Ta chỉ thích nam nhân
Chương 9
“Đúng là nô tỳ muốn như vậy nhưng không phải như thế này. Người đường đường là tam thiếu gia của Kim gia, sao lại đi làm lính lệ, cái đó gọi là thụt lùi chứ không phải cầu tiến”
Xuân Hoa cầm tờ thông cáo lắc đầu, vo nát rồi giơ tay định ném đi, rất nhanh Thành Bảo chụp lại, giấu sau lưng. Y phụng phịu nhìn Xuân Hoa, trong phủ này Hoa quản gia là người khó bắt nạt nhất, lời nói có uy nhất nên y cũng kiêng nể nàng “Vậy làm sao để nàng đồng ý giúp đây? Hay mình ra mướn người viết hộ”. Thành Bảo vừa say sưa nghĩ đi đâu để mướn người vừa vuốt tờ thông cáo ra cho phẳng phiu để người viết hộ có thể đọc được nội dung.
Nhưng hành động cố vuốt phẳng tờ thông cáo của Thành Bảo lại đập vào mắt Xuân Hoa trông rất tội nghiệp, đây là lần thứ hai Xuân Hoa thấy thiếu gia như vậy. Lần trước đã rất lâu rồi hình ảnh thiếu gia còn nhỏ chừng 5-6 tuổi đầu đội khăn tang vừa quỳ trước linh cửu phu nhân vừa mân mê xấp giấy tiền vàng bạc, trông thấy đến đau lòng. Xuân Hoa thở dài đi lại ngồi xuống cạnh thiếu gia của mình ân cần lấy tờ thông cáo trên tay người giúp Thành Bảo vuốt thẳng.
“Thiếu gia muốn làm lính lệ thật sao? Đó là đi làm công giúp việc. Chỉ có khác là làm công cho phủ quan mà thôi”
“…Ừ, ta biết. Nhưng ta muốn bắt đầu lại, ta muốn chứng minh ta đã thay đổi. Việc làm lính lệ là bước đầu giúp cho ta được mọi người nhìn nhận sự thay đổi của ta” nói hết sức chân thành, đó cũng là một lý do nhưng không phải lý do chính mà thôi
“Ngoài lý do đó ra thật sự không còn lý do nào khác? Muốn chứng minh đâu phải chỉ có cách đó… Đúng là nô tỳ lúc nào cũng ở trong phủ nhưng không phải là chuyện gì cũng không biết. Hôm trước thiếu gia một hai đòi gặp tri huyện đại nhân, chắc vị đại nhân đó không liên quan đến chuyện này chứ?”
“Ta…ta…”
Thành Bảo thật không ngờ Xuân Hoa biết chuyện này liên quan đến Hà Lãnh “Nàng ta đã nhìn ra được cái gì rồi?”
“Thiếu gia người cứ để tờ thông cáo này lại đây. Nô tỳ sẽ viết đơn cho người”
Nàng ta cuối cùng cũng chịu thua, làm lính tuy nói không được cao sang quyền chức gì nhưng cũng là quan chức nhỏ, có thể nói cố gắng chấp nhận thì đó cũng được tính là quan minh chính đại. Còn chuyện vị đại nhân kia, chắc thiếu gia chỉ là thần tượng người muốn noi gương, nếu vậy cũng không phải không tốt. Nay giúp thiếu gia viết đơn cũng chưa chắc được tuyển mà.
Thành Bảo không ngờ Xuân Hoa lại đồng ý giúp, sợ nàng ta sẽ suy nghĩ lại vội vàng cảm ơn rồi đi ra khỏi phòng còn rất ân cần đóng cửa thật khẽ, vui vẻ đi về phòng của mình.
Khi về đến phòng, Thành Bảo ngồi xuống cầm tách trà định uống thì lại nhớ đến câu nói của Xuân Hoa “Tri huyện đại chắc không liên quan đến chuyện này chứ?” Đúng là khi nhìn thấy vị đại nhân kia sao lại rất cảm mến, chỉ mong gặp hắn mỗi ngày. “Chẳng lẽ mình có cảm tình với hắn?” Ngoài lý do đó Thành Bảo không nghĩ ra được lý do khác, đây là lần đầu Thành Bảo có loại cảm giác như vậy đối với người khác, rất vui mà cũng sợ. Nổi sợ duy nhất là người kia không biết có thích nam nhân không?!? Đã mấy tháng nay, Thành Bảo gần như thật sự cũng quên mất mình từng là nữ, từ tác phong đến thái độ bắt đầu giống một nam nhân: Đã không còn thích soi gương, không thèm trang sức hay mỹ phẩm, đi đứng cũng ra dáng nam tử. Thật sự đã hoà tan rất tốt với thân phận này.
Hôm sau, người hầu đưa đến chỗ Thành Bảo tờ đơn xin ứng tuyển lính phủ quan mà Xuân Hoa viết. Thành Bảo vui vẻ nhận lấy, rồi đem qua kêu A Hoà đọc cho nghe, thứ nhất y vẫn chưa tin Hoa quản gia lại dễ dàng đồng ý nên sợ nàng viết không phải đơn ứng tuyển, thứ hai y muốn biết chính xác nội dung đơn để trả lời nếu cần vì không muốn cho ai biết mình không biết chữ. Nhắc đến chuyện này Thành Bảo cũng thắc mắc y không biết chữ là đúng, vì mới đến thế giới này nhưng Thành Bảo chẳng lẽ cũng không, dù gì cũng là thiếu gia nhà giàu cơ mà, nhưng xem thái độ không chút nghi ngờ của Xuân Hoa với A Hoà thì có vẻ tên thiếu gia này cũng mù chữ.
“Hoà à, ta ngã từ trên cao xuống mất trí quên luôn chữ hay tại trước ta vốn không biết chữ? Tại bây giờ thật sự ta không thể đọc được chữ nào cả”
“Thiếu gia có chịu học đâu. Từ nhỏ người đã không chú tâm trong việc học rồi, toàn bắt nô tài làm bài thay cho người”.
Thành Bảo cảm thấy may mắn vì như vậy người ta sẽ không nghi ngờ. Nhưng y vốn là người có học biết được sự bất tiện của việc mù chữ nên không thể chấp nhận được. Nhưng việc đó để sau, đi nộp đơn trước đã.
Sau khi Mẫn sư gia xem qua và chọn lọc từ các đơn ứng tuyển, đã chọn ra được mười người. Hôm nay, hẹn tất cả lên để Hà Lãnh xem xét. Thành Bảo cũng nằm trong tốp đó, đã mấy ngày không được gặp Hà Lãnh y nôn nóng muốn thấy người. Sân trong của phủ quan, có mười thanh niên đứng xếp hàng ngang, đa số có vẻ là xuất thân nông gia với võ sĩ chỉ có Thành Bảo là đặc biệt hơi khác thiên về thư sinh hơn, tuyển làm sư gia thì hợp hơn.
Phía trước tốp mười người là Hà Lãnh đang ngồi trên ghế đưa mắt quan sát từng người, bên phải là Mẫn sư gia phong thái từ tốn giới thiệu tên tuổi từng người một cho Hà Lãnh. Bên trái là bổ đầu Dương Chí, một thân hắc y đen viền đỏ, đầu quấn dải băng màu đỏ, bên hông có vắt theo một thanh kiếm, mặt mày râu ria nhìn rất hung dữ. Hà Lãnh gọi vài người hỏi vài câu về gia đình, xuất thân và đặt ra một số tình huống để xem cách giải quyết. Nhưng hỏi qua hỏi lại không hỏi đến Thành Bảo làm cho y rất nôn nóng. Sau một lúc, Hà Lãnh đứng dậy đồng thời Mẫn sư gia thông báo tên những người được chọn, trong đó tất nhiên không có Thành Bảo.
“Khoan đã, đại nhân thiên vị, ta không phục” Thành Bảo lớn tiếng khi thấy Hà Lãnh đi vào trong.
“Kim công tử, người có gì không phục?” Hà Lãnh quay đầu hỏi
“Tại sao đại nhân không hỏi ta cái gì hết? Đại nhân không cho ta thể hiện, như vậy là không công bằng”
“Kim công tử, đâu phải chỉ có mình người là đại nhân không hỏi. Còn người này, người này cũng có được hỏi đâu chứ” Mẫn sư gia đi lên phía trước từ tốn đáp rồi chỉ vào một số người
“Ta khác bọn họ, nhìn họ yếu ớt như vậy làm sao có thể làm lính phủ quan chứ! Ta khoẻ mạnh, xuất thân rõ ràng, gia đình danh giá”
“Gia đình danh giá. Đó chính là lý do bản quan loại người. Làm lính lệ trong phủ quan không phải chuyện đùa, thích thì làm, vui thì làm. Kim công tử người hiểu chứ?” Hà Lãnh khó chịu vì lần trước thì đòi kết bạn lần này lại muốn làm thuộc hạ, tên công tử này quả là phiền phức, phiền còn hơn trước kia.
“Ta thật sự muốn làm, nghiêm túc muốn làm. Đại nhân sao người nghĩ ta là loại người đó chứ?” Ngẩng cao đầu đáp.
“Thiếu gia nhà giàu như Kim công tử đây thật sự muốn làm lính lệ sao? Bản quan thật sự nghi ngờ đấy. Được nếu như công tử thích thể hiện, bản quan cho người thể hiện”
Hà Lãnh ngồi xuống ghế nhìn Thành Bảo cười đắc thắng, dù gì cũng là thiếu gia ăn chơi biết cái gì mà thể với hiện, không hỏi đến ngươi là giúp ngươi không mất mặt, bây giờ là tại ngươi ép ta đó nha
“Thành Bảo, ngươi có biết võ công?”
“…Ta có thể lực tốt, cơ thể không có bệnh tật” Thành Bảo ưỡn ngực nói
Mẫn sư gia cùng những người khác che miệng cười, chỉ có Hà Lãnh là không cười, còn Dương Chí thì hứ một tiếng.
“Vậy theo ngươi, ngươi có gì nổi trội?”
“Ta có tính ham học hỏi cũng học rất nhanh, có trí cầu tiến hoàn thiện bản thân” tự tin đáp lời
Lại một tràng cười vang lên, chỉ khác là lần này có phần lộ liễu hơn. Tất cả người trong huyện này ai mà không biết vị Kim công tử này, ăn chơi phá hoại là nhất bây giờ nghe nói ham học hỏi còn học rất nhanh, ai cũng liên tưởng ý hắn nói là rất ham học hỏi cách ăn chơi mới và áp dụng cách đó rất nhanh.
“Ta còn nghĩ ngươi sẽ nói ngươi nhiều tiền lắm của nổi trội hơn người chứ?” Mẫn sư gia nói xen vào
Hà Lãnh vẫn không nói gì, mặt cũng không lộ ý tiếp tục nói
“Nếu một hôm ta đi vắng mà có người đánh trống báo án người với tư cách là lính lệ, ngươi sẽ làm gi?”
“… Ta sẽ hỏi người đó muốn báo về việc gì, rồi từ đó mới có cách xử trí”
“Người đó muốn báo án giết người, đi làm về phát hiện nương tử đã chết”
“…Đây là vụ án quan trọng, cấp thiết…đầu tiên, cử người báo cho đại nhân…đồng thời, cử người đến hiện trường thu thập chứng cứ đợi đại nhân về xử” Thành Bảo suy nghĩ trả lời xong không quên cười một cái với Hà Lãnh.
“…Đã hết chưa? Chỉ vậy thôi à?” Hà Lãnh nhướn mày hỏi
Thành Bảo gật đầu, theo Hà Lãnh câu trả lời có hướng đi đúng nhưng còn thiếu và sơ sài, muốn hỏi kỹ lại Thành Bảo một lần nữa.
“Ngươi đến hiện trường thu thập chứng cứ gì? Đi với ai?”
“Xem nạn nhân chết như thế nào? Tư thế chết? Coi đồ đạc quanh nhà có xáo trộn không? Hỏi xung quanh coi lần cuối thấy nạn nhân còn sống khi nào?…đi với các lính lệ khác để ghi chép lại”
“Đã hết chưa?”
“…hết rồi” lại cười hè hè với Hà Lãnh.
“Ngươi chỉ đúng lúc đầu, việc nhận định vụ án là cấp thiết rồi cấp tốc báo cho ta. Nhưng đến hiện trường thu thập chứng cứ còn thiếu một người quan trọng, chính là nghiệm thi, sau khi thu thập chứng cứ còn phải niêm phong hiện trường, có thể lấy cung hay tạm giam tất cả người nào khả nghi đợi ta về xét xử. Nếu không lập tức nghiệm thi thì chứng cứ có thể mất vì sự phân hủy của tử thi, không lấy cung hay bắt tạm giam người khả nghi hắn có thể trốn mất vì ta không thể về ngay lập tức được”
Thành Bảo há hốc mồm, đúng là hắn không hề nghĩ tới mấy điều đó thật. Hà Lãnh cho Thành Bảo chút thời gian để tiêu hoá, đối với một vị công tử chỉ biết ăn chơi giải quyết như vậy cũng đã khá lắm rồi, nhưng từ đầu bản thân không thích dính líu với tên công tử này cho nên tất nhiên hắn sẽ vẫn bị loại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!