Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Quyển 7 - Chương 84-1: Tiện thiếp vương phủ (17)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế


Quyển 7 - Chương 84-1: Tiện thiếp vương phủ (17)


Editor: Slinh

Beta: Cà ri + lyly

“Là ngươi cứu Lan Lăng Quân rời khỏi địa lao.”

“Là ngươi sáng lập tà giáo, gây sóng gió trên giang hồ.”

“Là ngươi một mình lẻn vào hoàng cung, cùng Cao Hoài Tú, diễn màn kịch này.”

“Là ngươi xúi giục Đỗ Thiên Chấn, ra lệnh cho hắn đêm nay bất ngờ xuất hiện, tấn công vương phủ.”

“Tất cả đều là ngươi, vẫn luôn là ngươi!”

……

Mỗi một chữ Nam Cung Dạ nói ra, sắc mặt liền tái nhợt đi một chút, trong mắt, lúc ban đầu còn có lửa giận hừng hực, sau là hàn băng lạnh lẽo, cuối cùng chỉ còn lại sự ảm đạm.

Trong lòng hắn biết rõ ràng, đại thế đã mất, mặc dù tìm mọi cách báo cho thủ hạ ở bên ngoài Đế Đô, thì cũng đã muộn, không có cách nào xoay chuyển tình thế.

Hiện giờ, người trở thành con cá trên thớt, mặc người xâu xé…… Là hắn.

Tướng sĩ trong viện tay đều cấm đuốc, lửa cháy bừng bừng, hợp thành một mảnh, giống như biển lửa năm đó.

Vận mệnh sắp đặt, chẳng lẽ tất cả đều được sắp đặt?

Khi hắn nói, A Yên đều im lặng nghe, chờ hắn nói xong, mới rời khỏi bên cạnh Cao Hoài Tú, đi ra chính sảnh ngọc yến, đứng trong viện.

Đỗ Thiên Chấn vừa thấy nàng, hai mắt liền phát sáng, uốn gối quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ! Giáo chủ mỹ nhan thịnh thế, thiên thu vạn tái! Giáo chủ –“

Tịch Hàn không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm nam nhân vạm vỡ đang quỳ xuống kia, cả giận nói: “Đỗ Thiên Chấn, ngươi con mẹ nó điên rồi sao? Ngươi biết ngươi quỳ trước mặt ai sao? Nữ nhân này chỉ là một tiện thiếp trong vương phủ –“

Cơn giận của Đỗ Thiên Chấn bùng lên, rút đao ra khỏi vỏ, dùng lưỡi dao dính máu chỉ vào hắn: “Hỗn trướng! Ngươi là cái gì mà dám nói xằng bậy trước mặt giáo chủ của chúng ta! Xem lão tử có chặt đầu ngươi xuống hay không!”

Tịch Hàn cắn chặt răng: “Ngươi điên thật rồi…… Ngươi mở to mắt nhìn xem!”

Đỗ Thiên Chấn phi một ngụm, đôi mắt trừng to như chuông đồng: “Lòng lão tử sáng như gương, đôi mắt cũng sáng vô cùng, là ngươi cùng cẩu tặc Nam Cung Dạ to gan lớn mật, âm mưu mưu triều soán vị. Chuyện này không tính là gì, lão tử còn có thể nhịn, nhưng mà các ngươi lại ăn nói lỗ mãng với giáo chủ, đây là trọng tội bất kính trong giáo!”

Tịch Hàn tức đến mức suýt nôn ra máu: “Tà giáo kia, đáng giá để ngươi thất tín bội nghĩa, chĩa mũi kiếm về phía Vương gia sao? Ngươi đừng quên –” Hắn cười lạnh: “– chức vụ thống lĩnh quân Đế Đô và vùng lân cận là do ai ban?”

Đỗ Thiên Chấn cũng cười lạnh: “Chức danh thống lĩnh quân Đế Đô và vùng lân cận của lão tử, là do từng đao từng đao, là do chiến đấu anh dũng trên chiến trường, dùng tính mạng đổi lấy.

Tịch Hàn gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt nói: “Vong ân phụ nghĩa.”

“Như vậy xem ra……” Thanh âm ngọt ngào của nữ tử truyền tới, mang theo một chút ý cười: “Tịch đại nhân là người có tình có nghĩa, biết trả ơn.”

Tịch Hàn vẫn chắn trước mặt Nam Cung Dạ, đề phòng nhìn xung quanh.

A Yên cười, cũng không có ý định tới gần bọn họ, nhìn Đỗ Thiên Chấn, nói: “Đỗ tướng quân, mới vừa nãy khẩu hiệu ngươi còn chưa hô xong, đã bị Tịch đại nhân cắt ngang.”

Đỗ Thiên Chấn vội vàng quỳ xuống: “Đúng vậy! Giáo chủ mỹ nhan thịnh thế, thiên thu vạn tái! Giáo chủ hoa dung nguyệt mạo, khuynh tuyệt thiên hạ!”

A Yên nghe vô cùng vui vẻ, cười một tiếng, vung tay lên: “Tốt! Đêm nay ngươi lập công lớn, ngày khác ta sẽ ban cho ngươi một bức hoạ tự tay ta kí tên.”

Đỗ Thiên Chấn cảm động đến rơi nước mắt: “Thuộc hạ cảm tạ giáo chủ! Giáo chủ đại ân đại đức, thuộc hạ suốt đời không quên.”

A Yên gạt vài sợi tóc đen trên trán sang hai bên, ánh lửa chiếu xuống, nhan sắc diễm tuyệt: “Những nữ tử ở hậu viện, mang tất cả bọn họ đến đây.”

Đỗ Thiên Chấn lập tức phân phó người đi làm.

A Yên lại nói: “Mã thống lĩnh hoàng thành cấm vệ quân bên đó, có tin tức gì chưa?”

Đỗ Thiên Chấn đáp: “Người mà giáo chủ muốn, Mã thống lĩnh đã đưa tới đây, hiện đang bị trói ở ngoài.”

A Yên phân phó nói: “Mang vào.”

Đỗ Thiên Chấn nói: “Vâng!” Xoay người, phất tay với thị vệ bên người.

Sau đó, một thiếu nữ yếu đuối đẹp đẽ, mặc cung trang màu hồng, bị vài tên thị vệ mang lên, trong mắt nàng là nước mắt kinh sợ, thoạt nhìn nhút nhát sợ sệt, nhìn thấy Nam Cung Dạ, ánh mắt sáng ngời, một câu ” cứu ta ” còn chưa thốt ra, thấy rõ tình thế ở chính sảnh ngọc yến, lại sợ tới mức nói không nên lời.

Trong viện đều là tướng sĩ mặc khôi giáp nhuộm đỏ máu, tay cầm đuốc, eo đeo bội đao.

Ở giữa là một đại hán lưng hùm vai gấu, mắt sáng như sao.

Cao Hoài Tú đi ra, nao nao: “Sương Sương?”

Cao Sương Sương thấy hắn, nước mắt chảy ra, khóc lóc nói: “Hoàng huynh, bọn họ cũng, cũng bắt huynh tới sao? Đã xảy ra chuyện gì……”

Cao Hoài Tú không đáp, nhìn về phía A Yên, đối phương lại không nhìn hắn.

Một lát sau, binh lính mang theo khoảng hai, ba mươi thị thiếp đang thấp thỏm lo sợ đến, trong viện đã đứng đầy người, mỗi người mang một suy nghĩ, nhưng đều vô cùng sợ hãi.

Chỉ có A Yên vẫn luôn bình tĩnh, thấy nhóm thị thiếp đã tới, liền mở miệng: “Đỗ tướng quân, ngươi cùng những người chờ trong viện. Người đâu, mời Lang Gia trưởng công chúa vào sảnh, còn những nữ tử này–” Giơ tay, chỉ hướng đám thị thiếp đang không biết làm sao: “Cũng mời vào chính sảnh ngọc yến.” Những chương tiếp theo chỉ đăng ở Facebook (Cà Ri Bơ)

Đỗ Thiên Chấn do dự nói: “Giáo chủ, chỉ sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho người.”

A Yên hồn nhiên không thèm để ý: “Không sao.”

Đỗ Thiên Chấn còn muốn nói, thấy A Yên giơ tay ngăn lại, liền thở dài, truyền lệnh.

Bọn họ đi vào, A Yên nhìn về phía Tịch Hàn cùng Nam Cung Dạ: “Vương gia, Tịch đại nhân, xin mời — ở đây có nhiều người, lại có một số việc, giải quyết ở bên trong vẫn tốt hơn.”

Tịch Hàn nhăn chặt mày, dáng vẻ đề phòng.

Nam Cung Dạ nhếch môi, cười lạnh một tiếng, không nói, nâng chân bước vào.

A Yên nhìn đế vương ở bên cạnh, nói: “Hoàng Thượng, mời.

Cao Hoài Tú thấp giọng nói: “Cuối cùng nàng muốn làm gì?”

A Yên nhìn hắn, thần sắc thản nhiên: “Mới vừa nãy, ta cho ngươi cùng Vương gia thời gian, để cho các ngươi thanh toán nợ cũ, nhưng các ngươi thật sự quá lề mề, chuyện đơn giản như vậy, thế nào cũng phải nói cái gì mà không để yên này nọ, mãi đến khi Đỗ tướng quân đánh vào, cũng chưa giải quyết xong.”

Cao Hoài Tú nhướng mày: “Rất đơn giản sao? Ta không thấy thế.”

A Yên nhàn nhạt nói: “Tất nhiên là vậy, Vương gia giết ngươi, chặt đứt huyết mạch của Cao gia, sau đó có thể kê cao gối mà ngủ. Nhưng mà hắn kìm nén quá lâu, cho nên nói rất nhiều, vậy là bỏ lỡ cơ hội rồi.”

Cao Hoài Tú có chút bực mình: “Nàng cũng biết hắn muốn giết ta, nếu Đỗ tướng quân tới trễ –“

A Yên cắt ngang, xoay người bước đi: “Tóm lại, ta và các ngươi khác nhau, hiện tại, ta muốn làm theo cách của ta.”

Đại môn chính sảnh ngọc yến, chậm rãi đóng lại, che đi tầm mắt của đám người Đỗ Thiên Chấn.

Nam Cung Dạ đặt tay ở trường kiếm bên hông, nhìn nữ tử đang đứng trước cửa: “Lá gan của ngươi cũng lớn quá nhỉ. Đỗ Thiên Chấn không ở đây, ai sẽ bảo vệ ngươi cùng cẩu hoàng đế?”

Tịch Hàn cũng nắm chặt chuôi đao, chờ đợi thời cơ.

Nhóm thị thiếp thì tụm năm tụm ba dựa vào nhau, hoảng sợ nhìn bọn họ.

Không biết từ khi nào Cao Sương Sương đã chạy ra sau Nam Cung Dạ, thấy có hắn bảo vệ, mới an tâm một chút.

A Yên coi như không thấy bọn họ, cũng không thèm để ý đến bất cứ ai trong phòng, đi đến trước ghế chủ toạ, cầm lấy bầu rượu trên bàn, chậm rãi rót ra một chén rượu, lại đặt một cái chai nhỏ cạnh bầu rượu.

Thần sắc Nam Cung Dạ khẽ biến.

A Yên quay đầu lại nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Vương gia, thứ này…… Ngài có nhận ra không?”

Tất nhiên là Nam Cung Dạ nhận ra, bởi vậy mà tay hắn run lên một chút, mới vừa rồi, đối đầu với kẻ địch mạnh, đối mặt với những tướng sĩ đằng đằng sát khí đứng chật một sân, đối mặt với Đỗ Thiên Chấn luôn miệng đòi chém đòi giết, hắn không hề run rẩy, nhưng giờ phút này, trong mắt hắn lại hiện ra vẻ sợ hãi.

A Yên cười cười: “Xem ra, Vương gia vẫn nhớ. Đây là độc tình Tơ Ngọc.”

Cao Sương Sương hét lên một tiếng, sau đó hoảng sợ mà che miệng lại. Nàng đã nếm đủ khổ của độc tình Tơ Ngọc, tất nhiên biết được sự đáng sợ của loại độc này, bây giờ lại nhìn thấy nó ở đây, không khỏi vô cùng hoảng sợ, buột miệng thốt ra: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

A Yên nhìn nàng một cái, lắc đầu: “Công chúa sai rồi, không phải ta muốn làm gì, mà là…… Ta đã làm gì. Vừa rồi Vương gia uống ly rượu này, là rượu có độc.”

Sắc mặt Nam Cung Dạ thay đổi liên tục, lạnh giọng chất vấn: “Ngươi lấy như thế nào?”

A Yên nhàn nhạt nói: “Ngay cả Đỗ tướng quân ta còn có thể sai khiến, việc lấy đồ trong nhà kho của Vương phủ, không phải dễ như trở bàn tay sao? Nhưng mà ngươi, thứ hại người như vậy, còn giữ làm gì? Cuối cùng chính nó lại khiến ngươi thảm rồi.

Nam Cung Dạ lùi lại một bước, đỡ lấy bàn, hỏi cùng câu hỏi với Cao Sương Sương: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Những ngón tay dần dần siết chặt, bỗng nhiên đập một chưởng lên bàn, nháy mắt mặt bàn vỡ toác, hắn hung dữ nhìn nữ tử ở không xa, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi hận ta, sao không trực tiếp lấy đi tính mạng? Lại hạ độc tình Tơ Ngọc, loại việc bỉ ổi như vậy, ngươi muốn làm gì?!”

Ngữ khí của A Yên vẫn điềm đạm, lẳng lặng nói: “Vương gia, ngươi lạm quyền, xem tính mạng của người dân như cỏ rác, Thiên Đạo luân hồi sẽ đến, cuối cùng một ngày cũng sẽ giáng xuống — đây là kết cục của bạo quân. Huống hồ, nói về bỉ ổi, ngươi cũng không tốt lành gì đâu, không cần khiêm tốn.”

Vẻ mặt Nam Cung Dạ cứng đờ, rất lâu sau, hắn gật gật đầu, nhìn A Yên, lại nhìn nhìn Cao Hoài Tú: “Ta đã biết…… Đây là kế hoạch của các ngươi, có phải không? Ta sỉ nhục hắn, cho nên hiện tại ngươi–“

A Yên nhanh chóng chen ngang hắn: “Không, không. Vương gia, ngươi lại hiểu lầm. Ta đã sớm nói rồi mà, thù hận của các ngươi, ngươi có lý của ngươi, hắn có của hắn, ta không nhúng tay vào — ta chỉ đòi lại món nợ của ta.” Những chương tiếp theo chỉ đăng ở Facebook (Cà Ri Bơ)

Nam Cung Dạ ngẩn ra, trong lòng giật mình: “…… Thí nghiệm giải dược.”

A Yên lắc lắc đầu, vẫn là ngữ khí bình đạm: “Đó là chuyện xảy ra rất lâu rồi, người nên hận ngươi, đã đầu thai chuyển thế.” Buông bình dược xuống, từng bước từng bước đi tới: “Chính là Vương gia, ta và ngươi có thù có oán.”

Nam Cung Dạ nuốt nước bọt, tay lại đặt ở trên chuôi kiếm.

A Yên dừng lại cách hắn không xa, trên mặt không có cảm xúc, ấn đường điểm một giọt chu sa, diễm lệ như máu: “Vương gia, ta không thuận tay trái.”

Nam Cung Dạ ngẩn người, nghi ngờ nói: “Thì sao?”

A Yên cười lạnh: “Là vấn đề lớn đấy. Ngươi phế đi tay phải của ta –” Một bàn tay theo thói quen mà xoa xoa cổ tay mảnh khảnh, độ ấm trong mắt đột ngột giảm xuống: “Ta không thuận tay trái, chỉ quen dùng tay phải. Một đêm kia, khi ta đâm tường, nếu không kịp dừng lại, chắc ngươi cũng biết kết quả là gì nhỉ? Óc vỡ toang, máu tươi văng ra, có lẽ sẽ nát cả mũi!”

Nam Cung Dạ vẫn không hiểu lý do.

A Yên phất tay áo, đi được vài bước, dừng lại, thanh âm đã mang theo phần tức giận: “Cái chết nhẹ như lông hồng, cũng có thể nặng như Thái Sơn, cho nên có người đẹp như thiên tiên, cũng có xấu như dạ xoa — đó không phải cách ta muốn chết, Đó là lý do thứ nhất, thứ hai…… là bời vì ngươi, bàn tay này chỉ mềm nhũn vô lực, rất nhiều ngày, ta chỉ có thể dùng tay trái để trang điểm, lông mày đều bị vẽ lệch đi một chút, may mắn hoà thượng ngốc kia luôn nhắm mắt niệm kinh, cho nên không thấy.”

Đại sảnh ngọc yến lặng im không tiếng động, có thể nghe cả tiếng kim rơi.

Nam Cung Dạ cùng những người khác giống nhau, hồi lâu cũng không phản ứng được, đến khi hoàn hồn, chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương.

Hắn cắn chặt răng, ngăn lại tiếng hét thảm thiết, vừa quay đầu đi, nữ nhân kia đã vô thanh vô tức mà đến bên cạnh hắn, vô cùng quỷ dị, chớp mắt một cái, đã phế bỏ một bàn tay của hắn, tiếng xương gãy vụn, làm người ta sởn tóc gáy.

Tịch Hàn kinh sợ, vung đao chém tới.

A Yên lắc mình tránh đi, bước chân vừa điểm, xoay người điểm trụ huyệt đạo của hắn.

Thân thể Tịch Hàn mềm nhũn, vô lực mà quỳ xuống đất, thần trí lại thanh tỉnh, bởi vậy càng sợ hãi hơn.

Thân thủ như vậy, một tiện thiếp ở vương phủ không thể có được, thậm chí còn mạnh hơn hắn và Vương gia.

Nữ nhân này, rốt cuộc là người hay quỷ?

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, A Yên không nhanh không chậm mà trở về giữa đại sảnh, quay đầu lại, nhìn Nam Cung Dạ đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Vương gia, thuốc giải cuối cùng của độc tình Tơ Ngọc, đã bị ta huỷ rồi, nếu như không tin, ngươi có thể tự mình đi xem…… Mà ngươi cũng không cần sợ hãi như vậy, ta hạ độc ngươi, nhưng cũng không phải là không thể trị nha…… Không phải cũng vì độc này mà ngươi và công chúa kết thành lương duyên sao?”

Khuôn mặt trắng bệch của Cao Sương Sương đỏ lên, thẹn quá hoá giận mà lườm nàng một cái.

A Yên không ngại, khẽ cười cười: “Giải dược đã bị huỷ, vậy cứ dựa theo phương pháp lần trước mà làm, thử lại là có thể tìm ra mà. Chẳng qua thí nghiệm giải dược là việc vô cùng gian khổ, trên giang hồ người tự xưng danh “Thần y” lại quá nhiều, dược của bọn họ từ lần trước để lại không ít…… Có dược, toàn thân ngươi sẽ như chìm trong hoả ngục, có dược, sẽ khiến ngươi bán thân bất toại, mấy ngày mấy đêm không thể tự giải quyết, có dược, sẽ khiến ngươi nôn mửa không ngừng, thậm chí còn nôn ra máu đến hôn mê……” Ánh mắt liếc qua Tịch Hàn rồi đến Nam Cung Dạ, ý cười càng đậm: “Điểm này, Vương gia cùng Tịch đại nhân tất nhiên biết rõ, đúng không?”

Không có người trả lời.

A Yên cầm lấy bầu rượu, quơ quơ, rót ra một chén rượu, giơ ra trước mặt mọi người: “Như vậy, ai nguyện ý dùng thân thí nghiệm giải dược cho ngươi đây?” Chậm rãi đi đến trước mặt Tịch Hàn đang nửa quỳ trên mặt đất, cúi người: “Tịch đại nhân có tình có nghĩa, trung thành cùng tận tâm nhất, hay là ngươi nha? Đến lúc đó độc phát, cần thiết phải ân ái, lấy tư sắc của đại nhân, có lẽ sẽ có nhiều góa phụ nhiều năm trên năm mươi, thân thể mạnh mẽ nguyện ý thử một lần.”

Ánh mắt Tịch Hàn dán chặt vào ly rượu tràn đầy sợ hãi.

A Yên làm như không phát hiện, kề sát ly rượu vào môi hắn: “Tịch đại nhân? Đến đây đi, để chứng minh lòng trung thành của ngươi, uống một ly rượu độc mà thôi, có gì đáng sợ?”

Môi Tịch Hàn mấp máy, cả người run rẩy. Những chương tiếp theo chỉ đăng ở Facebook (Cà Ri Bơ)

A Yên nhướng mày, cười khẽ: “Sợ? Ai…… Tình chủ tớ, ơn tri ngộ, hoá ra cũng chỉ được như vậy.”

Mặt Tịch Hàn xám như tro tàn, cả người căng chặt.

A Yên đứng lên, lại đi đến trước mặt Cao Sương Sương, nâng chén: “Công chúa? Để chứng minh sự thật lòng của ngươi với Vương gia, để tìm ra giải dược, ngươi nguyện ý uống, đúng không?”

Môi Cao Sương Sương run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhìn thoáng qua ly rượu trong suốt kia, đôi mắt như bị đâm vào, ánh mắt lập tức dời đi, giơ tay che mặt: “Ngươi lấy ra! Mau lấy ra! Ta không bao giờ muốn…… Ta thà rằng chết, ta cũng sẽ không uống loại độc này.”

A Yên cười một tiếng, nhìn Nam Cung Dạ vẫn không nhúc nhích: “Vương gia, ngươi nhìn đi, công chúa mà ngươi yêu, nguyện ý yêu kẻ thù giết cha, lại không chịu thay ngươi thử giải dược để cứu ngươi.”

Cao Hoài Tú bước lên trước một bước: “A Yên –“

A Yên lạnh lùng nói: “Câm mồm. Thời điểm ta làm nhục người khác, tới lượt ngươi xen mồm vào sao?” Ngoái đầu nhìn lại, nhìn hắn một cái: “Hay là ngươi muốn đến thử dược?”

Cao Hoài Tú không dám nhiều lời nữa.

A Yên lại chuyển hướng sang một nhóm thị thiếp co ro trong góc, hỏi: “Các ngươi cũng không muốn sao?”

Những thị thiếp đó đều nhìn thấy tình trạng bi thảm của A Yên khi trúng độc, lòng chỉ còn sợ hãi, nào dám chủ động uống độc tình Tơ Ngọc, vội vã lắc đầu, tràn đầy kháng cự.

A Yên không làm khó các nàng, đi về phía Nam Cung Da.

“Vương gia, ngươi nói xem, sao ngươi lại sống thất bại như vậy? Nữ nhân ngươi yêu, thủ hạ ngươi tín nhiệm…… Kết quả là, không một người nguyện ý vì ngươi mà mạo hiểm.”

Nam Cung Dạ vẫn không nói gì, trên mặt thậm chí còn không có biểu cảm, chỉ có vẻ châm chọc ở đáy mắt, dần dần tràn ra, bao phủ cả khuôn mặt. Bỗng nhiên hắn phá lên cười, cười không ngừng, cuối cùng tê liệt ngã xuống trên ghế, nhưng vẫn cười không ngừng như cũ: “…… Cả đời của bổn vương, sao lại thành ra như vậy?” Đột nhiên, hắn ngừng lại, ánh mắt nổi lên một tia mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Trước kia, sẽ có người nguyện ý.”

A Yên nhìn hắn, một lát sau, thừa nhận: “Đúng vậy. Thật lâu trước kia, có một nữ nhân, vì công chúa yêu dấu của ngươi, im lặng chịu đựng hết mọi đau khổ khi thử dược, cuối cùng sau khi thử dược thành công, còn sẽ vì ngươi mà hạnh phúc, từ tận đáy lòng.”

Nam Cung Dạ ngẩng đầu, ngữ khí khẳng định: “Ngươi không phải nàng.”

A Yên gật đầu.

Bỗng nhiên Nam Cung Dạ đứng phắt dậy, thần sắc có điểm làm cho người ta sợ hãi, lạnh lùng nói: “Nàng ở nơi nào? Ngươi dịch dung thành dáng vẻ của nàng, vậy ngươi nhất định đã gặp nàng, nàng –“

A Yên đối với sự bùng nổ đột ngột của hắn, cũng không bất ngờ, càng không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vương gia, cả thế giới đều bỏ rơi ngươi, cho nên cuối cùng ngươi cũng nhớ tới người kia? Tội gì phải làm vậy? Khi sống không biết quý trọng, người đã chết, uống xong canh Mạnh bà, đi qua cầu Nại Hà, quên hết toàn bộ chuyện trước kia, dù ngươi đau đớn đến đâu, nàng cũng sẽ không biết.”

Nam Cung Dạ lắc đầu, ánh mắt tan rã: “Không, sẽ không…… Nàng không có chết, sống không thấy người, chết không thấy xác, nàng không có chết……”

A Yên nhàn nhạt nói: “Tuy luật lệ của thế gian này tàn khốc, nhưng lại công bằng. Không phải mỗi loại phụ lòng, đều có cơ hội sửa sai.” Cúi đầu, bên môi hiện lên một tia cười như có như không: “…… Thiên Đạo xoay vòng vĩnh cửu, đối với ai cũng là như vậy, Thần Ma Tiên Yêu, phàm nhân cũng không có ngoại lệ.”

Nàng xoay người muốn đi, Nam Cung Dạ đuổi theo vài bước, nữ tử tay áo vung lên, bỗng nhiên hắn vô lực mà ngã xuống, giống như Tịch Hàn, toàn thân vô lực, chỉ có đầu óc là thanh tỉnh.

A Yên trở lại bên người Cao Hoài Tú, quay đầu lại nhìn Nam Cung Dạ, ngữ khí mang theo hồi ức buồn bã: “Ta nhớ rõ…… Khi ta mới đến, cũng là ở gian chính sảnh ngọc yến này, Vương gia muốn nhìn ta vũ nhục tiểu hòa thượng, ta tự nguyện chờ lệnh, nhưng mà trời xui đất khiến, không thể thỏa mãn nguyện vọng này của Vương gia.”

Tinh thần luôn hoảng hốt của Nam Cung Dạ, cuối cùng cũng trở nên thanh tỉnh một chút: “Ngươi muốn làm gì?

A Yên nhìn chăm chú hắn, mỉm cười: “…… Thỏa mãn ngươi thôi. Tiểu hòa thượng đẹp ở chỗ nào chứ? Khi ở trên người của ngươi, cũng chỉ có thể niệm một tiếng A di đà Phật, thật mất hứng.”

Đáy lòng Nam Cung Dạ sinh ra hàn ý.

A Yên vươn tay ra với Cao Hoài Tú, ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, ngươi muốn giang sơn, ta đã cho ngươi, ta muốn xuân phong ba lần…… đến lúc trả nợ rồi.”

Cao Hoài Tú nhướng mày, hình như có vài phần kinh ngạc: “Ở chỗ này?”

A Yên bình tĩnh nói: “Nơi này lớn như vậy, trên vách tường, trên sàn nhà, trên bàn ghế, tuỳ ngươi chọn…… À, đúng rồi.” Nhìn sang nhóm thị thiếp đang đơ ra, nói với nữ tử đứng bên trái: “Xảo Tích, ngươi mang theo đám muội muội trở về phòng, mang theo cả công chúa nữa, ngươi đã có được sự trọng dụng của ta, nếu để người chạy mất, đến lúc đó ta hỏi tội ngươi.”

Người nọ ngẩn ngơ, đứng dậy, tuy rằng không rõ tình huống trước mắt, nhưng nàng biết, mình sẽ không bị Vương gia bán đến kỹ viện nữa, trong lòng vui mừng, gật đầu như giã tỏi: “Vâng!”

A Yên cười với nàng: “Ngươi làm thỏa đáng chuyện này, chờ ta xong việc, sẽ phong ngươi làm Trầm ngư lạc nhạn đàn chủ của bổn giáo.”

Vài thị thiếp kéo theo Cao Sương Sương vừa khóc vừa nháo, mang theo nàng lui ra ngoài theo cửa hông.

A Yên lại nhìn về phía đế vương trẻ tuổi: “Hoàng Thượng?”

Cao Hoài Tú than một tiếng: “…… Mất công ngươi có thể nghĩ ra chuyện này được.”

A Yên nói: “Ta có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, kỹ thuật điên đảo chúng sinh, trước nay chưa từng sợ hãi, nhưng mà…… Hoàng Thượng, ngươi sợ sao?” Mày nhỏ nhướn nhướn, cười xấu xa: “Dáng vẻ này của ngươi, còn bắt ta nói ngươi là nam nhân lợi hại nhất ta từng thấy –“

Cao Hoài Tú giơ tay che lại môi, ho nhẹ.

A Yên cười cười.

Cao Hoài Tú lắc đầu, lại thở dài, khom lưng bế nàng lên, đi đến vị trí chủ tọa, ngồi xuống, đặt nàng ngồi trên người mình.

Một trận diễm tình xuân sắc.

Có bàn ngăn trở, chỉ thấy được bóng dáng lên xuống phập phồng của nữ tử, búi tóc tán loạn, từng đoạn tóc buông xuống, theo động tác của hai người, nhẹ nhàng lay động.

Nữ tử đặt tay trên vạt áo, vô tình lộ ra nửa bên vai ngọc, nhanh chóng bị Cao Hoài Tú che lại, kiềm chế nói: “Không được.”

A Yên hừ một tiếng, oán trách: “Có thể thấy được cái gì?”

Cao Hoài Tú ấn nàng vào trong ngực, cười nhẹ: “Không nhìn thấy cái gì mới tốt.” Những chương tiếp theo chỉ đăng ở Facebook (Cà Ri Bơ)

Ban đầu Nam Cung Dạ chỉ cảm thấy cả người rét run, một lát sau, nghe được những tiếng thở dốc ái muội đó, thân thể liền nóng lên, cho dù gắng sức nhắm mắt lại, che kín lỗ tai, không muốn nhìn thấy, không muốn lắng nghe, nhưng vẫn nóng như vậy…… Hắn cắn răng, hận không thể cắn nát hàm răng, đầu lại toát mồ hôi.

Thật lâu sau, hắn mở to mắt, trong tầm mắt mông lung, đúng lúc thấy nàng ngoái lại nhìn hắn, da thịt bạch ngọc lộ ra vài phần hồng phấn mê người, mắt đen như mực ngọc, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, ấn đường điểm một giọt chu sa, hơi mở ra môi đỏ, khóe môi cười như không cười, mê hoặc đến tận xương tủy.

Hắn nghe thấy thanh âm của nữ nhân: “Được rồi…… Hoàng Thượng, ta và ngươi thanh toán xong. Ta và Vương gia……” Ngừng một chút, lại nói: “Một bàn tay, một liều thuốc, cũng đã chấm dứt.”

A Yên trèo từ trên người hoàng đế xuống, cong lưng, nhặt xiêm y trên đất, không để ý đến mái tóc đen rối loạn, sửa sang lại xiêm y, vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, bước xuống bậc thang: “Sau này, các ngươi có thù báo thù, có oán báo oán, chúc các ngươi may mắn — giang hồ hẹn không gặp lại.”

Cao Hoài Tú cũng đứng lên, phát hiện mình còn chưa ăn mặc chỉnh tề, vội quay lưng lại, chỉ kịp kêu lên: “A Yên.”

A Yên không để ý, nói với người bên ngoài: “Mở cửa!”

Cửa chính sảnh ngọc yến từ từ mở sang hai bên, lộ ra màu đỏ của máu dưới ánh lửa, cũng lộ ra…… người đứng ngoài cửa, là nam tử bạch y trắng như tuyết.

A Yên nhìn hắn, nhưng lại hơi sợ hãi mà lắp bắp: “Hòa thượng ngươi tới làm gì?” (Chắc Yên tỷ chỉ sợ mỗi nam chính:v)

Hắn không lên tiếng.

Đỗ Thiên Chấn ở phía sau chen vào nói: “Tối nay giáo chủ tiêu diệt nghịch tặc Nam Cung Dạ, Thánh Tử lo lắng cho sự an toàn của ngài, cho nên đến đây……” Hắn nhìn A Yên một cái, lại nhìn “Thánh tử” luôn ôn nhu yên tĩnh một cái, nuốt nước miếng, thanh âm nhỏ dần.

Ánh lửa phừng phừng, nhưng mặt Lan Lăng Quân lại tái nhợt.

A Yên hỏi hắn: “Ngươi ở chỗ này bao lâu rồi? Đã nghe được cái gì?”

Lan Lăng Quân vẫn im lặng như cũ.

A Yên nhìn hắn một hồi, đang muốn rời đi, bỗng nhiên đứng lại, lại nhìn chằm chằm hắn một lát, ngạc nhiên nói: “Hòa thượng, ngày tiêu diệt nghịch tặc, đó là ngày ta quét sạch thiên hạ…… Ngày đại hỉ, ngươi khóc cái gì?” (đã bảo nam chính đáng thương mà T.T)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN