Ta Không Thành Tiên
Chương 31: Thiên bàn
“Sư bá, sư bá… Ngài… ngài véo ta một cái đi!”
Đây là giọng nói khó tin của Trịnh Yêu.
Phù Đạo sơn nhân run tay, chiếc đùi gà béo ngậy trên tay chạy lung tung giữa hai tay lão như có tính mạng.
Mẹ nó, hôm nay sao cái đùi gà này lại không nghe lời như vậy?
Lão đành phải dùng cả hai tay nắm chặt cái đùi gà mới có thể giữ yên không cho nó rơi xuống.
Nghe thấy Trịnh Yêu gọi mình, Phù Đạo sơn nhân không hề nghĩ ngợi mắng ngay một tiếng: “Sơn nhân ta còn đang muốn có người véo ta một cái đây này. Ngươi gào cái quái gì?”
Bà ngoại nó chứ, đây chính là thiên bàn đấy!
Giá mà có ai đến tát cho bọn họ một cái để họ xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Con bé Kiến Sầu này đúng là hư quá, hư quá đi mất.
Lúc đầu không trả lời mình thì thôi, trước lúc đánh nhau cũng không hiện đấu bàn lên. Khi bắt đầu chiến đấu, đấu bàn lại bị che trong quầng ánh tím.
Đến tận lúc đánh nhau xong, Kiến Sầu một cước đạp Chu Bảo Châu bay ra, bọn họ mới nhìn thấy!
Đúng là làm sơn nhân sợ đến mức rơi cả cái đùi gà!
Sau khi tử quang và hư ảnh đều biến mất, dưới chân Kiến Sầu đứng trên Bạt Kiếm đài không ngờ lại là một đấu bàn hoàn toàn sáng.
Từng tuyến khôn đều sáng long lanh như làm bằng ngọc.
Tuyến khôn sáng hết, đấu bàn sáng hết có ý nghĩa gì?
Đấu bàn hoàn mỹ, thiên bàn!
Hai chữ thiên bàn không ngừng lượn vòng trong đầu hai kẻ không đáng tin này. Bọn họ quá mức kích động, vì vậy bây giờ vẫn chưa thể nói nên lời.
Trên vách núi đá, sau Khúc Chính Phong, những người còn lại cuối cùng cũng nghe thấy hai chữ thiên bàn, nhất thời rơi vào chấn động vô tận.
Trên Bạt Kiếm đài, Kiến Sầu vẫn đứng ở chỗ cũ.
Lần này nàng không dùng hết sức, mà linh khí trong thân thể thực ra cũng chưa hoàn toàn khôi phục, một đạp vừa rồi kì thực không được như cú đạp ở tàng kinh các.
Dù vậy, Chu Bảo Châu trước cong bừng bừng khí thế bây giờ đã trọng thương hộc máu, đang nằm trong lòng một nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái khác, không nói được một câu nào.
Nàng lẳng lặng nhìn Chu Bảo Châu bên dưới, thấy một ánh mắt cực kì kinh hãi và không cam lòng.
Kiến Sầu cầm Lý Ngoại Kính, không nói một lời, đi ra phía ngoài hai bước.
Nữ tu sĩ tương đối bình thường trong ba nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái mà nàng nhìn thấy lúc trước đang ôm Chu Bảo Châu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Kiến Sầu. Còn cô bé nhát gan thì lúc này lại rút kiếm trong tay ra.
“Ngươi đã thắng rồi, còn định đuổi tận giết tuyệt sao?”
Chuyện này lại ngoài dự liệu của Kiến Sầu.
Nàng cúi đầu nhìn bước chân mình rồi lại nhìn vẻ mặt như chim sợ cành cong của đối phương, lập tức bật cười.
Đúng là nực cười. Đuổi tận giết tuyệt?
Nhìn mình có vẻ hùng hổ như vậy sao?
Nàng không khỏi mở miệng nói: “Tất cả những chuyện này đều là nó gieo gió gặt bão. Ngày xưa Tiễn Chúc phái ngươi có thể ỷ thế bắt nạt người khác, hôm nay Nhai Sơn ta cũng cậy thế bắt nạt lại. Nếu đánh giá cùng một tiêu chuẩn thì có gì là sai?”
Thiếu nữ đó không khỏi yên lặng, cắn cắn môi, cực kì do dự nhìn Kiến Sầu một hồi lâu rồi mới thu kiếm trong tay, hai tay ôm quyền, cúi người bái chào.
“Lần này là phái ta không biết lượng sức, hành vi có nhiều chỗ không phải, Kiến Sầu tiền bối đại nhân đại lượng, xin giơ cao đánh khẽ, tha cho Chu sư tỷ”.
“Giang Linh! Ngươi nói cái gì?”
Chu Bảo Châu đã trọng thương vẫn nghiến răng nghiến lợi quát to một tiếng.
Ả căm hận trợn mắt nhìn thiếu nữ phía trước, dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô bé này.
Giang Linh run bắn người, lại cúi đầu thấp hơn, vẫn tiếp tục nói với Kiến Sầu.
“Vãn bối biết rõ hôm đó Kiến Sầu tiền bối không khoanh tay đứng nhìn Niếp sư tỷ bị đánh lén, kì thực là một người trong lòng có chính đạo. Bây giờ Chu sư tỷ đã phải trả giá vì những lời ngông cuồng của mình, nhưng dù sao Chu sư tỷ cũng không phải người gây ra chuyện lần trước. Nếu Kiến Sầu tiền bối tha cho bọn ta, khi quay về Tiễn Chúc phái, vãn bối sẽ nói rõ ngọn nguồn chuyện hôm nay với sư tôn và môn chủ, truyền đạt ý của Nhai Sơn, tin rằng môn chủ nhất định sẽ thay đổi chủ ý. Như thế mới là biện pháp vẹn cả đôi đường”.
“Nói xằng! Ngươi… Khụ khụ…” Chu Bảo Châu hổn hển tức giận, không ngờ đang nói lại ho ra không ít máu tươi.
Nữ tu sĩ đang ôm ả sợ đến mức rơi nước mắt.
“Chu sư tỷ đừng động nữa, đừng động nữa…”
“Ngươi ngồi đấy làm gì? Còn không mau ngăn cản nó cho ta!”
Đúng là làm mất mặt Tiễn Chúc phái, không ngờ lại công khai cúi đầu trước Nhai Sơn!
Đến lúc trở lại Tiễn Chúc phái dưỡng thương xong, cứ chờ xem ta xử lý ngươi thế nào!
Nữ tu sĩ đó nhìn Chu Bảo Châu một cái rồi lại nhìn Giang Linh đang đứng trước mặt bảo vệ hai sư tỷ sau lưng, cuối cùng nhìn Kiến Sầu đứng cao cao trên Bạt Kiếm đài. Kiến Sầu cũng đang nhìn bọn họ.
Cuối cùng nữ tu sĩ này chậm rãi cúi thấp đầu xuống, không làm theo lời của Chu Bảo Châu.
Lần này mặc Chu Bảo Châu lăng nhục thế nào, cô bé cũng chỉ làm như không nghe thấy.
Cảnh tượng này khá là thú vị.
Ánh mắt Kiến Sầu nhìn thiếu nữ Giang Linh này lại lộ vẻ tán thưởng.
Có điều nói tha là tha, không khỏi dễ dàng quá sao?
Nàng đưa Lý Ngoại Kính ra sau lưng, tay kia nắm cổ tay cầm Lý Ngoại Kính, cười hỏi: “Ngươi nói tha cho các ngươi để các ngươi về Tiễn Chúc phái nói rõ ngọn nguồn với các trưởng bối, chỉ nói mồm như thế ta sao dám tin tưởng các ngươi? Ai biết các ngươi về có nói xấu Nhai Sơn ta không? Hơn nữa ta thấy ngươi cũng bất quá là một tiểu bối hoàn toàn không có danh tiếng ở Tiễn Chúc phái, sao có thể làm trưởng bối sư môn ngươi thay đổi chủ ý được?”
Trúng ngay yếu hại.
Kiến Sầu nói câu nào cũng có lí.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết tình cảnh của Giang Linh ở Tiễn Chúc phái, lúc đầu đến thì nơm nớp lo sợ, không dám nói nửa câu. Bây giờ đứng ra nói chuyện, xét đến cùng cũng vì bảo vệ Chu Bảo Châu, bảo vệ hai đồng môn, thế mà lại được Chu Bảo Châu lăng nhục đe dọa.
Thấp cổ bé họng, Kiến Sầu không tin Giang Linh là điều đương nhiên.
Hiển nhiên chính Giang Linh cũng biết điều này.
Đôi môi đỏ tươi, hàm răng trắng tinh, Giang Linh cắn răng rất mạnh, dường như càng mạnh càng có thể khiến mình bình tĩnh.
Chần chừ rất lâu, cuối cùng Giang Linh như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Vãn bối không dám cam đoan nhất định có thể thuyết phục trưởng bối sư môn, nhưng nếu Kiến Sầu tiền bối không tha cho bọn vãn bối thì trưởng bối sư môn tuyệt đối không có khả năng thay đổi chủ ý”.
Kiến Sầu nghe vậy không nhịn được gật đầu, khen một câu: “Có lí”.
Nghe Kiến Sầu nói xong, khuôn mặt đang tái nhợt của Giang Linh lập tức trở nên đỏ bừng, như thể nhận được khuyến khích liền tiếp tục nói.
“Nếu Kiến Sầu tiền bối chịu giơ cao đánh khẽ, thứ nhất, danh tiếng Nhai Sơn vốn vẫn truyền khắp Trung Vực, trưởng bối sư môn đều phải kính trọng, không dám xem thường thái độ của Nhai Sơn. Thứ hai, Kiến Sầu tiền bối rất bảo vệ Niếp sư tỷ Vô Vọng trai, Kiến Sầu tiền bối thiên tư trác tuyệt, mọi người khó mà sánh kịp, trưởng bối sư môn chắc hẳn cũng tuyệt đối không muốn thêm một cường địch. Hơn nữa trận đánh hôm nay chính là Chu sư tỷ nói năng lỗ mãng, thị phi sai đúng, trưởng bối sư môn nhất định có thể phân biệt được”.
Thực ra Tiễn Chúc phái sai người đến xin lỗi riêng Nhai Sơn là vì bọn chúng cho rằng lần này Nhai Sơn sẽ không can thiệp, cho rằng Kiến Sầu sẽ không can thiệp. Không nghĩ tới bất kể Nhai Sơn hay là Kiến Sầu đều phải nhảy vào vũng nước đục này.
Thái độ này không ai có thể đoán trước được.
Nếu trưởng bối sư môn Tiễn Chúc phái được biết, dù không cam lòng đến mức nào cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời cúi đầu với Nhai Sơn, giải quyết chuyện này cho êm đẹp.
Giang Linh phân tích một hồi, dù đã dùng những từ ngữ tương đối dễ nghe nhưng về bản chất cũng chính là nói Tiễn Chúc phái rất thức thời.
Kì thực nói như vậy cũng không phải là khen ngợi, thậm chí còn là chê Tiễn Chúc phái thực dụng.
Nhưng đây chính là Tiễn Chúc phái chân thực.
Kiến Sầu không thể không nói, Giang Linh là một người rất thông minh, chỉ tiếc rằng…
Lại bái vào Tiễn Chúc phái.
Thấy Kiến Sầu yên lặng không nói, Giang Linh không khỏi ngày càng thấp thỏm.
“Không biết ý của Kiến Sầu tiền bối thế nào?”
“…”
Kiến Sầu bình tĩnh nhìn thiếu nữ phía dưới, không ngờ lại nhất thời nhớ tới Niếp Tiểu Vãn. Ánh mắt nàng trở nên phức tạp, nhìn Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu đang nhìn mình phía xa xa và cả các vị sư huynh đệ đồng môn.
Cuối cùng nàng đưa ánh mắt lại: “Ngươi nói một câu ta rất thích, đó chính là ta không phải người cưỡng từ đoạt lí, lạm sát người vô tội như Chu sư tỷ ngươi. Ta đã thắng, vốn không định đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua là trêu ngươi vậy thôi. Còn có đẻ các ngươi đi hay không… Ta nghĩ ngươi nên hỏi chưởng môn của ta”.
Giang Linh trợn mắt kinh ngạc, thậm chí không dám tin những gì mình nghe thấy.
Đứng trên Bạt Kiếm đài cao cao, thân hnhf Kiến Sầu được ánh nắng chiếu xuống dát lên một lớp bạc trắng, từ dưới nhìn lên chỉ có thể lờ mờ một bóng người ngược chiều ánh sáng, ngay cả vẻ mặt đều rất mờ nhạt.
Tuy nhiên Giang Linh lại có thể cảm thấy Kiến Sầu tiền bối dường như đang cười rất vui vẻ.
Một hồi lâu sau, Giang Linh mới hiểu mình đã thoát khỏi nguy hiểm, ánh mắt nhìn Kiến Sầu cảm kích không thôi.
Từ căng thẳng cực độ đột nhiên được thả lỏng, Giang Linh suýt nữa ngã xuống đất.
Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân đứng xa xa xem trò, thấy thời cơ đã chín muồi liền vội vã bay tới, đồng loạt đáp xuống Bạt Kiếm đài.
Giang Linh mở miệng định hỏi, Trịnh Yêu đã hết sức phấn khởi xua tay: “Không còn chuyện gì của các ngươi nữa, mau đi đi!”
Mau đi đi!
Tiễn Chúc phái tiễn chúc có phải chuyện lướn gì đâu!
Bọn họ hoàn toàn không quan tâm!
Bây giờ trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ: Thiên bàn!
Thiên bàn thiên bàn thiên bàn…
Trong lòng Trịnh Yêu nóng như có lửa đốt, sau một câu đuổi đám người Tiễn Chúc phái đi, hắn không chừo được nữa, bước tới bên cạnh Kiến Sầu.
Hai con mắt quả thực đang phát sáng.
“Đại sư tỷ, đại sư tỷ!”
“Kiến Sầu nha đầu, ngươi hư quá đấy, sao có thể bắt nạt người già như thế?”
Phù Đạo sơn nhân đã không nghĩ ra câu nào khác để trách đồ đệ của mình nữa.
Kiến Sầu đứng trên Bạt Kiếm đài, cố gắng không đưa tay ôm trán, nhìn một đám đệ tử Nhai Sơn đang cứng họng, lập tức muốn đập đầu xuống đất.
“Này… Chưởng môn, sư tôn, hai ngài có thể chú ý một chút hay không… Dưới kia còn có nhiều người lắm…”
Nàng hạ giọng cực thấp, chỉ sợ bị người khác nghe thấy.
Phù Đạo sơn nhân và chưởng môn nhân không chút do dự nhìn Kiến Sầu đầy xem thường, trong lòng có cùng một ý nghĩ: hình tượng? Hình tượng cái quái gì chứ? Hình tượng có thể bán được bao nhiêu tiền? Có quan trọng bằng thiên bàn không? Có quan trọng bằng thiên bàn không? Có quan trọng bằng thiên bàn không?!
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bóp cổ Kiến Sầu, vội vã hỏi: “Ngươi nói đi, đúng là thiên bàn chứ?”
Trịnh Yêu liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, nói mau nói mau!”
Vừa rồi chẳng phải bọn họ đều đã nhìn thấy sao?
Thực ra chính Kiến Sầu cũng không dám khẳng định lắm, nàng chỉ nói: “Đồ nhi chỉ biết đúng là tất cả mọi tuyến khôn trên đấu bàn đều sáng lên, nhưng không biết có phải thiên bàn không”.
“Con ngốc!”
Phù Đạo sơn nhân không hề do dự đặt cho Kiến Sầu một biệt hiệu mới.
“Tất cả mọi tuyến khôn đều sáng đương nhiên chính là thiên bàn rồi! Ngươi thật không hổ là đồ đệ của ta, có thế mà cũng không biết!”
Giọng lão không hề nhỏ, năm vị đệ tử còn lại đang đứng trên vách núi nhất tề cảm thấy đầu gối rất đau.
Còn các đệ tử Nhai Sơn đang đứng dưới Bạt Kiếm đài thì đều ngớ người ra.
Vì sao lại nghe không hiểu sư bá tổ và chưởng môn sư thúc đang nói gì nhỉ?
Thiên bàn?
Thiên bàn của ai?
Không đúng, trên đời làm gì có thiên bàn thật chứ?
Chẳng lẽ đây không phải thứ chỉ có trong truyền thuyết sao? Hàng ngàn năm qua cơ bản không hề xuất hiện mà.
Lại nhìn đối tượng làm hai người này hưng phấn, Kiến Sầu đại sư bá!
Vị đại sư bá Kiến Sầu vừa trúc cơ đã một cước đá bay đối thủ trúc cơ trung kì, một cước lợi hại nhất Nhai Sơn từ trước tới nay!
Truyền thuyết một lời không hợp giơ chân đạp chỉ sợ sau này sẽ gắn liền với vị đại sư bá này!
Bây giờ lại còn nói cái gì mà thiên bàn nữa?
Có cần phải khoa trương thế không?
Đã có người bị đả kích đến mức chỉ muốn quỳ rạp xuống đất.
Còn Kiến Sầu…
Từ lúc bị Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu vây quanh, Kiến Sầu đã muốn quỳ xuống gọi bọn họ là ông nội.
Nàng vô lực giải thích: “Sư phụ, không phải… Đồ nhi cũng không thể nói rõ cảm giác này, tóm lại là tu luyện hình như quá đơn giản, thuận lợi đến mức làm đồ nhi sợ. Tự nhiên tu luyện ra một thiên bàn như vậy, không giống trong tưởng tượng của đồ nhi”.
Kiến Sầu không cho rằng mình là một người tầm thường, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình là một thiên tài đến mức nghịch thiên.
Nếu không vì sao người bị giết lại là mình, người được coi trọng thu làm đồ đệ là Tạ Bất Thần?
Cho nên đối với tiến độ tu luyện của mình, nàng vẫn có thái độ rất thần kì “Ơ tại sao lại tu luyện được nhỉ?”
Chỉ tiếc trong mắt vị sư phụ Phù Đạo sơn nhân thì chuyện này…
Nghe Kiến Sầu nói xong, lão im lặng nhét chiếc đùi gà vào miệng rồi bật cười ha hả.
“Đời này ta không muốn thu thêm đồ đệ nữa”.
Tại sao lão lại thu được một đồ đệ khác thường như thế chứ?
Thiên bàn?
Còn dám sợ tốc độ tu luyện quá nhanh?
Hàng so với hàng phải vứt di, người so với người phải tức chết.
Hu hu hu, không muốn nói chuyện với con nhóc Kiến Sầu này nữa, dễ tổn thương quá!
Chỉ có chưởng môn Trịnh Yêu lúc này hai mắt vẫn phát sáng. Hắn xoa xoa tay nói: “Này, chúng ta đến nơi khác tiếp tục nói chuyện. Ta đã bằng này tuổi, tu luyện đã rất lâu mà còn chưa từng thấy thiên bàn thật sự là thế nào. Đại sư tỷ, đại sư tỷ! Mau để ta xem lại cho mãn nhãn!”
Mười ba ngày trúc cơ, lại còn là thiên bàn.
Phù Đạo sơn nhân cũng phất tay: “Đến nơi khác, phải nghiên cứu cẩn thận một chút. Ngoài ra ta còn có vài chuyện phải hỏi ngươi”.
Kiến Sầu đoán có lẽ là phải hỏi chuyện “một cước” này của mình.
Nàng không từ chối, liền theo hai người Phù Đạo sơn nhân, Trịnh Yêu cùng quay lại Lãm Nguyệt điện.
Trên đường nàng gặp các vị sư đệ trên vách núi đá, mỗi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt khó nói.
Kiến Sầu đột nhiên nhớ tới một việc, nàng dừng bước, đi đến chỗ các sư đệ.
Thẩm Cữu vẫn còn sợ hãi, nhìn hai chân Kiến Sầu, nuốt nước bọt, chỉ hận không thể đứng cách Kiến Sầu xa một chút.
Hắn chỉ sợ Kiến Sầu sơ ý đạp một phát, mình tuy đã là Nguyên Anh kì nhưng vẫn có thể bị đạp cho thảm hại chống đỡ.
Quan trọng hơn là…
Một cước vừa rồi thật sự đẹp đến mức làm mọi người chấn động!
Dù Kiến Sầu chỉ là Trúc Cơ kì cũng làm người khác sợ hãi.
May mà Kiến Sầu không đến tìm hắn.
Nàng đi tới, dừng lại trước mặt Khúc Chính Phong: “Khúc sư đệ, ngươi tu vi cao nhất, ta có một việc…”
Khúc Chính Phong còn đắm chìm trong cảm giác khi nhìn thấy thiên bàn, bây giờ nhìn Kiến Sầu chỉ cảm thấy trên người nàng có một cảm giác cực kì thần bí. Thiên bàn…
Có bao nhiêu người có thiên bàn?
Không phải trời phú thì là trời đố kị.
Kiến Sầu là trời phú hay khiến trời đố kị?
Hắn nghĩ rất nhiều, có điều không hề ảnh hưởng gì đến việc trả lời câu hỏi của Kiến Sầu: “Có phải Kiến Sầu sư tỷ lo cho người vừa mới ra về?”
Kiến Sầu kinh ngạc nhìn hắn.
Khúc Chính Phong quả thật suy nghĩ chu đáo vượt qua tưởng tượng của nàng.
Nàng còn chưa tiết lộ nửa chữ, hắn lại có thể đoán được. Hoặc là hắn có thuật đọc ý nghĩ, hoặc là trong lòng hắn cũng lo lắng như nàng. Kiến Sầu đoán, chỉ sợ hắn vừa đọc được ý nghĩ lại vừa lo lắng như nàng.
Khúc Chính Phong đã lên tiếng thì nàng cũng không khách sáo.
“Đúng như Khúc sư đệ nói, ta quả thật lo cho đệ tử Giang Linh của Tiễn Chúc phái vừa mới rời khỏi đây. Lúc ở Bạt Kiếm đài nó nói những lời đó rõ ràng là bảo vệ Chu Bảo Châu, nhưng sợ là sau khi rời khỏi Nhai Sơn, Chu Bảo Châu lại trở mặt phủ nhận. Nếu trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, chúng ta cũng không vui cho lắm”.
Nếu mọi chuyện có thể được xử lí thỏa đáng như Giang Linh nói thì đúng là không thể tốt hơn.
Khúc Chính Phong đương nhiên cũng hiểu.
Hắn chắp tay: “Xin Kiến Sầu sư tỷ yên tâm, việc này cứ giao cho ta”.
Bởi vì lí do Kiến Sầu tìm hắn chính là tu vi của hắn cao nhất.
Kì thực rốt cuộc vì sao lại Khúc Chính Phong, Kiến Sầu cũng không biết.
Có lẽ là bởi vì trước kia hắn là đại sư huynh, thoạt nhìn có vẻ đáng tin hơn những người khác?
Kiến Sầu không nghĩ thêm, chỉ cảm ơn Khúc Chính Phong rồi bái biệt mấy người còn lại đi vào bên trong.
Kiến Sầu vừa đi, Thẩm Cữu đã bắt đầu ồn ào: “Ơ hay, ta cũng đi được mà, vì sao không tìm ta? Khấu sư đệ cũng được mà, sức chiến đấu hạng nhất, lại còn là mtooj nam tu sĩ ngây thơ nữa! Sao một cơ hội nở hoa đào như vậy lại không cho ta chứ?”
Trần Duy Sơn bên cạnh cười đôn hậu: “Nếu ta là Kiến Sầu sư tỷ thì cũng không tìm ngươi. Vừa nhìn ngươi đã thấy không giống như là người tốt gì”.
“…”
Thẩm Cữu suýt nữa bị tên ngốc này làm nghẹn lời mà chết, trợn tròn mắt một hồi lâu không nói được câu nào.
Tên tiểu mập mạp Khương Hạ lại cắn ngón tay mình, lẩm bẩm nói: “Thật muốn biết chưởng môn và sư phụ rốt cuộc cần nói chuyện gì…”
Trong Lãm Nguyệt điện.
Kiến Sầu cũng rất tò mò.
Nàng đã đi về đứng trước mặt Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân, nhìn rất ngoan ngoãn, thậm chí hơi tầm thường, hoàn toàn khác lúc hiên ngang đứng trên Bạt Kiếm đài.
Nhìn thế nào cũng không giống như là người có thể một cước đánh bại tu sĩ trúc cơ trung kì.
Phù Đạo sơn nhân tóm chòm rau dưới cằm, nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt nhìn cầm thú.
Một hồi lâu sau Phù Đạo sơn nhân mới lên tiếng: “Đấu bàn sáng lên cho ta xem một chút”.
Kiến Sầu nghe lời, đấu bàn dưới chân lại hiện ra.
Đấu bàn phạm vi một trượng bao trùm cả hai người Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu.
Cảm giác đứng trên đấu bàn của người khác này đúng là không nói nên lời.
Trịnh Yêu than thở: “Ta đang đứng trên một thiên bàn đấy…”
Lần này thì đã nhìn rất rõ rồi.
Từng tuyến khôn đan vào nhau tạo thành một đấu bàn hoàn chỉnh.
Tỉ mỉ kiểm tra mỗi một góc, trong miệng Phù Đạo sơn nhân đắng nghét, lão cũng không biết cảm giác trong lòng rốt cuộc là gì: “Đúng là thiên bàn… Đúng là thiên bàn…”
Đúng là?
Kiến Sầu vẫn không dám khẳng định, bây giờ thấy Phù Đạo sơn nhân xác nhận, trong lòng mới yên tâm hơn.
Thần thái sáng láng, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi một câu: “Sư phụ, đồ nhỉ mười ba ngày trúc cơ, đồ đệ của lão quái Hoành Hư Côn Ngô mười ngày trúc cơ, nhưng đồ nhi có thiên bàn, hắn có không?”
Phụt!
Chưởng môn Trịnh Yêu bị sặc nước miếng của chính mình.
Hắn thoáng nhìn Kiến Sầu rồi lập tức quay sang nhìn Phù Đạo sơn nhân: “Sư bá, ngài ngài ngài ngài… Ngài rốt cuộc nói gì với đại sư tỷ thế?”
“Gọi hắn là lão quái thì làm sao? Hắn uất ức à?” Phù Đạo sơn nhân xem thường, không buồn nói với Trịnh Yêu nữa, đưa tay gạt hắn ra: “Đừng chắn đường!”
Trịnh Yêu tủi thân.
Phù Đạo sơn nhân đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy.
Lão đi tới trước mặt Kiến Sầu, lấy một cái đùi gà ra nói: “Thiên bàn hay không ta không biết. Nhưng sơn nhân ta phát hiện ngươi là một đồ đệ có thể bồi dưỡng. Hay là thế này, ngươi cứ tu luyện với tốc độ này vài ngày, ta sẽ hẹn Hoành Hư lão quái để ngươi và đồ đệ của hắn đánh một trận. Sơn nhân ta áng chừng với sức chiến đấu của ngươi thì có khi chỉ hai ba đạp là đánh chết cái thằng Tạ Bất Thần xui xẻo đó”.
“…”
Kiến Sầu trợn mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân hồi lâu rồi mới cố nén kích động, gật đầu như đập tỏi: “Sư phụ đã anh minh thần võ, không hổ là sống lưng của Nhai Sơn ta!”
Trịnh Yêu đứng sau lưng Phù Đạo sơn nhân, chỉ muốn im lặngngẩng đầu nhìn trời xanh.
“Tại sao sư bá lại biết kẻ đó không có thiên bàn?”
“Hắn có à?”
Kiến Sầu lập tức quay sang nhìn Trịnh Yêu.
Trịnh Yêu nhún vai: “Ta chỉ cho rằng với cái thói luôn luôn thích giấu giếm của Côn Ngô, chỉ cần nói mười ngày trúc cơ đã đủ làm người khác sợ rồi, nếu ta là Hoành Hư chân nhân thì dù có thiên bàn cũng sẽ không nói ra”.
“Nói thế cũng đúng…”
Phù Đạo sơn nhân vẫn hiểu thói quen của Hoành Hư chân nhân.
Lão suy nghĩ một lát, cuối cùng lại phất tay: “Có thiên bàn hay không cũng có gì quan trọng? Dù sao thì sức chiến đấu của nha đầu Kiến Sầu này vẫn tuyệt đối hiếm thấy trong cùng cấp bậc! Đúng rồi, sức chiến đấu…”
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Phù Đạo sơn nhân quay lại nhìn nàng.
“Nói mới nhớ, sơn nhân ta còn quên hỏi ngươi, một cước đó của ngươi là thế nào?”
Một cước…
Đương nhiên chính là đạo ấn.
Kiến Sầu do dự một lát, nói: “Ngoài ẩn giới Thanh Phong am từng xuất hiện một kí hiệu rất lớn, khi đó đồ nhi ở bên ngoài nên đã vẽ lại kí hiệu này. Mấy ngày trước trong lúc tu luyện ở tàng kinh các, đồ nhi cảm thấy kí hiệu đó rất giống đạo ấn nên thử suy diễn ngược một chút, không ngờ mới sử dụng lần đầu lại thành công, cho nên mới phá hỏng cửa tàng kinh các”.
Vừa nói nàng vừa lấy tờ giấy vẽ đạo ấn giấu trong tay áo ra đưa tới.
Ẩn giới Thanh Phong am?
Chẳng lẽ là kí hiệu đó?
Phù Đạo sơn nhân đột nhiên kinh hãi, cầm lấy tờ giấy cùng Trịnh Yêu xem xét.
Kí hiệu này nhìn rất tầm thường, phải biết cụ thể vận hành linh khí ở kinh mạch và khiếu huyệt nào mới có thể thấy rõ đạo ấn này mạnh yếu ra sao.
Phù Đạo sơn nhân nhớ tới những lời Kiến Sầu vừa nói, trong đầu vẫn còn ong ong.
“Nếu ta không nghe nhầm thì vừa rồi ngươi nói ngươi thử suy diễn ngược một chút rồi lại thử sử dụng thế là thành công luôn… Có nghĩa lần đầu tiên ngươi đã thành công rồi?”
“Đúng”. Kiến Sầu thành thật gật đầu: “Có lẽ là may mắn”.
May mắn…
Trên đời thật sự có người may mắn đến thế sao?
Phù Đạo sơn nhân cau mày, nhớ lại Kiến Sầu tu luyện cực kì thuận lợi, tốc độ nhanh đến mức làm mọi người không thể tin được, bây giờ lại đến thiên bàn, thậm chí còn thử một lần đã suy diễn ngược thành công một đạo ấn.
Tạm không nói đến những huyền ảo của đạo ấn này, chỉ nói chuyện suy diễn ngược, đối với các tu sĩ thì đó chính là một việc cực kì hao tâm tốn sức.
Một đạo ấn phải thí nghiệm vô số khả năng, sơ ý một chút còn có nguy cơ kinh mạch vỡ nứt, tẩu hỏa nhập ma.
Trong một vạn khả năng ban đầu suy diễn ra mấy khả năng có lẽ còn không nhất định thành công, người thí nghiệm suy diễn còn có thể chết.
Nếu không có rủi ro cao như vậy, chẳng phải đạo ấn trên đời này cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu hay sao?
Phù Đạo sơn nhân cảm thấy trong đầu như có một mớ bòng bong.
Không phù hợp, không phù hợp…
Ở đây nhất định có nguyên nhân.
Lão dùng ngón tay gõ huyệt thái dương, nghĩ xem rốt cuộc mình quên mất điều gì.
Kiến Sầu không biết sư phụ đang nghĩ gì, đành phải cùng Trịnh Yêu nhìn theo bước chân Phù Đạo sơn nhân.
Một hồi lâu sau Phù Đạo sơn nhân mới nghĩ đến một điểm.
“Ta nhớ lúc ở trên Nhai Sơn đạo ngươi từng vượt qua một đoạn hiểm trở. Khi đó đấu bàn sáng lên trên mu bàn tay ngươi?!”
“Đúng là có chuyện đó”.
Kiến Sầu cũng nhớ ra, gật đầu.
“Nhưng mà thế thì sao?”
Thế thì sao à?
Phù Đạo sơn nhân có lẽ phải quỳ lạy tiểu tổ tông này mới được.
Lão giơ ngón tay ra, run rẩy chỉ Kiến Sầu, tiếng nói cũng run lên: “Đúng là ta đã sơ ý rồi… Ngươi… Ngươi có thể cho đấu bàn sáng lên trên mu bàn tay được nữa không?”
“Như thế này à?”
Dù không biết Phù Đạo sơn nhân muốn làm gì, nhưng nhìn lão hô hấp cũng có vẻ khó khăn, Kiến Sầu cũng không dám cãi lại, lập tức giơ tay lên.
Đấu bàn dưới chân biến mất, lúc xuất hiện lại không ngờ đã lơ lửng trên mu bàn tay Kiến Sầu.
Trong nháy mắt, Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu đều hóa thành hai bức tượng đá đứng yên tại chỗ.
Kiến Sầu không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
“Chẳng lẽ không phải là linh lực lưu chuyển đến đâu, trong đầu suy nghĩ đến đâu thì đấu bàn sẽ sáng lên ở đó sao? Như thế này…”
Nàng nắm tay vào, giơ ngón trỏ lên, thế là đấu bàn lại hiện lên trên đầu ngón tay.
Thấy vui vui, nàng còn quay quay ngón tay. Ngón tay quay tròn, đấu bàn cũng quay tròn theo, ánh sáng ngập tràn, hết sức đẹp mắt.
“Hoặc thế này”.
Dường như để chứng minh mình nói chính xác, chứng minh đây là một chuyện cực kì tầm thường, Kiến Sầu gập ngón tay vào, đấu bàn lại biến mất.
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, hai má trắng muốt.
Lúc này linh lực đều tràn tới mi tâm.
Thế là đấu bàn hiện ra, xoay tròn trên đỉnh đầu Kiến Sầu.
Nhìn cảnh tượng này quả thực có vài phần khôi hài, như một đưa bé đội một chiếc mũ cực kì to.
Nhưng Phù Đạo sơn nhân không cười được, còn may là lão chưa khóc cho Kiến Sầu xem đấy.
Người so với người tức chết người!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!