại khác, thế giới khác cả đến giới tính cũng khác thì thật thảm mà, nhưng cũng thấy có chút may mắn là xuyên vào một thân thể mỹ nam con nhà quý tộc thì cũng tạm gọi là không quá thảm. Thế giới này hao hao giống với các truyện cổ trang Trung Quốc nên kinh nghiệm luyện phim, luyện truyện chắc sẽ giúp ích không ít.

         “Ta bị gì mà hôn mê? Đã hôn mê bao lâu?”

       “Thiếu gia bị ngã từ trên cao xuống. Hôn mê hơn 2 tháng rồi”

      “Tại sao ngã? Ngã ở đâu?”

      “Tại do…xô sát nên bị ngã, ngã ở…”

       ” Ở ĐÂU??” Sốt ruột mà tên tiểu tử này cứ đứng xoắn xé cái vạt áo không trả lời, bực bội hét lớn.

       “Ở HƯƠNG PHẤN LẦU” A Hoà giật mình hét lớn trả lời, xong tự bịt miệng sợ hãi vì dám hét vào mặt chủ nhân.

       “Hả? Là đâu nói rõ?” Không để ý đến việc vô lễ vừa nãy.

       “…kỹ viện trong thành”. Rụt rè đáp.

        “Wòa, thì ra vẻ vang vậy đó nha, bị đánh ở kỹ viện” nghĩ thầm cười giễu cái tên Kim Thiếu gia này, rồi không nói gì nhìn ra sân có bụi trúc lắc lư theo gió, thở dài “Việc này sự thật đang xảy ra với mình sao??”

       Cửa mở ra, A Hoà cùng với vài a hoàn trong phủ bước vào mang theo chậu rửa mặt và y phục. Đã mấy ngày trôi qua, việc cứ lẩn quẩn trong phòng làm cho Thành Bảo rất bức bối nên đã mè nheo với Xuân Hoa cho ra khỏi phòng dạo quanh phủ, vốn kỹ tính nên sau khi được đại phu xác nhận thiếu gia có thể ra ngoài vận động Xuân Hoa mới chấp nhận. Khi A Hoà chuẩn bị xong mọi thứ, Thành Bảo đến trước gương, từ lúc xuyên vào cơ thể này, “nàng ta” rất thích ngắm chính mình và lần nào cũng rất vui, tạo đủ mọi tư thế từ oai phong lẫm liệt đến khiêu gợi quyến rũ. Hôm nay được vận y phục xuất ngoại nên đầu tóc được buộc gọn gàng, y phục màu lục đến mấy lớp còn có cây quạt nhìn ra dáng một thư sinh đạo mạo và quan trọng là đẹp đến mê lòng.

       Sau khi mãn nhãn, “xoẹt” mở quạt vẩy nhẹ trước ngực bước ra khỏi phòng, A Hoà theo bén gót không dám lơ là, vì dạo này thiếu gia thật sự rất lạ, ngài cái gì cũng không biết, cái gì cũng thắc mắc đến các vật dụng sử dụng thường ngày cũng vậy, nói mất trí nhớ thì hình như không đúng, phải nói là…mới sinh ra đời thì đúng hơn.

       Sau khi dạo khắp phủ Thành Bảo đi đến nghỉ chân tại một cái đình hóng gió, ngồi ở cái bàn đá giữa đình nhấp uống ngụm trà, quay đầu hỏi:

      “Phủ này hình như chỉ có mình ta là chủ nhân?”

       Đây là câu hỏi thắc mắc nhiều ngày nay, nếu theo sự hỏi thăm mấy bữa nay thì được biết cái tên thiêú gia này có một đại gia đình, cha của hắn có đến ba bà vợ và hắn chỉ là tam thiếu gia, trên có một đại huynh, nhị tỷ còn dưới thì một tứ đệ còn nhỏ, nhưng vì sao hắn bị hôn mê lâu vậy mà không thấy một ai ghé thăm, quan tâm gì cả.

      “Dạ, phủ chỉ có thiếu gia ở. Đây là phủ bên ngoại người, Mặc phủ. Vài năm trước, ngoại tổ của người mất nên bây giờ phủ này thuộc về thiếu gia “

       “Ngồi xuống đây! Kể ta nghe về mẫu thân của ta đi, có thể giúp ta nhớ ra cái gì đó” Thành Bảo kéo A Hoà ngồi xuống, rót trà cho hắn.

      Sau một hồi lắng nghe, y có thể rút ra như sau: thân mẫu của Thành Bảo đã mất sớm khi hắn còn nhỏ, nàng là con gái độc nhất của một phú hộ nhỏ vùng này, chỉ là vợ thứ hai của Vạn Nhất  nhưng đã sanh cho Vạn Nhất một gái, một trai. Suy ra, hắn với nhị tỷ kia là chị em cùng cha cùng mẹ.

      “Sao ta không sống với phụ thân mà lại đến sống tại phủ này?”

       “Vì… thiếu gia không muốn sống với lão gia, từ sau khi tiểu thư đi lấy chồng ngài cũng chuyển qua phủ ngoại sống”.

      ” Tại sao tự nhiên lại ra ngoài sống?”

       “Vì…thiếu gia đừng hỏi nô tài…nô tài không dám” A Hoà đứng dậy lùi sau vài bước.

       “Thiếu gia” Xuân Hoa đi tới cúi đầu làm lễ với Thành Bảo.

       “Hắn không dám nói, vậy người nói cho ta nghe. Tại sao  ta lại không sống với phụ thân mà lại chạy về nhà ngoại sống??? Chẳng lẽ bị đuổi?”

      A Hoà ho khụ khụ, nhìn thấy thái độ của tên tiểu tử  A Hoà liền biết mình đã nói đúng, tên thiếu gia này thật sự bị đuổi khỏi nhà. Vậy ra tên này ngoài việc là mỹ nam tử ra hắn không phải người đàng hoàng gì đến cả phụ thân còn tống cổ ra đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN