Ta chỉ thích nam nhân - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Ta chỉ thích nam nhân


Chương 6


       Trước cửa nha môn có rất nhiều người chen chúc, Thành Bảo cũng bon chen lấn lên trước để nhìn cho rõ, đang sân si ngoài này thì nghe tiếng kinh đường mộc đập lên bàn. Lúc này, Thành Bảo mới chú ý nhìn vào công đường. Cách một khoảng sân là tới công đường, hai bên có hai hàng lính lệ mặt không cảm xúc, tay cầm trượng gỗ dài,  giữa công đường có hai nam nhân đang quỳ: một có vẻ lam lũ vì y phục của hắn bạc màu, đắp vá nhiều, gương mặt khắc khổ còn chột một mắt, còn tên kia có vẻ là thư sinh thuộc hạng trung lưu, không hiểu sao cả người đều ướt như mới tắm, mặt mày cũng không đến nỗi nhưng cái miệng hình như bị đánh sưng còn vương ít máu, nhìn rất thảm. Nhưng nơi mà Thành Bảo hướng đến là phía trên cao công đường, chỗ có vị mỹ công tử mày ngài, mắt phượng, trán cao, mũi thẳng, mặt mày nghiêm nghị, trang phục xanh đen đầu đội mũ quan, oai phong lẫm liệt, cả thân người như bao trùm cả công đường.

       “Im lặng, đây là công đường không phải cái chợ. Nếu còn ồn ào lập tức đóng cửa”

       Không cần nói đến lần hai lập tức cả công đường im thin thít. Đợi một chút, tri huyện hướng xuống  công  đường hỏi  

       “Bên dưới, ai là người đánh trống”

       “Bẩm đại nhân, thảo dân tên là Vương Hải, hôm nay đánh trống là muốn kiện cái tên lái đò này cố ý đả thương người khác” cái tên thư sinh vừa nói hắn vừa chỉ vào người bên cạnh.

       “Thật là vô ơn mà!”

       “Tội nghiệp, nếu biết vậy đừng cứu hắn làm gì”

        Mọi người đứng xem xử án bắt đầu ồn ào, chửi bới. Lần nữa, tiếng kinh đường mộc lại vang lên. Vị quan mắt nhìn người lái đò đang quỳ dưới công đường

       “Tên lái đò kia, ngươi tên gì?”

       “Tiểu…tiểu nhân… Không có tên, người ta hay gọi là Chột” Nghe tiếng quan hỏi, hắn run bần bật, vừa nói vừa quỳ mọt sát đất.

       “Vậy Vương Hải nói người đả thương hắn có đúng thế không?”

        “Ơ…nếu nói vậy cũng đúng… nhưng tiểu nhân không cố ý…Tại lúc đó, công tử sắp chìm xuống sông, tiểu nhân quýnh quá nên có vô tình đập mái chèo vào mặt công tử. Tiểu nhân không cố ý, thiệt đó”

       “Ngươi rõ ràng là cố ý. Đại nhân ngài minh xét, làm chủ cho thảo dân”

       Vị tri huyện chau mày, mắt nhìn hết người lái đò qua vị công tử kia một lúc, mới hỏi

       “Vậy Vương Hải, lúc đó người ở đâu mà lại bị đánh?”

       “Thảo dân đang bơi thì bị cái tên này lấy mái chèo đánh” Loạt tiếng cười, vỗ tay ngoài cửa công đường truyền vào.

       “Khá khen cho cái tên này, địa đặt cũng thật tài tình! Haha…”
      
       Tiếng kinh đường mộc lại đập xuống, lấy lại uy nghi nơi công đường, tri huyện lại hỏi lần nữa

       “Sao như bản quan nghe thấy ngươi là xém chết đuối được tên lái đò này cứu lên? Vậy bây giờ sao lại nói là đang bơi tự nhiên bị đánh?” Tri huyện nhướn mày, nghiêng người về phía trước hướng tên Vương Hải nhìn với cặp mắt sắc lẹm, làm cho hắn cũng chột dạ, liên tục đảo mắt.

       “Xin đại nhân anh minh, thật ra lúc đó thảo dân thật sự đang bơi, không phải đuối nước không cần cứu. Tự nhiên tên lái đò này, cầm mái chèo đả thương thảo dân, mong quan làm chủ cho”

       “Vậy ý ngươi muốn tên lái đò này như thế nào mới chịu bỏ qua”

       Thật ra không cần hỏi nhiều dựa vào thái độ của dân chúng đối với tên Vương Hải và cho lính đi điều tra báo lên, quan tri huyện cũng thừa biết tên công tử này là vô ơn, đi kiện người cứu mình một mạng. Còn người lái đò kia chắc do lúc đó vội cứu người mà một mắt lại bị chột nên đã không chính xác đưa mái chèo xuống cứu, vô tình đập vào mặt hắn nhưng việc đả thương người cũng quá rành rành đủ để phán tội.

       “Thảo dân muốn hắn đền tiền, nếu không có đủ tiền vậy hắn đến làm người hầu nhà thảo dân cho đến khi hết nợ” hắn đắc ý nghĩ quan đã đứng về phía hắn. Tên lái đò nghèo hèn làm gì có đủ tiền để trả, lần này nếu đã vậy nhà hắn lại có được một người làm không lương, quá tốt.

       Tên Vương Hải này đúng là quá quắc, tri huyện híp mắt nhìn cái tên đội lốt thư sinh kia mà cảm thấy kinh tởm. Hắn đúng là một tên giả trí thức còn hèn mọn hơn cả người không biết chữ mà sống đạo đức ở đời, là loại mà quan tri huyện ghét nhất.

       “Thế Vương công tử lúc trước khi ở dưới nước và khi đang ở dưới nước đã bị thương chưa?”

       “Lúc đó thảo dân hoàn toàn bình thường, không bị thương thì cái tên này…” Vương Hải vẫn chưa nói hết đã bị quan giơ tay chặn họng không cho nói nữa.

       “Vì ngươi làm cho công tử bị thương nên phải chữa cho công tử lành lại, ngươi làm cho công tử bị thương chỗ nào thì phải chữa ở chỗ đó” quan tri huyện nói với Chột.

       Tiếng kinh đường mộc vang lên, quan tri huyện đứng lên ra phán kết thúc vụ án.
 
       “Phán. Để Vương công tử ra giữa sông ở vị trí đang bơi khi nãy cho anh lái đò chữa, nếu chữa không được sẽ bắt tội”

       Cả công đường bất ngờ với phán quyết của quan. Tên Vương Hải thất kinh, bị lính cặp nách lôi đi, “cái thể loại gì vậy?”. Hắn mới xém chết đuối bây giờ lại quăng xuống sông, cảm giác gần chết kia làm cho hắn lạnh xương sống, hốt hoảng vung chạy lại quỳ xuống lạy liên tục xin quan tha cho không kiện nữa.

       “Vương công tử, người không kiện nữa?”tri huyện nhếch mép cười khinh nhìn tên công tử đang quỳ dưới công đường gật gật cái đầu liên tục.

       “Phán quyết đã xong, coi như vụ án kết thúc, bây giờ không kiện nữa thì cũng vô ích. Công tử chỉ cần thực thi phán quyết của bản quan, để người lái đò chữa mặt cho thì được rồi”

       “Xin đại nhân khai ân, thảo dân không cần chữa mặt nữa, để tự nó sẽ lành”

       Tiếng kinh đường mộc nện mạnh xuống bàn, tri huyện đại nhân nổi giận, chỉ tay thẳng vào mặt Vương Hải

       “Ngươi coi công đường là chỗ nào mà muốn thì kiện, không thì thôi. Phán quyết đã ra, nếu không thi hành thì sẽ phạt trượng. Người đâu? Phạt Vương Hải ba mươi trượng cho cái tội xem thường phán quyết của bản quan” một cái hồng đầu được quan ném xuống.

       Lính nhận lệnh lôi Vương Hải ra sân, cứ một trượng giáng xuống người dân đứng xem phụ hoạ “Ô, A” một tiếng châm chọc. Còn trong công đường Chột không dám nhúc nhích, len lén nhìn quan rồi cúi đầu xuống đất. Sau khi phạt trượng xong, lính lôi Vương Hải vào công đường, hắn giờ còn thảm hơn lúc nãy.

       “Bây giờ, Vương Hải ngươi còn gì để nói?”

       Hắn lắc đầu, tay ôm mông, bây giờ sợ nói ra cái gì sẽ bị lôi ra đánh nữa, chắc hắn chết.

       “Bản quan đã ra phán quyết nhưng Vương Hải không chịu thi hành đã nhận phạt, còn về phía lái đò, đả thương người dù vô tình cũng là sai, phạt mười trượng gọi là răn đe. Vậy ta tuyên bố vụ án kết thúc ở đây. Bãi đường” quan tri huyện gõ kinh đường mộc rồi đứng lên đi vào bên trong.

       Lính lệ lôi tên lái đò ra sân, nhưng lần này ra trượng rõ ràng nhẹ nhàng hơn khi nãy nên  sau khi nhận phạt vẫn đi đứng bình thường, không như Vương Hải cà lết cà nhắc đi về, vừa đi vừa bị dân chúng chỉ trỏ làm trò cười.
      
       Sau khi phạt trượng xong, lính mời hết tất cả ra ngoài, khép cửa công đường giải tán đám đông.

       Sau khi xem xử án về phủ, Thành Bảo chỉ nghĩ về vị tri huyện đại nhân kia. Nếu xét về đẹp thì không bằng Thành Bảo nhưng về uy nghiêm, thần thái thì quả thật làm tim ngừng đập. không phải người xưa có câu “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” đó sao? Thành Bảo tuy mê sắc nhưng cũng biết đạo lý làm người lắm đó, sắc đẹp là để ngắm, thực con người có tâm tốt vẫn được y thích hơn, mà vị quan kia có cả hai mới chết người chứ. Vụ án hôm  nay thật đủ để chứng minh vị quan kia quả không phải loại tham quan gì, liêm chính, bảo vệ chính nghĩa còn thông minh nữa chứ!!! Nằm trên giường mà cứ lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được chỉ mong trời sáng để đi gặp ai đó mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN