Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
Quyển 7 - Chương 83-2: Tiện thiếp vương phủ (16)
Editor: Slinh
Beta: Cà ri + lyly
Vài canh giờ sau.
Mặt trời ngả về phía tây, hoàng hôn buông xuống che phủ cả bầu trời.
Ánh trăng treo ở trên cao, điểm thêm vài ngôi sao lấp lánh.
Đêm hơi lạnh.
Cũng là chính sảnh ngọc yến, tiếng đàn sáo trong veo, mỹ nhân nhảy múa, tay áo đung đưa hút mắt.
Vài thị nữ quần áo mỏng mang, lộ ra nửa vai bưng chén rượu phỉ thuý, tiến lên rót rượu, đầu tiên là Nam Cung Dạ ở chủ toạ, sau đó mới đến lượt Cao Hoài Tú, mà ở bên kia đại sảnh bên kia, Tịch Hàn và vài tên thị vệ mang đao đang đứng.
Lúc Cao Hoài Tú tiến vào, nhìn bốn phía xung quang, ánh mắt liếc qua thị vệ Vương phủ thần sắc nghiêm trọng, sau đó coi như chưa từng thấy bọn họ. Đôi tay thon nhỏ của mỹ nhân rót ra một ly rượu gạo, hắn cảm tạ, giơ lên, uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Dạ nhìn hắn, chỉ cười lạnh.
Một lát sau, vũ cơ nhảy đến điệu thứ hai, một người nữ tử mặc váy xanh khoan thai bước đến, cúi đầu hành lễ với Nam Cung Dạ.
Cao Hoài Tú hơi nheo mắt.
Nam Cung Dạ cười. nâng tay lên, tiếng nhạc xung quanh im bặt. Hắn nhìn chằm chằm nữ tử với dung mạo như hoa kia, chậm rãi hỏi: “Sao bây giờ mới đến? Có phải sau khi bổn vương rời đi……” Hắn hơi dừng lại, nói tiếp: “…… Ngươi ngủ quá say, cho nên dậy muộn?”
Tay giấu trong áo của Cao Hoài Tú nắm chặt, sóng trong đôi mắt đen cuồn cuộn, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhạt.
A Yên hành lễ xong, đứng thẳng, sau đó rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Cao Hoài Tú: “Không có tới muộn. Nửa đầu vở kịch không chút thú vị, xem cũng như không.”
Nam Cung Dạ đen mặt: “Ngươi ngồi ở đó làm gì?”
A Yên nhìn hắn một cái, nói: “Ta phải đứng sao?”
Nam Cung Dạ không vui nói: “Lại đây.”
A Yên vui vẻ đáp ứng: “Được.”
Trong khi đứng dậy, ánh mắt đúng lúc chạm vào Cao Hoài Tú.
Đáy mắt nàng hiện lên ý cười, gật đầu với hắn: “Hoàng Thượng, đã lâu không gặp.”
Cao Hoài Tú ôn nhu nói: “Đúng…… Thật lâu.”
A Yên hỏi: “Từ khi chia tay không có chuyện gì chứ?”
Cao Hoài Tú không đáp, nhẹ nhàng than một tiếng.
A Yên dường như suy nghĩ gì đó: “Xem ra, tình trạng của ngươi không tốt lắm.” Ngẩng đầu, nhìn mặt Nam Cung Dạ xanh mét, lại quay lại nhìn đế vương tuổi trẻ: “Không quan trọng, đêm nay ngươi có thể giải thoát rồi — Vương gia chính miệng nói, sẽ không là giả.”
Cao Hoài Tú thấy nàng xoay người muốn đi, bỗng nhiên duỗi tay, cầm cổ tay nàng: “Nếu thật sự như vậy…… Nàng sẽ đứng bên cạnh trơ mắt nhìn sao?”
Đồng tử Nam Cung Dạ co lại, một chưởng đập trên bàn, khiến cho ly rượu kêu leng keng: “Làm càn! Cao Hoài Tú, ngươi nghĩ ngươi đang động chân động tay với nữ nhân của ai?!”
Cao Hoài Tú không nhìn hắn, giống như không nghe thấy, cũng không buông tay.
Tiếng đàn sáo đã sớm ngừng, vũ cơ và cầm cơ nhìn nhau, sợ hãi co rúm ở một bên.
Tịch Hàn ra hiệu cho các nàng lui ra, các nàng được lệnh, nhẹ nhàng thở ra, một đám nhanh nhẹn nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Bầu không khí đông cứng lại.
Cao Hoài Tú không chờ đáp án, ngón tay dùng vài phần lực, vẫn dịu dàng nói: “Sống hay chết, là giải thoát hay là tra tấn…… Ngươi đứng ngoài cuộc, hay là –“
Hắn không nói tiếp nữa, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
A Yên cúi đầu, nhìn hắn, trấn an một câu: “Yên tâm, ta sẽ tham gia.”
Cao Hoài Tú hơi mỉm cười, buông tay ra.
A Yên đi đến bên người chủ toạ nọ, ngồi xuống, rót một chén rượu, từ từ mà thưởng thức một ngụm.
Sự chú ý của Nam Cung Dạ rời khỏi người nàng, bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt thiên tử bù nhìn, khóe miệng nhếch lên độ cong tàn khốc: “Cao Hoài Tú — bổn vương giữ lại cho ngươi một mạng, ngươi không mang ơn đội nghĩa cũng thôi, trong lòng ngươi có tâm tư gì, ngươi biết ta biết, trời biết đất biết, ngươi phủ nhận cũng vô dụng.”
Cao Hoài Tú thở dài, ngữ khí vẫn ôn hòa như vậy: “Chuyện tới nước này, ta cũng không muốn phủ nhận.”
Nam Cung Dạ nheo mắt, nhìn chằm chằm hắn, khoanh tay mà đứng, ngón tay đè lại ngọc ban chỉ lạnh như băng: “Một khi đã như vậy, ngươi hẳn là biết, tối nay…… Chuyện gì đang chờ ngươi.”
Cao Hoài Tú cười cười, đón nhận ánh mắt của hắn: “Nam Cung Dạ, nếu ngươi không thẹn với lương tâm, nếu ngươi cảm thấy hành động đều theo lý mà làm, vì sao không mời Sương Sương đến? Tại sao phải vắng mặt nàng, ngươi mới dám xuống tay với ta?” Ý cười trào phúng từ mắt hắn bắn ra, lạnh nhạt nói: “–Nhu nhược.”
Nam Cung Dạ gằn từng chữ: “Ngươi sẽ trả giá đắt vì lời nói của mình.”
Cao Hoài Tú lại rót một chén rượu, nâng lên, quơ quơ: “Nhiều lời vô ích — động thủ đi.”
Đám người Tịch Hàn nhanh chóng rút ra bội đao, vây quanh hoàng đế tay không tấc sắt.
Âm thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, ở màn đêm yên tĩnh, hết sức rõ ràng, đánh thẳng vào lòng người.
Đao quang kiếm ảnh, vận sức chờ phát động.
A Yên nhấc nắp nhỏ của bầu rượu lên, một viên thuốc nhỏ từ lòng bàn tay không tiếng động mà rơi vào trong. Nàng lắc bầu rượu vài cái, lại rót ra một chén.
Đợi hơn nửa ngày, cuối cùng Nam Cung Dạ cũng hành động, hắn xoay người, bước nhanh tới, thấy nàng đang đong đưa ly rượu, không nhịn được hừ mạnh một tiếng: “Hoá ra ngươi vẫn có tâm trạng uống rượu.”
A Yên nhìn hắn một cái: “Ta không uống…… Ly này để kính Vương gia.”
Nam Cung Dạ nhìn nàng.
A Yên đứng lên, dâng ly rượu kia bằng cả hai tay: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia từ dòng dõi quý tộc nghèo túng đến Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời, một đường này không dễ đi, núi xác biển máu, bụi gai chi chít — rốt cuộc, chỉ thiếu một bước cuối, long ỷ trong Kim Loan Điện, vị trí chủ thiên hạ, sẽ là ngài.”
Nam Cung Dạ nhếch môi, tiếp nhận ly rượu kia: “…… Coi như ngươi thức thời.”
Cao Hoài Tú lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không nói gì, tay cầm chén rượu đã lạnh đi, hô hấp cũng có chút rối loạn, mắt đen âm u, thấy không rõ tâm tư của hắn.
Nam Cung Dạ lại đi rồi trở về, có lẽ là đêm nay đã uống không ít rượu, sắc mặt của hắn không tái nhợt như ngày thường, mà hơi phiếm hồng, trong mắt hận ý ngủ đông đang trỗi dậy: “Cao Hoài Tú, ngươi có biết, năm đó…… Phụ hoàng tốt của ngươi, đối xử với thân nhân của ta như thế nào không? Nam Cung gia chúng ta mỗi người đều lập được ít nhiều công lao trên chiến trường vì thiên hạ của Cao gia! Kết quả là, chỉ vì vài câu gièm pha của kẻ gian, liền rơi vào kết cục tan cửa nát nhà. Biển lửa đó–“
Hắn cắn răng, cách một cái bàn, túm lấy vạt áo của Cao Hoài Tú, nhấc hắn lên: “Biển lửa đó, cháy rất lớn, bừng sáng nửa bầu trời đêm…… Ngươi cũng biết, mẫu thân ta vừa sinh hạ nữ nhi, tiểu muội của ta còn chưa đủ tháng! Tổ phụ ta từng theo phụ thân ngươi chinh nam phạt bắc, mắc phải bao nhiêu bệnh tật? Mà khi hắn từ từ già đi, nằm ở trên giường bệnh, gần đất xa trời…… Chờ hắn là cái gì?”
Cao Hoài Tú nhắm mắt lại: “Nếu năm đó ta là phụ hoàng, sẽ không phạm phải sai lầm này.” Đợi một lát, hắn trừng mắt, bình tĩnh nói: “Nhưng ngươi ngay trước mặt ta, giết phụ hoàng ta, mối thù này, ta cũng không thể quên được.”
Nam Cung Dạ cười to: “Phải, phải!…… Oan oan tương báo, vốn là không có cách thoát ra. Muốn chấm dứt, trừ phi Cao gia các ngươi tử tuyệt, một người cũng không được sống.” Hắn quay đầu đi, nhìn Cao Hoài Tú, từ từ nói: “Ít nhất, nam nhân phải chết hết mới được.”
Khoé mắt Cao Hoài Tú liếc về phía bên kia.
A Yên đã đứng lên.
Hắn liền hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Động thủ đi.”
Nam Cung Dạ buông hắn, tiếp nhận đao Tịch Hàn truyền qua, đang muốn một đao chặt đứt hắn cánh tay, đột nhiên động tác ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe — trong gió đêm, hình như có tiếng binh khí va chạm.
Đồng thời, Tịch Hàn cũng nghe thấy, thần sắc kịch liệt thay đổi, lao ra ngoài cửa, quát: “Xảy ra chuyện gì –“
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Đó là…… Từ ngoài sân truyền tới.
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng bước chân hỗn loạn.
Có một thị vệ cả người nhuộm máu lảo đảo xông vào, thở hổn hển: “Vương gia…… Có, có chuyện lớn rồi! Đỗ tướng quân chỉ huy quân kinh thành và vùng lân cận…… Hắn, hắn tạo phản! Hắn dẫn người xông vào vương phủ, sắp vào đến đây rồi!”
Nam Cung Dạ kinh ngạc, sau khi khiếp sợ, khóe mắt muốn nứt ra: “Hắn dám!”
Cơ bắp trên người Tịch Hàn căng chặt, chất vấn: “Có bao nhiêu người?”
Lời này hỏi cũng vô ích.
Tên thị vệ bị thương kia chưa kịp mở miệng, giọng nam tử mười phần khí phách xuyên qua tiếng đao kiếm đánh nhau, truyền đến: “Thống lĩnh quân kinh thành và vùng lân cận Đỗ Thiên Chấn cứu giá chậm trễ, mong giáo chủ thứ tội!”
Tịch Hàn cùng Nam Cung Dạ đồng loạt cứng đờ, không nhúc nhích.
Màn đêm vô tận sáng lên ánh lửa
Tiếng chém giết bên ngoài dần ngừng lại.
Một người lưng hùm vai gấu, mặc bộ áo giáp có khắc hình long hành hổ bộ, phía sau là vài chục tên tướng sĩ cầm đao, bọn họ xếp thành một đội ngay ngắn, đem chính sảnh ngọc yến vây chặt không một khẽ hởi.
Nam Cung Dạ nhìn nam nhân kia, từ răng phun ra mấy chữ: “Đỗ Thiên Chấn, bổn vương đối đãi ngươi không tệ, ngươi đang định làm gì?”
Đỗ Thiên Chấn mày rậm dựng ngược, nghĩa nghĩa nói: “Ngươi có mưu đồ gây rối, bức ép thiên tử cùng chư hầu, dĩ hạ phạm thượng, phạm tội phải giết! Ta đến đây, là vì cứu Hoàng Thượng, thanh trừng quân đội, loại trừ gian nịnh!”
Các tướng sĩ trăm miệng một lời nói: “Thanh trừng quân đội, loại trừ gian nịnh! Thanh trừng quân đội, loại trừ gian nịnh!”
Vang tận trời cao.
Tịch Hàn che trước mặt Nam Cung Dạ: “Đỗ Thiên Chấn, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa –“
“Phi!” Đỗ Thiên Chấn khinh thường mà cười lạnh, chỉ vào Nam Cung Dạ: “Nhiếp Chính Vương làm việc ngang ngược, tàn bạo bất nhân, phải để mọi người trong thiên hạ cùng đến giết! Nay ta phụng mệnh giáo chủ thay trời hành đạo, ta khuyên các ngươi nên mau chịu trói!”
Nam Cung Dạ đẩy Tịch Hàn ra, lạnh lùng nhìn đối phương: “Giáo chủ?”
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười khác thường, thấp giọng nói: “Hoá ra… Là ta coi thường Cao Hoài Tú. Nói!” Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vị tướng quân kia: “Ngươi tiếp xúc với Cao Hoài Tú từ khi nào? Sao hắn có thể tránh được tai mắt của bổn vương, trở thành giáo chủ tà giáo?!”
Đỗ Thiên Chấn giận dữ: “Con mẹ nó, ngươi mới là tà giáo! Ngươi vũ nhục Mỹ nhan thịnh thế giáo của chúng ta như vậy, lão tử làm thịt ngươi!”
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ.
Nam Cung Dạ xoay người.
A Yên đứng trước mặt Cao Hoài Tú, đang giúp hắn vuốt phẳng nếp gấp trên vạt áo, khóe môi nhếch lên: “Lúc ở trong cung, ngươi hỏi ta đang vội làm cái gì, hiện tại đã biết chưa?”
Cao Hoài Tú cười cười, không nói gì thêm.
A Yên buông tay, cười nói: “Ta vội vàng đi ra ngoài khuynh đảo chúng sinh đó……”
Dứt lời, quay đầu lại, nhìn Nam Cung Dạ đang kinh ngạc và Tịch Hàn hoảng sợ đề phòng, hơi mỉm cười: “Vương gia, không phải ta đã sớm nói với ngươi sao? Tiểu hoà thượng ngốc kia, sao có thể có lý tưởng vĩ đại nhường này, bản lĩnh thông thiên nhường này…… Dám dũng cảm đối nghịch với ngươi?”
Nam Cung Dạ im lặng thật lâu, thái dương toát mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc, hắn mở miệng, ngữ khí chắc như đinh đóng cột, không chút nghi ngờ: “…… Là ngươi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!