Ta chỉ thích nam nhân - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Ta chỉ thích nam nhân


Chương 4


       Đã gần một tháng vẫn không biết cũng không nhớ tại làm sao bị xuyên không, lại còn nhập vào cái thân thể nam nhân này. Lúc đầu là thích thú nhưng bây giờ lại nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ đứa em gái lúc nào cũng tỵ nạnh, xéo sắc với mình. Nhớ lắm!!! Nhớ cái đám bạn bựa bựa khùng khùng, sau buổi chiều làm việc lại tụ tập la cà cà phê, trà sữa đủ chỗ

       “Tôi muốn quay về, tôi muốn về”. Bật dậy trên giường, A Hoà chạy lại.

       “Thiếu gia, người gặp ác mộng hả? Người mơ cái gì mà khóc dữ vậy??”

       Lúc này mới ổn định tinh thần, phát giác ra nước mắt thấm đầy mặt và vẫn đang tuôn như suối. Vẫn vậy, mình vẫn còn kẹt lại cái thế giới này, vô lực bật khóc thành tiếng, ấm ức từng cơn. Cảnh diễn ra làm cho A Hoà rối lên, không biết làm gì, tay chân cuống cuồng lấy khăn mặt lau nước mắt cho thiếu gia luôn miệng an ủi nói không sao.

       Khóc cho đã thì đã nửa ngày, rửa mặt vệ sinh xong, y ra quyết định sẽ tìm cách quay về không ở đây nữa. Việc đầu tiên là phải biết nguyên nhân mình tại sao lại đến được đây để từ đó biết cách mà về. Lần trước đã biết tên thiếu gia này đánh nhau bị ngã từ trên cao xuống tại kỹ viện, đó sẽ là đầu mối để tìm ra nguyên nhân.

       “Hoà, ngươi nói ta bị ngã ở kỹ viện dẫn đến hôn mê phải không?”

       “Dạ phải, người hỏi làm gì ạ?” Linh tính có việc chẳng lành A Hoà hỏi.

       “Ta muốn đến cái kỹ viện đó, ngươi dẫn đường”

       ” Không được, người mới khoẻ với lại Hoa quản gia chắc chắn sẽ không cho đâu”.

       Hoa quản gia dù gì cũng là người làm thuê như hắn nếu chủ nhân muốn thì cản được à? Nhưng nghĩ thiếu gia là muốn đi trả thù nên không còn cách nào khác là lấy Hoa quản gia ra làm lý do, vì xưa nay thiếu gia rất nể trọng vị quản gia này.

       “Ta khoẻ rồi, Hoa quản gia để đó ta lo, ngươi nói có dẫn đường không?? Nếu không ta sẽ tự đi. Kỹ viện đó là Hoa Phấn Lầu chứ gì”.

       Thiếu gia lúc trước ngang nghạnh, hống hách, coi trời bằng vung, thích thì làm nhưng cái gan cũng rất bé, chỉ cần doạ sợ là  không dám. Từ sau khi tỉnh lại người có dễ thương, hoà đồng với người làm hơn trước rất nhiều nhưng cái tính này hình như cũng gia tăng đáng kể còn việc không dễ dàng doạ sợ như trước nữa, lá gan của thiếu gia lúc này không phải dạng vừa, rất cứng đầu.

       Đợi A Hoà hồi lâu cứ thấy hắn đứng suy nghĩ miết, lắc đầu phất tay đi ra cửa. Rất nhanh A Hoà chạy đuổi theo, rốt cuộc cũng đồng ý dẫn đường vì sợ cậu thiếu gia này lại gây chuyện. A Hoà kêu người chuẩn bị xe ngựa nhưng thiếu gia không muốn ngồi xe, y muốn đi dạo phố, tuy nói là muốn quay về nhưng trước khi về cũng nên tìm hiểu thế giới này chút chứ, qua mấy lần kinh nghiệm y nói rồi làm luôn không đợi A Hoà nói vì biết thế nào cũng can với  ngăn làm mất thời gian.

       A Hoà chỉ kịp nói người gác cửa truyền lời đến Hoa tổng quản là thiếu gia đi kỹ viện, việc rất đỗi bình thường ở phủ này. Rồi vắt chân đuổi theo.

       Phố phường tấp nập người đi kẻ lại, hai bên đường các sạp hàng buôn bán đủ loại mặt hàng từ rau củ đến các loại trang sức gì cũng có nghĩ bụng đây chắc là các mặt hàng bình dân như ở thế giới hiện đại là các chợ, còn có  các  cửa hàng kia chắc giống như các shop dành cho người trung lưu vì thấy toàn những người ăn mặc có phần sang trọng bước vào, đúng là ở đâu cũng phân chia giai cấp. Ngoài các cửa hàng còn có các tiệm ăn uống, tửu điếm cũng nhộp nhịp ra vào. Giữa đường thì xe ngựa, xe đẩy cũng qua lại liên tục, tất cả tạo ra một không gian vui vẻ, tất bật rất thú vị.

      Thành Bảo nói dạo phố nhưng cứ bay qua bay lại hai bên đường, sạp hàng nào cũng ghé xem, đến cả sạp son phấn cũng ghé vào mà còn lưu luyến không đi, phải đợi A Hoà kéo đẩy mới bức ra được, vậy mà y đã nhanh chóng thử được màu son mới nhất lên đôi môi của mình, ngón tay còn đang chà chà lên môi, bặm bặm đầy chuyên nghiệp

       ” Đây là…vùng này tên là gì?”

       ” Đây là Sơn Ba, vùng này thuộc phía Nam nhưng ra khỏi thành này đi một ngày là đến Đông Di Quốc. Để nô tài lau son cho thiếu gia”.A Hoà khó chịu nhìn thiếu gia với cái môi đỏ tươi, nhìn thì đẹp đấy nhưng là nam nhân ai lại son môi đỏ vậy chứ, hắn đưa khăn lên định lau.

       “Không cần, ta thích. Vậy đây không phải địa bàn làm ăn của cha ta?” Gạt tay A Hoà đi.

       “Phải, đây là địa bàn của Lưu gia, cũng trong tứ đại thương gia như Kim gia chúng ta. Kim gia kinh doanh vận tiêu làm chính, còn Lưu gia kinh doanh dược liệu chủ yếu. Thiếu gia định để mặt như vậy đi khắp nơi sao??”

       Bốn thương tộc đều kinh doanh đa ngành nghề,  nhưng tất cả đều có một nghành nghề chính chủ đạo nổi tiếng cũng là việc kinh doanh thuở lập nghiệp, nhắc đến Kim gia chính là áp tiêu, vận chuyển. Lưu gia thì thiên về dược liệu, là nguồn cung chính cho triều đình. Phía tây có Hoa gia kinh doanh chủ yếu là vải lụa sợi bông, Hoa lão gia cũng chính là huynh đệ tốt và xui gia của Kim Vạn Nhất. Cuối cùng phía bắc là Tô gia chủ yếu là gốm sứ, nhưng để được như hôm nay thì Tô gia dựa vào may mắn nhiều hơn, vì đào được mỏ vàng nên cũng nhanh chóng gia nhập tứ đại thương gia nổi tiếng.

       ” Ừ, thì sao? Chết ai? Đã đến kỹ viện chưa?

       “Gần đến rồi ạ. Người là nam nhân mà son môi kỳ lắm, người ta chê cười đấy”

       Giờ y mới nhớ mình là nam nhân, vậy là không được môi son, A Hoà nói đúng nam tử như vậy không được, rồi tự lấy khăn A Hoà đưa mà lau. Vừa lau xong đã đến kỹ viện, Hoa Phấn Lầu giống đến bảy tám phần tưởng tượng với màu gỗ màu đỏ, màng đủ màu treo bay phấp phới trên các lan can, các cô nương mặc áo mỏng khoác ngoài thấy cả yếm liên tục vẫy gọi, đầy tiếng ồn ào sợ còn ồn hơn cái chợ vừa nãy. Có điểm khác chút với tưởng tượng là kỹ viện này hơi bị cao to, có thể thấy có đến ba tầng lầu và tuy ở trước cửa nói đa số là các cô gái còn có một hai vị thanh niên cũng rôm rả đón khách. Kỹ viện này có kỹ nam nữa hả?

       Vừa bước vào cửa đã bị chụp lấy bởi một vị nữ nhân lớn tuổi nhưng mặt mày tô vẽ dày cộm, y phục cũng nhìn cao cấp hơn mấy vị kỹ nữ kia, mới nhìn đã biết má mì rồi.

       “Ây dô, phải tam công tử Thành Bảo không? Lần trước ngài làm người ta sợ muốn chết. Ngày nào cũng khẩn xin trời phật cho ngài mau khoẻ hết đó” cứ một lời là bà ấy sáp lại một chút, làm cho Thành Bảo né riết muốn lệch xương sống.

       “Được rồi, bà sắp xếp cho ta vị trí lần trước ta ngồi đi”. Đẩy tú bà ra xa, chỉnh lại y phục.

      “Chỗ cũ a, vậy người cũ luôn nha, công tử”.

       ” Khỏi, chỉ uống rượu thôi. Hôm nay mới hết bệnh không muốn lao lực”.

       ” Công tử thiệt là, hí hí… Vậy ngài theo tôi, mới bệnh dậy đã chạy đến Hương Phấn này còn sợ lao lực”. Tú bà  lấy khăn che miệng nhìn Thành Bảo một cách đầy ý “biết quá rồi còn xạo”.

      Được đưa vào một căn phòng ở lầu ba, liền sau đó có người đưa vào vài món và một bình rượu ấm. Tú bà định đi ra thì Thành Bảo hỏi

       “Khoan đi, vào đây ta muốn hỏi. Hôm ta ngã hôn mê phải cũng tại căn phòng này?”

       “Ơ…hôm nay, ngài không đến uống rượu mà để hỏi việc này?”.

       “Đúng, bà cứ yên tâm, ta chỉ muốn biết chứ không truy cứu, tại ta chỉ nhớ được mình ngã từ lan can kỹ viện xuống chứ không nhớ rõ vụ việc hôm đó. Người giúp ta đi”. Vừa nói rút một xâu tiền vàng để lên bàn.

       “Hôm đó, Mỹ Mỹ tiếp khách đã đặt  trước, còn ngài tuy vào sau nhưng lại muốn nàng hầu hạ nên đã xảy ra tranh chấp rồi xô sát, do ngài đã uống khá nhiều nên vô ý ngã khỏi lan can xuống đất”

       “Ta ngã ở chỗ lan can nào?”

       “Ở lan can phòng bên kia”

       “Chỉ cho ta, ta muốn thuê căn phòng ấy”

       Tú bà dẫn y qua căn phòng khác cùng tầng, bước vào phòng tú bà liền chỉ vào lan can ở ngoài căn phòng nhìn xuống phố, có thể thấy lan can còn mới so với cái lan can bên phòng kia, chính nó. Thành Bảo quay lại nói

       ” Ta muốn Mỹ Mỹ hầu hạ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN