Ta Không Thành Tiên
Chương 32: Thần bí biến mất
Ta đã thu một đứa đồ đệ rất biết bắt nạt người già!
Quả nhiên đồ đệ ta thu nhận không có đứa nào tốt đẹp!
Ngực sơn nhân ta đau quá!
“Ngươi biết cái này gọi là gì không?”
Một hồi lâu sau Phù Đạo sơn nhân mới đưa lấy lại được bình tĩnh, giơ chiếc đùi gà trong tay lên gặm một miếng.
Kiến Sầu đã dừng lại, nhìn chiếc đùi gà đó, cau mày nói: “Đùi gà!”
“…”
Cái con bé ngốc này…
Phù Đạo sơn nhân tuốt hết thịt trên cái đùi gà, xương thì tiện tay ném thẳng xuống đất.
Nền nhà bằng phẳng trong Lãm Nguyệt điện khi bị xương gà đập xuống lại có sóng lăn tăn lan ra, chiếc xương gà như bị ném xuống nước, thoáng cái đã chìm mất.
Kiến Sầu ngơ ngác nhìn, chớp chớp mắt, hơi kinh ngạc.
Phù Đạo sơn nhân cũng không giải thích, nhìn nàng một cái xem thường, nói thẳng: “Sơn nhân ta đương nhiên không phải hỏi ngươi đùi gà là gì. Ngươi không biết dùng não hay sao hả? Ta hỏi ngươi thứ ngươi đã biết làm gì?”
“Thế thứ đồ nhi không biết thì sư phụ còn hỏi đồ nhi làm gì?”
Kết quả chẳng phải vẫn là nàng không biết sao?
Kiến Sầu lẩm bẩm một tiếng.
“Phì!”
Trịnh Yêu bật cười thành tiếng, rất không tế nhị.
Phù Đạo sơn nhân rất đau đầu, đau đến mức không thể đau hơn được nữa.
Lão đứng tại chỗ, giậm giậm chân, vẻ mặt lại dần dần thay đổi.
Ánh mắt dừng lại trên người Kiến Sầu, nhưng thấy khí thế của nàng không hề yếu đuối, so với nữ tu sĩ tầm thường còn hào hiệp hơn vài phần.
Cũng không biết vì sao, Phù Đạo sơn nhân lại cười một chút.
“Không thèm chấp con nhóc nhà ngươi nữa. Trong tu hành có một loại thể chất đặc thù tên là thiên hư, tình hình đại loại gần gống như ngươi. Không cần biết là ở đâu, chỉ cần trong lòng nghĩ đến thì khắp nơi đều là đấu bàn. Có điều ta cũng không thể khẳng định ngươi có phải thiên hư hay không, cho nên, ngươi trả lời vi sư mấy vấn đề”.
Thể trạng thiên hư?
Kiến Sầu chớp mắt, nói: “Mời sư phụ hỏi”.
“Đích xác là có thể muốn thế nào cũng được, muốn ở đâu thì hiện ở đó?” Phù Đạo sơn nhân hỏi câu hỏi đầu tiên.
Kiến Sầu gật đầu: “Không sai”.
Thực ra vừa rồi đã được xem, có điều Phù Đạo sơn nhân vẫn hỏi lại một lần cho chắc.
Những vết nhăn trên mặt lão như khắc sâu dấu vết của năm tháng, bây giờ hỏi Kiến Sầu, tay bắt sau lưng, lông mày nhíu chặt, lại nhìn có vẻ rất nhiêm túc.
“Trước đó ngươi từng nói, lúc tu luyện cảm thấy rất dễ dàng. Vậy khi đả thông kinh mạch, thắp sáng tuyến khôn có cảm giác gì?”
“Rất nhiều tuyến khôn ban đầu đều là đồ nhi xem từ ngọc giản trong tàng kinh các, cho nên dẫn linh khí chạy theo tuyến đường được ghi lại trong ngọc giản, gần như đều thành công ngay lần đầu. Chỉ có lúc suy diễn ngược vị trí kinh mạch căn cứ theo tuyến khôn trên đấu bàn thì thường xuyên thất bại. Có điều nếu đã tìm đúng vị trí thì bình thường đều có thể thành công”.
Đây cũng chính là nguyên nhân Kiến Sầu cảm thấy mình tu luyện quá dễ dàng.
Phù Đạo sơn nhân lại cau mày chặt hơn.
Vẻ mặt thoải mái của lão đã biến mất, hai mắt không ngừng lấp lánh, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Trịnh Yêu vẫn nghe mà không nói, lúc này lại bước tới hỏi: “Sư bá, chuyện này có gì không ổn sao?”
Rất không ổn ấy chứ.
Phù Đạo sơn nhân lắc đầu không đáp, lại hỏi Kiến Sầu: “Thế còn đạo ấn? Một lần thành công ngay à?”
“Đúng”.
Điều này thì Kiến Sầu rất chắc chắn.
Có điều nàng cho rằng đó chỉ thuần túy là may mắn.
Đạo ấn này rốt cuộc là cái gì, nàng cũng không biết, chỉ biết uy lực vô cùng lớn. Một tu sĩ Trúc Cơ kì nho nhỏ như nàng mà lại có thể phát ra sức tấn công đáng sợ như vậy, hiển nhiên là bản thân đạo ấn này quá mức cao siêu.
Phương pháp vận hành kinh mạch khác nhau dẫn đến hiệu quả khác nhau.
Các tu sĩ giỏi tấn công thường thường thích nghiên cứu làm sao dùng linh lực ít nhất phát ra tấn công mạnh nhất.
Kiến Sầu đoán đạo ấn này chắc cũng thuộc về loại đó.
“Ngươi còn có khí lực không?” Phù Đạo sơn nhân lại hỏi.
Khi lực?
Kiến Sầu suy nghĩ một lát, đáp: “Khí lực còn có, linh lực cũng còn có”.
Cũng không biết “lực khí” mà Phù Đạo sơn nhân nói là loại nào.
Phù Đạo sơn nhân nhìn Trịnh Yêu một cái, quay lại tóm cổ áo hắn kéo sang bên cạnh: “Lại đây, đừng chống cự”.
“Này này này! Không được làm như vậy. Sư bá, ngài muốn làm gì?”
May quá, được thả ra rồi.
Trịnh Yêu không kêu nữa, hồ nghi nhìn Phù Đạo sơn nhân, cảm thấy lão trở nên rất khác.
“Sư bá, có phải ngài bị kích thích nặng nề quá không?”
“Câm miệng”.
Hai chữ ngắn gọn.
Sắc mặt Phù Đạo sơn nhân kì thực không được tốt.
Lần này rất rõ ràng, Kiến Sầu cũng nhìn ra được.
Nàng rất ít khi nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân nghiêm mặt, bình thường đều là giả vờ giả vịt hoặc là hi hi ha ha như một lão ngoan đồng.
Trong lòng không khỏi hơi lo lắng, Kiến Sầu do dự một hồi lâu: “Sư phụ, có chuyện gì thế?”
“Không có gì, tại hắn chặn đường ta thôi”. Phù Đạo sơn nhân lườm Trịnh Yêu bên cạnh một cái, dường như lại trở lại bình thường. Lão vỗ vỗ tay, nói: “Lát nữa ta nói bắt đầu, ngươi đổi một vị trí khác. Lần này đừng dùng chân, dùng tay thử xem, thi triển ra đạo ấn đó”.
Dùng tay thi triển đạo ấn?
Kiến Sầu kinh ngạc.
Nàng còn chưa kịp hiểu rõ ý Phù Đạo sơn nhân, lão đã vội vàng lùi sang bên cạnh, đưa tay chỉ không xa trước mặt Kiến Sầu.
Đó là cổng chính đại điện, nhưng bên ngoài lại không có đường đi, nhìn thẳng ra phía cầu treo Nhai Sơn, cũng chính là hướng thiên tu trủng mà Kiến Sầu đã đi qua lúc lên núi.
“Ngàn vạn lần đừng đánh vào bên trong, quay ra bên ngoài, giữ sức một chút, xem có thể đánh ra được hay không”.
Nói xong lão lại lùi hai bước nữa.
Có cần thế không?
Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, cảm thấy sư phụ nhà mình không khỏi quá mức khoa trương.
Nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kì, có thể tạo thành đe dọa gì với hai tu sĩ đại năng bọn họ chứ?
Có điều nàng đã quá cái tính bốc đồng của Phù Đạo sơn nhân cho nên dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Xoay người nhìn ra cửa đại điện, ngoài trời vẫn nắng chói chang. Lúc này mới đến trưa, từ vị trí Kiến Sầu đứng không nhìn thấy cây cối hoa cỏ dưới chân núi, càng không nhìn thấy có bất cứ đỉnh núi nào trong tầm nhìn.
Đây đúng là một nơi thích hợp để thi triển những chiêu uy lực lớn.
Đáng tiếc là không thể nhìn thấy hiệu quả.
Có điều nàng cũng không có gan đánh sụp một bức tường nữa của Nhai Sơn.
Nghĩ lại quy tắc sắp xếp của đạo ấn đó, Kiến Sầu nhớ mình đã định ra bốn vị trí, hai tay hai chân, sử dụng thuật pháp cơ bản không ngoài các vị trí này.
Thế là nàng chậm rãi đưa tay phải mình ra nhìn kĩ.
Không biết từ khi nào, vân tay nàng lại trở nên mờ nhạt.
Trên bàn tay trắng muốt có thể lờ mờ nhìn thấy mạch máu màu xanh chạy ngoằn ngoèo bên trong.
Tên các khiếu huyệt trên tay lần lượt hiện lên trong đầu Kiến Sầu.
Bảy đạo tử.
Bảy khiếu huyệt.
Thử xem là những tổ hợp nào.
Kiến Sầu bắt đầu suy tư.
Linh lực chậm rãi tràn từ mi tâm nàng ra, chạy qua huyệt Thiên Tuyền ở vai, qua huyệt Thiếu Hải, chảy tới cánh tay…
Cùng lúc đó cánh tay nàng cũng chậm rãi giơ hướng ra ngoài rất tự nhiên.
Trong lúc này, gió xung quanh dường như dừng lại.
Khung cảnh yên tĩnh đến đáng sợ.
Lần này hình như không giống lần trước dùng chân cho lắm.
Kiến Sầu hơi căng thẳng một chút.
Phù Đạo sơn nhân cũng cảm nhận được sự khác thường này. Lão đưa tay ra, thanh Vô kiếm có vết nứt hiện lên trong tay.
“Không sao, ngươi cứ tiếp tục”.
Có câu này của Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Nàng bình tĩnh lại, đấu bàn dưới chân xoay tròn thay tâm ý nàng.
Lúc này ánh sáng tụ tập đến một vị trí trên đấu bàn, đạo tử ở đó sáng lên rồi tắt đi, ánh sáng lại chuyển sang vị trí khác.
Linh khí của Kiến Sầu chạy đến vị trí thứ ba, huyệt Gian Sử nằm trên cánh tay.
Gió bất chợt nổi lên, không phải là từ bên ngoài thổi tới mà là từ đấu bàn của Kiến Sầu thổi ra.
Đấu bàn xoay tròn mang theo linh khí ngưng tụ xung quanh.
Tim Kiến Sầu đập nhanh hơn.
Linh khí lần lượt đi qua các huyệt Đại Lăng, Thần Môn, Thiếu Phủ, cuối cùng là huyệt Trung Xung.
Đầu ngón giữa tay phải Kiến Sầu chợt cảm thấy đau đớn mãnh liệt, mà bàn tay nàng đồng thời cũng bị một sức mạnh huyền bí kéo theo, chậm rãi đẩy về phía trước.
Ầm…
Xung quanh vốn vẫn không có âm thanh, nhưng tất cả mọi người dường như đều nghe thấy có tiếng nổ lớn.
Lấy Lãm Nguyệt điện làm trung tâm, tất cả linh khí xung quanh sườn núi đều run lên, lũ lượt tràn tới như cảm ứng được một lời hiệu triệu nào đó.
Vô số linh khí tụ lại tạo thành một hư ảnh to lớn bằng linh khí.
Lần này là hình bàn tay.
Gần như là đồng thời, Kiến Sầu cảm thấy đấu bàn đột nhiên không điều khiển được nữa.
Điên cuồng xoay tròn!
Ánh sáng từ mi tâm phát ra rực rỡ, không ngừng có ánh sáng lầm tấm như bụi bị hút ra, rót vào đấu bàn, rót vào bàn tay nàng.
“Nha đầu!”
Phù Đạo sơn nhân phát hiện tình hình đã mất khống chế, lão kinh hãi định lao tới ngăn cản.
Có điều lúc này đã hoàn toàn không khống chế được nữa.
Lúc trước dùng khiếu huyệt dưới chân thi triển đạo ấn này, Kiến Sầu có thể kịp thời khống chế được lượng linh khí rót vào. Nhưng bây giờ nàng phát hiện khi được thi triển bằng tay, đạo ấn này giống như một dòng xoáy to lớn thông với một lỗ đen vô cùng vô tận.
Cả thân thể đều rất đau đớn.
Đó là bởi vì tàng trữ linh khí tàng trữ trong máu thịt của thân thể cũng bị vắt kiệt từng chút một.
Nàng đã không thể trả lời câu hỏi của Phù Đạo sơn nhân, cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, dường như trong người có hàng vạn mũi dùi.
Phù Đạo sơn nhân hoảng hốt tiến lên trước một bước, Vô kiếm lúc này nhất định không có tác dụng gì, lão vội vàng đưa tay vồ một cái về phía trước, sau lưng lập tức hiện ra hình ảnh một con chim ưng to lớn.
Trong Lãm Nguyệt điện dường như có một tiếng kêu dài!
Hùng ưng giương cánh, giơ móng vuốt chộp tới.
Năm ngón tay Phù Đạo sơn nhân như hình móng vuốt cũng chộp về phía Kiến Sầu!
Hư ảnh to lớn phía trước bàn tay Kiến Sầu dần trở nên ngưng đọng, ầm ầm lao về phía trước, cuối cùng thoát khỏi lòng bàn tay Kiến Sầu.
Lúc này nàng cảm thấy lỗ đen cực lớn và dòng xoáy cực mạnh đó cuối cùng chấm dứt xoay tròn, cũng không còn hấp thu linh khí đến từ bên ngoài, rời khỏi mình bay đi xa.
Một cmr giác mệt mỏi và đau đớn kinh người đột nhiên tràn tới.
Trước mắt Kiến Sầu tối đi, cổ họng tanh ngọt, một ngụm máu tươi trào ra.
Một trảo của Phù Đạo sơn nhân phát sau mà đến trước, nhanh chóng đuổi kịp hư ảnh hình bàn tay.
***
Trước Lãm Nguyệt điện, trên sườn núi, chính là cầu treo Nhai Sơn.
Ba bóng dáng từ Nhai Sơn đạo rẽ ra, cuối cùng bước lên cầu treo, nhanh chóng đi qua nhánh sông chảy ra Nhai Sơn của sông Cửu Đầu, đứng lại trên đài cao bờ bên kia.
“Thả ta xuống!”
Chu Bảo Châu được một nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái cõng đi, ngay lúc vừa đi qua địa giới Nhai Sơn liền lập tức lạnh mặt ra lệnh một tiếng.
Nữ tu sĩ đó vội vàng đặt Chu Bảo Châu xuống, gọi một tiếng: “Chu sư tỷ!”
Giang Linh đứng bên cạnh nữ tu sĩ này, cũng muốn lên tiếng: “Chu…”
Bốp!
Chu Bảo Châu vừa đứng vững, còn chưa kịp lau vết máu bên khóe miệng đã giang tay cho Giang Linh một cái bạt tai!
Thiếu nữ mảnh mai không phòng bị kịp, bị cái tát của Chu Bảo Châu đánh cho lảo đảo.
Giang Linh loạng choạng mấy bước mới đứng lại được, kinh ngạc ngẩng đầu lên, hết sức khó hiểu.
“Chu… Chu sư tỷ?”
Đưa tay xoa má, Giang Linh không nói nên lời.
Đối với tu sĩ, tổn thương da thịt thật sự không là gì cả.
Nhưng có một câu nói thế này, đánh người không đánh ămtj, tu sĩ cũng là người!
Chu Bảo Châu dù không động đao kiếm với Giang Linh nhưng cái tát này thật sự còn cay độc hơn đao kiếm mười lần, trăm lần!
Lạnh lùng nhìn vẻ đáng thương hết sức của Giang Linh, Chu Bảo Châu cười khẩy một tiếng: “Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì mà thừa dịp ta bị thương, thừa dịp có con tiện nhân Nhai Sơn đó làm chỗ dựa lại dám giẫm trên đầu ta, còn dám không nghe lời ta?”
“Sư tỷ, ý ta không phải thế…”
Giang Linh cố gắng giải thích.
Trong tình huống lúc đó, bất cứ người nào cũng không cho rằng Kiến Sầu có thiện ý đối với bọn họ.
Nếu ba người này đều mất mạng ở Nhai Sơn thì mới là thật sự được không bằng mất.
“Khi đó chúng ta hoàn toàn không có lựa chọn khác, muốn thoát thân chỉ có thể cúi đầu với Nhai Sơn. Nếu bọn họ giận dữ muốn tính sổ với Tiễn Chúc phái ta thì biết làm thế nào cho phải? Với sức mạnh của Nhai Sơn, chúng ta căn bản…”
“Câm miệng!”
Chu Bảo Châu cắn răng bước tới tóm cái cằm trắng muốt của Giang Linh, cười cay nghiệt.
“Nhai Sơn? Ngươi cho rằng Nhai Sơn là cái gì? Ngươi biết cái gì?”
“Chu sư tỷ…”
Giang Linh nhìn hình ảnh trước mắt, hơi ngỡ ngàng.
Cô bé đưa mắt nhìn nữ tu sĩ còn lại tìm kiếm sự giúp đỡ.
Không ngờ đối phương lại lùi một bước, hơi sợ hãi nhìn Chu Bảo Châu lúc này.
Chu Bảo Châu đã bị thương, trên đường về đã khôi phục được một chút sức lực. Nếu lúc này Giang Linh phản kháng, Chu Bảo Châu nhất định không phải đối thủ.
Nhưng cô bé không dám.
Ở Tiễn Chúc phái, địa vị của Chu Bảo Châu chỉ thấp hơn Hứa Lam Nhi. Có trời mới biết nếu đắc tội Chu Bảo Châu thì sau khi về sẽ có kết cục thế nào.
Giang Linh run lên, giọng nói nghẹn ngào: “Dưới Bạt Kiếm đài, thật sự là bất đắc dĩ, Chu sư tỷ, ta…”
“Ngươi?”
Chu Bảo Châu khinh miệt cười thành tiếng, móng tay nhọn đâm vào cằm Giang Linh để lại những vết máu nhàn nhạt. Ả lại nhìn rất sảng khoái, không hề dừng lại.
“Ngươi là cái thứ gì trong môn phái? Lần này dẫn ngươi đến chẳng qua là tại thấy ngươi ngoan ngoãn nghe lời, không nghĩ tới ngươi lại dám tự tung tự tác. Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Trò yêu của sư tôn từ trước đến nay đều là ta và Hứa sư tỷ! Không biết gì mà lại dám đứng ra làm mất mặt Tiễn Chúc phái ta, Giang Linh, ngươi giỏi lắm!”
Những lời này quả thực làm Giang Linh lạnh toát trong lòng.
Cô bé không biết mình đã làm sai chuyện gì.
“Chuyện Niếp sư tỷ bị thương vốn là do Hứa sư tỷ gây ra. Sư tôn nhất quyết bảo vệ Hứa sư tỷ tất sẽ chọc giận Vô Vọng trai. Bây giờ Niếp sư tỷ lại giao hảo với Kiến Sầu tiền bối, biết đâu sau này Nhai Sơn lại làm chỗ dựa cho Vô Vọng trai. Sư tỷ cần gì phải đẩy chính mình vào hiểm địa vì Hứa sư tỷ? Vốn chính là lỗi của chúng ta mà!”
Bốp!
Lại là một cái tát không lưu tình chút nào.
Trên mặt Chu Bảo Châu lộ vẻ sảng khoái như vừa báo thù.
Nhìn Giang Linh đứng không vững, ả lại dần dần tỉnh táo.
“Hôm nay ngươi nghĩ như vậy chẳng qua là vì Nhai Sơn vẫn là tuyệt đỉnh Trung Vực, có tích lũy hàng ngàn hàng vạn năm. Nhưng nếu có ngày Nhai Sơn không còn, Nhai Sơn sụp đổ, ngươi còn nghĩ như vậy nữa không? Thập Cửu Châu từ xưa tới nay coi sức mạnh là trên hết, nếu Tiễn Chúc phái ta cũng có địa vị và danh vọng như Nhai Sơn bây giờ, ai dám nói chúng ta sai?”
Ánh sáng trong mắt ả vừa điên cuồng vừa lạnh lẽo.
Chu Bảo Châu cúi đầu nhìn, Giang Linh đã ngây ngốc.
Đến lúc này ả lại không vội nữa.
Khẽ ho một tiếng, Chu Bảo Châu đứng trên đài cao, ánh mắt nhìn theo chiếc cầu treo dài, dừng lại trên đỉnh Nhai Sơn.
Thiên tu trủng nằm yên lặng trên bãi sông, thỉnh thoảng bị nước sông dâng lên nhấn chìm một góc nhỏ.
Chuyến đi này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Kiến Sầu Nhai Sơn?
Ờ.
Chu Bảo Châu xoay người lại, không nhìn Giang Linh cái nào nữa: “Đợi đến lúc về môn phái sư tôn sẽ xử lý ngươi. Chúng ta đi!”
Giang Linh đứng tại chỗ, cảm thấy toàn thân rét run.
Cô bé không rõ rốt cuộc sư tỷ Hứa Lam Nhi lấy đâu ra dũng khí mà lại dám tấn công Niếp Tiểu Vãn đang đứng cạnh tu sĩ Nhai Sơn, càng không biết vì sao sư tôn lại phái sư tỷ Chu Bảo Châu tính tình cay nghiệt đến Nhai Sơn tạ lỗi, thậm chí…
Cô bé còn không rõ, sức mạnh của Chu Bảo Châu từ đâu mà đến.
Nữ tu sĩ đi cùng không đành lòng nhìn Giang Linh một cái, cuối cùng vẫn vội vàng đuổi theo bước chân Chu Bảo Châu.
Trên Thập Cửu Châu, núi xanh biêng biếc, mây trắng lững lờ.
Dưới đài cao là sông Cửu Đầu chảy muôn đời.
Trên chiếc cầu treo rất dài, một bóng người dần dần hiện ra sau khi ba người Tiễn Chúc phái đã rời đi.
Trường bào màu xám đậm, một tay đưa ra sau lưng, một tay đặt trước người, gió thổi phần phật lại không thổi được suy nghĩ của hắn.
Khúc Chính Phong đã đứng ở đây một lúc lâu rồi.
Được Kiến Sầu nhờ vả vì nàng lo đệ tử Giang Linh của Tiễn Chúc phái sẽ xayr a chuyện sau khi rời khỏi Nhai Sơn, hắn đi theo định xem tình hình.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nghe thấy rất nhiều những lời kì lạ.
Nhìn thái độ của Chu Bảo Châu thì an nguy của Giang Linh lại nhất thời không lo.
Có điều đến lúc về Tiễn Chúc phái thì sẽ khó nói.
Nhưng đó không phải chuyện Khúc Chính Phong có khả năng can thiệp.
Hắn suy nghĩ một lát, ánh mắt xa xăm có vài phần không hiểu, yên lặng đứng rất lâu rồi mời thu ánh mắt về.
Lúc này hắn đang đứng chính giữa cầu treo Nhai Sơn, dưới chân là dòng sông lớn chảy xiết ngày đêm không ngừng.
Ánh nắng vỡ vụn lấp lánh trên mặt sông.
Khúc Chính Phong quay đầu lại nhìn, tháy ngàn ngôi mộ trên bãi sông bờ bên kia. Cỏ dại vẫn mọc bạt ngàn, hắn chậm rãi bước đi trên cầu treo, bước chân dường như có một sự nặng nề kì dị.
Lúc sắp đi tới cuối cầu treo, bước chân của Khúc Chính Phong đột nhiên dừng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Cữu đứng trước Nhai Sơn đạo, bộ đồ trắng tinh.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Khúc Chính Phong hỏi.
Thẩm Cữu cười bước tới ba bước, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Không có gì, chỉ là phát hiện mấy thứ thú vị trong phòng mình, suy nghĩ một lát rồi quyết định đến tìm nhị sư huynh tâm sự”.
Khúc Chính Phong không nói gì.
Thẩm Cữu giơ tay ra, một thứ lắc lư trên tay.
Một chiếc bát bạch ngọc trong suốt long lanh, ánh mặt trời chiếu vào sáng loáng.
“Tặc tặc tặc, đúng là bất ngờ. Thẩm Cữu ta lúc nào cũng tự phụ thông minh, cuối cùng suýt nữa bị nhị sư huynh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lợi hại, lợi hại! Thiếu chút nữa ta đã đến tìm Kiến Sầu sư tỷ đòi lại Thiên Hỏa Trản rồi, không ngờ Thiên Hỏa Trản căn bản không hề rời khỏi phòng ta”.
Cuối cùng Khúc Chính Phong cũng cười.
“Giờ mới phát hiện à?”
“Hình như là hơi chậm một chút”.
Thẩm Cữu nhìn chiếc bát nhỏ trong tay đầy chán ghét, sau đó nhét chiếc bát vào trong tay áo biến mất. Hắn đi tới ôm vai Khúc Chính Phong, vỗ vỗ, cười gian trá: “Có điều, ta nói này, nhị sư huynh đúng là không thẳng thắn gì cả. Muốn tìm ta đánh nhau thì cứ nói thẳng là được. Ta biết nhị sư huynh vẫn không phải người của phái rút kiếm bọn ta, nhưng… thỉnh thoảng phá vỡ nguyên tắc, rút kiếm đánh nhau chẳng phải sẽ rất vui vẻ sao? Cần gì phải vòng vo bắt ta chủ động rút kiếm chứ?”
“…”
Khúc Chính Phong không nói gì, chỉ đưa tay gạt tay Thẩm Cữu đang đặt trên vai mình ra.
Hắn có hai hàng lông mày dài, đôi mắt hẹp, phong độ ngời ngời.
“Không phải ta cố ý ép ngươi rút kiếm, chẳng qua là ghét ngươi mà thôi”.
Thẩm Cữu sửng sốt nhìn bàn tay mình bị gạt ra, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Khúc Chính Phong.
Vẻ mặt Khúc Chính Phong lạnh nhạt, lời vừa nói là thật hay giả, Thẩm Cữu không thể phân biệt được.
“Nhị sư huynh, ngươi…”
Thẩm Cữu muốn nói gì đó.
Khúc Chính Phong buông mí mắt đi thẳng về phía trước, không thèm để ý đến Thẩm Cữu nữa.
Thẩm Cữu cuối cùng cũng nổi giận.
Hắn đứng yên tại chỗ, quay lại nhìn bóng lưng Khúc Chính Phong.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Bước chân Khúc Chính Phong khựng lại nhưng hắn không dừng bước mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Cữu nghiến răng, lửa giận trong lòng bốc cao.
Vị nhị sư huynh này vốn là đại sư huynh của bọn họ, từ trước đến nay vẫn giấu kĩ không lộ, bị đám sư đệ nói là đồ tim đen.
Nhưng Thẩm Cữu cảm thấy Khúc Chính Phong làm việc chu đáo, tâm tư tinh tế, thường có thể nghĩ đến những chuyện người khác không thể nghĩ đến, cũng không buồn nghĩ đến, là một người chín chắn hiếm thấy trong các sư huynh đệ.
Đồng thời Khúc Chính Phong cũng là đồ đệ được Phù Đạo sơn nhân thu nhận sớm nhất.
Thẩm Cữu mới trở thành đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân được hơn ba trăm năm mươi năm, trong đó có ba trăm năm Phù Đạo sơn nhân không ở Nhai Sơn.
Nhưng nghe tam sư huynh Khấu Khiêm nói, Khúc Chính Phong là đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân được hơn sáu trăm tám mươi năm rồi.
Hắn không phải người có thiên phú trác tuyệt nhất trong các sư huynh đệ, lại là người bây giờ có tu vi cao nhất, thậm chí đã sắp đuổi kịp Phù Đạo sơn nhân.
Thẩm Cữu cảm thấy Khúc Chính Phong dù chu đáo, bình thường rất ít khi nói đùa, không giống những người còn lại, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ…
Thiện ý của hắn lại bị Khúc Chính Phong đáp lại bằng một câu ác độc “Chẳng qua là ghét ngươi mà thôi”.
Khúc Chính Phong đã kẹt ở cửa ải nguyên anh đại viên mãn rất lâu rồi.
Từ nguyên anh đến xuất khiếu không phải là một việc đơn giản, Thẩm Cữu cho rằng hắn cần chiến đấu để tìm linh cảm thăng cấp.
Xem ra…
Hắn đã nghĩ sai rồi.
Nhìn bóng lưng Khúc Chính Phong càng ngày càng xa, lửa giận trong lòng Thẩm Cữu cũng ngày càng bốc cao.
Hắn không thể chịu nổi, cuối cùng lớn giọng gọi theo: “Ghét ta cũng được. Ta chỉ hỏi ngươi một câu: Có phải ngươi cũng không thích cả đại sư tỷ đúng không?”
Hỏi xong chính Thẩm Cữu cũng sửng sốt.
Khúc Chính Phong vẫn đang đi đều đều cuối cùng dừng bước.
Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Cữu đứng ở chỗ cũ một cái, khóe miệng có nụ cười mơ hồ, giọng nói lành lạnh: “Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được”.
Dứt lời lại không thèm quan tâm nữa, một vệt sáng màu lam đậm lóe lên dưới chân, sau đó hắn ngự kiếm bay đi.
Tại sao mình tự nhiên lại hỏi một câu như vậy?
Thẩm Cữu đột nhiên muốn cho chính mình một cái tát.
Nhưng mà…
Sau khi hỏi ra, hắn lại thầm cảm thấy câu hỏi của mình không sai.
Cảm giác mâu thuẫn này khiến hắn cực kì khó chịu, khó chịu đến mức sắp phát điên.
Ầm…
Thẩm Cữu phát hiện gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lãm Nguyệt điện mãi trên cao.
Một khí thế kinh khủng từ Lãm Nguyệt điện trước núi ầm ầm tràn tới, Thẩm Cữu lại cảm thấy bên tai dường như có tiếng chim ưng giương cánh rít gào thê lương.
Hư ảnh bàn tay chậm rãi đẩy ra.
Một trảo ấn lập tức đuổi theo, lại không kịp ngăn cản, dù rất mạnh mẽ nhưng cũng không hoàn toàn chặn lại được hư ảnh bàn tay đó.
Mái lưu li cong cong của Lãm Nguyệt điện bị hư ảnh này đánh vỡ một góc rơi xuống rào rào.
Hư ảnh đó tiếp tục đánh tới phía trước, xé toang vô số đám mây, không biết bay ra bao xa mới tiêu tan hết.
Cảnh này cực kì quen thuộc.
Thẩm Cữu cảm thấy lông măng toàn thân dựng đứng, gần như lập tức nghĩ ngay đến Kiến Sầu.
Còn cả hư ảnh vuốt ưng đó nữa1
Nếu hắn nhớ không lầm thì đó là một thức trong “sơn ưng vỗ cánh” của Phù Đạo sơn nhân.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Thẩm Cữu chỉ do dự một lát ở chỗ cũ rồi lập tức bay lên, hóa thành một vệt sáng ngự không bay tới Lãm Nguyệt điện.
Lần này hắn đi vào từ cổng trước Lãm Nguyệt điện. Thoáng cái đã đứng lại trước thềm điện, một chút nhìn vào bên trong.
Trên mặt đất rất sạch sẽ, chỉ con trong có không khí dường như có mùi máu tanh.
Cây đèn đồng đứng lặng, ánh lửa trong lò đồng hừng hực.
Vẫn là Lãm Nguyệt điện tầm thường như cũ, dường như không có thay đổi gì.
Chỉ có điều…
Thẩm Cữu nhớ rất rõ, cảnh tượng vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác của mình. Vừa rồi Kiến Sầu đại sư tỷ và Phù Đạo sơn nhân nhất định đều đang ở trong Lãm Nguyệt điện này.
Hắn nhớ trước đó Kiến Sầu sư tỷ bị Phù Đạo sơn nhân và chưởng môn gọi vào, hình như là cần hỏi chuyện gì đó.
Theo lí thuyết, lúc này trong điện nên có ba người.
Nhưng bây giờ lại không thấy một ai.
Chậm rãi đi vào, Thẩm Cữu đi một vòng tìm kiếm.
Cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống nền nhà bóng loáng dưới lòng bàn chân mình.
“Chẳng lẽ là đến chỗ đó rồi?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!