Ta chỉ thích nam nhân - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Ta chỉ thích nam nhân


Chương 8


A Hoà chịu ba mươi trượng nằm dài trên giường, rên rỉ. Thành Bảo cũng cảm thấy có lỗi nên giục Hoa quản gia mời đại phu xem vết thương cho hắn. A Hoà tội nghiệp tự nhiên bị đánh oan ức, không phải muốn giúp thiếu gia nên mới đút lót cho tên lính kia sao?!

“Đau lắm hả? Xin lỗi. Hôm nay, ta thật sự không nghĩ ra vị đại nhân kia muốn đánh người đến vậy”. Thành Bảo nhăn mặt nhìn cái mông nở hoa của A Hoà mà nghỉ xém chút nữa cái mông của mình cũng sẽ như vậy.

“Thiếu gia à, người bớt gây chuyện lại đi. Úi da, vị đại nhân đó không phải lần đầu phạt trượng với người đâu chứ. Úi…” A Hoà nhăn nhó nói hình như quá đau làm cho hắn có thêm can đảm mà nói ra những gì mình nghĩ vậy, giống như không còn gì để mất.

“Hả? Vậy hắn đã phạt trượng ta rồi hả? Hèn gì nhìn ta với ánh mắt khinh thường đó”

“Bởi vậy người bớt chọc vào vị đại nhân đó đi. Người đó là quan phụ mẫu rất nghiêm khắc mà người thì lại là “phá gia chi tử” suốt ngày ăn chơi, gây rối… Thử nghĩ xem, người có thích qua lại với thiếu gia không? Hay tránh xa càng tốt, còn càng gần thì người chịu thiệt là thiếu gia đó…Úi Tiểu Mai, giết người hả?”

Tiểu Mai mang chăn bước vào phòng nghe thấy A Hoà nói chuyện không kiêng nể với thiếu gia, tiện tay quăng mạnh xấp chăn lên mông A Hoà. Thành Bảo hiểu thì ra lúc nãy gặp mặt Hà Lãnh đã có thái độ như chán ghét với y “Nhưng ta bây giờ đâu phải Thành Bảo lúc trước”. Nghĩ vậy mà y đứng lên ra ngoài, thấy thái độ đó A Hoà cũng hơi chột dạ sợ thiếu gia giận mình nhưng bây giờ hắn không đi đứng được nên đành chịu nhìn theo chỉ biết lấy tay vả vào miệng mình còn Tiểu Mai vẫn đứng bên giường liếc hắn.

Lại đi đến phủ quan, lần này Thành Bảo đi một mình, y bước tới gõ cửa. Một tên lính mở cửa, vụ việc hồi nãy quá chấn động nên hắn cũng dè chừng vị công tử này, ôm tồn hỏi

“Công tử, có việc gì không?”

“Cho ta gặp đại nhân được không?”

“Công tử gặp đại nhân có chuyện gì không?”

“Ta muốn gặp để giải quyết mâu thuẫn, nói rõ vấn đề”

“Vậy công tử chờ chút, ta vào bẩm báo với đại nhân” rút kinh nghiệm tên lính lần trước, hắn ta chạy thật nhanh để bẩm báo.

Thành Bảo theo sau tên lính vào phòng khách của phủ quan, tuy không rộng bằng phòng tiếp khách của Mặc phủ nhưng cũng tươm tất, gọn gàng. Hà Lãnh ngồi ở cái ghế chính giữa căn phòng đang nhâm nhi tách trà nóng phong thái ung dung, nghiêm nghị. Khi được báo có Kim công tử muốn gặp, sau sự việc sáng nay vốn không để bụng, lại thấy nhờ Thành Bảo mà mình có thể sẵn dịp làm gương cho thuộc hạ trong phủ nên cũng nể mặt cho mời. Ngoài ra, Hà Lãnh cũng muốn xem xem vị công tử này muốn cái gì mà ngày hôm nay hai ba lần đòi gặp mặt.

“Kim công tử, người muốn gặp bản quan?”

“Phải…tại hạ Kim Thành Bảo tham kiến Hà đại nhân”.

“Kim công tử, đừng khách sáo. Mời ngồi. Người đâu dâng trà”

Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới cảm thấy không quen vì hình như đây là lần đầu thấy tên thiếu gia này hành lễ với mình, từ trước đến giờ chỉ thấy được bộ dạng say xỉn, cộc cằn của Thành Bảo bị lôi lên công đường, luôn miệng doạ nạt, mắng chửi còn đòi cắt chức quan tri huyện của mình. Xem ra hôm nay cảm thấy trời sẽ mưa to, chắc không có bão chứ?!

“Kim công tử, người muốn gặp bản quan có chuyện gì không?”

“Ta muốn gặp đại nhân vì muốn nói cho đại nhân biết ta bây giờ đã không còn là Thành Bảo trước kia nữa”.

Căn phòng im ắng vì Hà Lãnh cảm thấy hơi khó hiểu, Thành Bảo mới nói cái gì hắn hình như hiểu nhưng lại không hiểu, vì hiểu câu nói nhưng không hiểu vấn đề. Suy nghĩ, suy nghĩ, nhấp ngụm trà gật đầu.

“Ý của người là người đã thay đổi tính tình?”

“Đúng, đúng thế, có thể nói vậy. Ta biết trước kia ta rất không tốt, hay ăn chơi, uống rượu rồi gây rối. Nhưng ta bây giờ đã khác rồi, thay đổi, tốt hơn”.

Cái này thì Hà Lãnh hiểu, nhưng bây giờ cái không hiểu là hắn nói với mình chuyện này để làm gì? Hắn tốt hơn thì đỡ cho mình phải cứ dăm bữa nửa tháng lại lôi ra phạt trượng, nhưng việc đó đối với mình cũng không đến nổi nào khó chịu cho lắm, vì huyện nhỏ này ít vụ án cũng rảnh rỗi mà.

“Vậy thì tốt, mong công tử cứ giữ phong độ như vậy, rồi một ngày nào đó Kim lão gia sẽ chấp nhận người thôi”.

Từ lúc tỉnh lại, Thành Bảo chưa gặp người cha này bao giờ nên chấp nhận hay không, không quan trọng mà cái người trước mặt này mới quan trọng. Ngồi gần như vậy mới thấy người này rất ư là phong độ, từ vẻ đẹp đến tác phong cử chỉ lúc nào cũng toát ra một vẻ vừa bản lãnh vừa lạnh lùng. Vừa đúng với mẫu hình tượng của y, mỉm cười “Làm nam nhân thật sự rất dễ tiếp cận với nam nhân. Ngoài ra nam nhân có thể làm những việc, nói những việc mà nữ nhân không dám mà”. Thành Bảo cười cười nói

“Trước khi cha ta chấp nhận con người mới này của ta, đại nhân phải thừa nhận điều đó trước đã? Hay là chúng ta kết bạn tâm giao đi ha?”. Nói xong lại cười, mắt híp lại nhìn sao cũng giống như đang có ý đồ gì xấu xa lắm.

“Kết bạn?”.

“Đúng vậy, chẳng phải xưa nay những người giống nhau thường kết bạn với nhau sao? Làm vậy người có thể hiểu ta hơn đó”. Lại cười

“Hả?” Hôm nay là cái ngày mà Hà Lãnh có đủ tất cả cái cung bậc cảm xúc, thay đổi liên tục. Chỉ trong có một ngày mà vị Kim công tử này đã đem đến rất nhiều bất ngờ: một vị công tử mồm miệng giảo hoạt, một công tử biết lễ độ phép tắc, rồi giờ lại muốn làm người bạn tốt với mình. Thật sự không kịp thích nghi.

“Kim công tử, người thật ra muốn cái gì?” Lời nói thật sự là nghĩa đen ý muốn nói có ý đồ gì mau khai ra?!

“Ta đã nói rõ rồi mà. Muốn kết bạn với đại nhân ngài đây” cảm thấy vị quan này hình như không lanh lợi cho lắm, hay mình nói không rõ ý.

“Ha ha ha… Kim công tử, thật sự bản quan không nghỉ sẽ kết bạn với người được. Vì nếu xét về gia môn, người là tam công tử của Kim gia, còn bản quan chỉ là một chức quan nhỏ ở một huyện thành xa xôi. Còn về chí hướng cũng rất khác nhau, người ít nhiều sẽ kế nghiệp Kim gia, còn bản quan lại chỉ muốn giúp triều đình an ổn một vùng mà thôi. Nên theo ta thấy, chúng ta không có gì là giống nhau mà cũng không cần hiểu nhau đâu”.

Thành Bảo phụng phịnh nhìn Hà Lãnh, nhưng sắc mặt Hà Lãnh không cảm xúc nhìn lại, chỉ thấy con người này thập phần không nên dính vào, đầy mùi rắc rối. Hà Lãnh nghỉ đã đến lúc kết thúc câu chuyện, đứng lên nói

“Kim công tử, người nói mình không còn như xưa bản quan cũng lấy làm vui mừng khi nghe như vậy. Bản quan hy vọng công tử sẽ làm được, sẽ trở thành một người tốt”

Định truyền tiễn khách, thì Mẫn sư gia bước vào phòng tay cầm một phong thư

“Đại nhân, thư xin từ chức của Kê Ha”

Hà Lãnh nhíu mày, nhận phong thư từ Mẫn Đạt đọc lướt qua, thở dài. Một tháng này, phủ quan thiếu người trầm trọng, mới hai tuần trước đã có một xin cáo lão tĩnh dưỡng, một thì lâm bệnh nặng, sáng nay lại cắt chức một người, bây giờ lại một người xin nghỉ. Thật sự nếu cứ thiếu người như vậy phủ quan sẽ loạn.

“Sư gia cứ viết thông cáo tuyển lính vào chỗ khuyết đi”

Mẫn sư gia gật đầu nhận lại phong thư làm lễ với Thành Bảo rồi lui ra, Hà Lãnh bây giờ nhìn qua thấy còn Thành Bảo ở đây. Nói qua loa vài câu rồi sai người tiễn Thành Bảo đi về.

Vừa đi Thành Bảo vừa khoanh tay trước ngực, sờ cằm suy nghĩ “Không thể nói thẳng ra ta thực chất không phải là Thành Bảo được, cũng không cho ta kết thân với người. Không làm bạn được thì làm cái khác vậy. Miễn sao được ở gần Hà Lãnh là được”.

Ngày hôm sau, phủ quan dán thông cáo tuyển lính. Thành Bảo xé thông cáo rồi chạy thẳng về phủ, y không biết chữ trên tờ thông cáo nhưng qua cuộc nói chuyện hôm qua nghe được giữa Hà Lãnh với Mẫn sư gia, rồi hỏi thăm người dân đứng xem thông cáo đã nhanh tay xé tờ thông cáo đó.

“Tỷ tỷ xinh đẹp, người viết dùm ta cái đơn này đi mà. Nha?”

Thành Bảo nắm tay áo của Xuân Hoa lắc lắc, y muốn đăng ký làm lính lệ ở phủ quan nhưng không biết chữ đành phải nhờ người khác, mà bây giờ A Hoà vẫn đang dưỡng thương, Tiểu Mai thì cũng không biết chữ chỉ còn lại Hoa quản gia là vừa rảnh vừa biết chữ mà thôi.

“Thiếu gia không được”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN