Ta Không Thành Tiên
Chương 69: Bản Sắc Anh Hùng
Bên ngoài hố đá, đồng bằng và những con sông đan xen thành một tấm mạng nhện to lớn.
Lúc này vô số dòng linh khí có thể thấy được bằng mắt thường bị một luồng sức mạnh lôi kéo không ngừng đổ về bên cạnh chân núi.
Cách chân núi không xa, một tòa trận pháp nho nhỏ không ngờ đã phát triển thành một dòng xoáy to lớn không ngừng xoay tròn. Trong quá trình xoay tròn, vô số linh lực bị trận pháp hấp thu vào, đồng thời dẫn động sức mạnh của Địa Phược trận ép xuống trong trận pháp.
Vạn vật đều nằm rạp trong trận, không có thứ gì dám đứng thẳng.
Còn người có can đảm đứng thẳng lên thì thông thường lại không có sức mạnh để chống lại sự trói buộc của mặt đất.
Mạnh Tây Châu và Liễu Không cũng không phải ngoại lệ.
Trước đó vất vả dựa vào một tiếng “Sư tử hống” để đứng lên, Liễu Không lại một lần nữa không thể chịu được áp lực đáng sợ như vậy, bị áp lực đập thẳng xuống đất.
Bụi bay mù mịt, nhanh chóng lan rộng trong tầm nhìn của hắn.
Rầm!
Người ngã xuống đất, lại không bắn lên.
Một chiếc hố sâu hình người xuất hiện trên mặt đất, Liễu Không có thể nghe thấy tiếng gào thét của Mạnh Tây Châu, lại không thể trả lời đối phương, máu tươi đã nhuộm dỏ tăng bào, thậm chí Liễu Không đã có thể nghe thấy tiếng xương sọ mình bị ép kêu lên.
Răng rắc, răng rắc.
Như là sắp vỡ.
Hắn vùi mặt thật sâu xuống đất.
Bất kể là hắn hay là Mạnh Tây Châu đều chưa bao giờ gặp phải một trận pháp đáng sợ như thế.
Trận pháp trong thiên hạ tuy lớn, nhưng cao minh như vậy, đáng sợ như vậy, cay nghiệt như vậy lại vẫn là lần đầu được thấy.
Trận pháp có thể không ngừng mở rộng, nếu được đưa đến Thập Cửu Châu sẽ là một trận tai hoạ to lớn.
Liễu Không không phải người hiểu rõ Thập Cửu Châu như lòng bàn tay, thậm chí có thể coi là không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng dù vậy trong đầu hắn vẫn vô cớ toát ra một ý nghĩ: “Côn Ngô mạnh vượt quá tưởng tượng. Phải là người thế nào mới có thể nghiên cứu ra trận pháp như vậy? Một tu sĩ Trúc Cơ kì như Cố Thanh Mi đã có thể nắm giữ sức mạnh kinh khủng này, thế những người khác của Côn Ngô thì thế nào?”
Đây là sự sợ hãi trước một thế lực lớn.
Liễu Không bất quá mới vừa bước lên con đường tu hành, lục căn tạm thời còn chưa được thanh tịnh, lúc này những ý nghĩ xuất hiện trong lúc nguy ngập lại rất có đạo lí.
Mặc dù ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy.
Răng rắc răng rắc…
Tiếng xương nứt vang lên liên tiếp.
Máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất phía trước.
Phía bên kia, Mạnh Tây Châu cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Làm đàn ông đâu phải một chuyện dễ dàng?
Lúc này muốn đứng lên cũng không khác gì phải nâng một ngọn núi nhỏ lên. Hai vai hắn đã hoàn toàn sụp xuống, tạo thành một góc độ vặn vẹo, hiển nhiên đã bị gãy hết.
Hai con mắt đan đầy tia máu. Hắn cắn chặt răng, xương gò má nhô lên, thoạt nhìn không còn chút khí thế hiên ngang nào nữa, chỉ có một sự dữ tợn khi bị đẩy đến đường cùng.
Đau.
Đau vượt quá sức chịu đựng của con người.
Trên đĩa đá, tình hình tranh đoạt giữa vị tiền bối màu xanh và đối phương rốt cuộc thế nào rồi, bọn họ cũng hoàn toàn không quan tâm nữa.
Bởi vì lúc này tính mạng của bọn họ đang ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất.
Bên này, Kiến Sầu nghe thấy tiếng động mới nhớ tới tình cảnh của hai người.
Kiến Sầu cũng không phải chưa được thấy sự ác độc của trận pháp đó.
Lúc trận pháp vừa mới trùm xuống, nàng cũng bị kẹt trong đó, phải liều mạng để xa thịt bị xé nát mới có thẻ thoát ra ngoài được.
Dù vậy nửa người nàng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trước lúc tranh đoạt cốt ngọc với Cố Thanh Mi, Kiến Sầu từng tiện tay phá vỡ một góc trận khiến uy lực của cả trận pháp bị yếu bớt, năng lực tụ tập linh khí giảm đi, nhưng cả tòa trận pháp vẫn đang vận hành.
Mạnh Tây Châu và Liễu Không ở trong trận pháp có thể tạm thời giảm bớt áp lực, cầm cự được thêm một lát.
Nhưng chỉ cần trận pháp vẫn tiếp tục vận chuyển, sự trói buộc của mặt đất sẽ càng ngày càng mạnh, bọn họ sớm muộn sẽ không chống đỡ được.
Dường như lúc này đã đến cực hạn rồi.
“Oe oe oe oe oe…”
Cốt ngọc Đế Giang cầm trong tay vẫn đang khóc lớn, dường như nó cực kì tủi thân.
Kiến Sầu đúng là không còn cả hơi sức để than thở.
Sau khi bị dọa chạy mất, cuối cùng con chồn của phản ứng lại, không nhịn được lườm khúc xương một cái, ngồi dưới đất hết sức khinh thường.
Liếm ngươi thì đã làm sao? Đúng là, thấy ngươi ngon nên ta mới liếm đấy, biết không?
Không có biện pháp nói lí với con chồn nhỏ, cũng không có biện pháp nói lí với cốt ngọc Đế Giang.
Kiến Sầu chỉ biết một số phương pháp phong ấn rất đơn giản, tình hình của cốt ngọc Đế Giang bây giờ hiển nhiên không thể suy xét bằng lẽ thường, Kiến Sầu cũng không biết nên xử lí thế nào.
Nàng định cất cốt ngọc Đế Giang vào túi càn khôn, có điều lúc thi triển lại phát hiện túi càn khôn từ chối thu nhận cốt ngọc Đế Giang.
Kiến Sầu triệt để ngây ngốc.
Túi càn khôn cái gì cũng có thể thu nạp, trừ thứ phẩm chất quá cao, và…
Vật còn sống.
Hồn ma không xem như vật còn sống.
Cũng có nghĩa tàn hồn Đế Giang ẩn thân trong cốt ngọc Đế Giang cũng không thể làm cho túi càn khôn không tiếp nhận.
Cho nên các giải thích duy nhất là…
Trên cốt ngọc Đế Giang còn có một vật còn sống.
Thành tinh rồi.
Khóe miệng Kiến Sầu không ngừng co giật.
Bên kia còn có hai người, mình không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi được.
Nhưng cốt ngọc Đế Giang cũng chưa xử lí được, thậm chí còn không ngừng khóc lớn, phải làm thế nào?
“Oe oe oe oe oe…”
Thân thể nho nhỏ lại phát ra tiếng khóc rất lớn.
Cả rừng núi bị bao trùm trong tiếng khóc, cốt ngọc Đế Giang gập hai chân lại, khóc rung trời chuyển đất.
Con chồn nhỏ không thể chịu nổi nữa, há miệng ra rống to một tiếng: “À uồm…”
Cùng với tiếng gầm này, cuồng phong thổi đến, cây cối run rẩy, lá cây bay lung tung.
Tiếng gầm lớn át hết tiếng khóc của cốt ngọc Đế Giang.
“Oe oe oe oe oe…”
Tiếng khóc đột nhiên dừng lại.
Cốt ngọc Đế Giang dường như cảm thấy sự đe dọa ẩn chứa trong tiếng gầm này, run lên trong lòng bàn tay Kiến Sầu, không ngờ lại sợ hãi co hai chân lại, dán sát dưới cơ thể trắng tinh.
Con chồn nhỏ đi vài bước bên dưới, quả thực như vương giả trong rừng rậm, sau đó chỉ chỉ Kiến Sầu, chỉ chỉ cốt ngọc Đế Giang, cuối cùng chỉ chỉ chính mình. Tiếp theo nó đột nhiên nhảy lên, từ dưới đất nhảy lên trên tay Kiến Sầu, trực tiếp ngậm lấy cốt ngọc Đế Giang.
Kiến Sầu trợn mắt há mồm.
Hai chân cốt ngọc Đế Giang run lên, lập tức phát ra một tiếng nức nở.
Tuy nhiên đồng thời với tiếng nức nở của nó, con chồn nhỏ lại hét lên điên cuồng không lưu tình chút nào: “À uồm!”
“…”
Cốt ngọc Đế Giang lập tức run lên, không phát ra âm thanh gì nữa.
“Hức…”
Tiếng nấc rất nhỏ từ trong thân thể nó phát ra, không ngờ lại không dám kêu khóc gì nữa.
Cảnh này làm Kiến Sầu hiểu được thế nào là mềm nắn rắn buông.
Rõ ràng trong hai con vật nhỏ trước mặt này, con chồn nhỏ chính là ác bá cậy thế bắt nạt người khác, còn cốt ngọc Đế Giang thì là kẻ bị nó bắt nạt.
Dường như đã bị “quyền uy” của con chồn nhỏ khuất phục, cốt ngọc Đế Giang không dám lộn xộn nữa.
Kiến Sầu suy nghĩ một lát, trong cốt ngọc này có giấu tàn hồn Đế Giang, tuyệt đối không thể khinh thường. Tài nghệ của nàng dù vụng về nhưng cũng cẩn thận vẽ một ấn phù trấn áp và cảnh báo trên cốt ngọc, sau đó mới cắn răng đặt con chồn nhỏ lên trên vai mình, ngự búa bay ra ngoài hố đá.
Trong Sát Hồng Tiểu Giới này không có ngày tháng, lại vẫn thấy trời xanh ngăn ngắt, mây trắng lững lờ.
Từ rìa hố đá bay ra, trước mắt là những đám mây trôi, cả mặt đất màu xanh lục mềm mại giống như những tấm đệm bông, vô số sông suối đan xen trên mặt đất giống như kinh mạch trong cơ thể người, hình thành mạch máu không ngừng chảy.
Gió thổi mái tóc Kiến Sầu, sống lưng thẳng tắp lộ rõ một sự kiên nghị, nhưng mái tóc mềm mại lại tăng thêm một phần uyển chuyển.
Quỷ Phủ bay dưới chân, thân hình Kiến Sầu chỉ lóe lên một cái đã tới gần dòng xoáy linh khí đáng sợ phía xa xa.
Dòng xoáy rất cao, như lên đến tận trời xanh, vô cùng đáng sợ.
Ánh sáng giữa đất trời ở đây dường như cũng bị hút hết vào.
Bị nhốt ở trong đó chính là Mạnh Tây Châu và Liễu Không, trên đĩa đá chỉ còn có tiếng cắn răng kiên trì.
Nói một cách công bằng, dù chưa hề nói chuyện với nhau, nhưng so với Cố Thanh Mi quá xấu xa, ấn tượng của Kiến Sầu đối với hai người này có thể nói là không thể tốt hơn được nữa.
Nếu nàng khoanh tay đứng nhìn hai người này bị đè chết trong trận, chỉ sợ lương tâm nàng sẽ khó được yên ổn.
Càng huống chi, tất cả những thứ Cố Thanh Mi muốn nhận được, nàng đều phải cướp đi. Bởi vì là thứ Tạ Bất Thần muốn nhận được nên bây giờ cốt ngọc đã nằm trong tay nàng. Còn Liễu Không và Mạnh Tây Châu là Cố Thanh Mi muốn giết, hơn nữa còn dùng Côn Ngô đe dọa người khác, Kiến Sầu luôn luôn không thích Côn Ngô, tất nhiên cũng không thích Cố Thanh Mi, làm sao có thể coi như không nhìn thấy?
Cho nên Kiến Sầu dừng lại nhìn thẳng vào cơn lốc xoáy trước mặt.
Cảnh tượng thật là bao la hùng vĩ.
Thái độ thật là kiêu ngạo.
Thủ đoạn thật là cao minh.
Lòng dạ thật là cay nghiệt.
Trong lòng Kiến Sầu thấp thoáng có thứ gì đó bắt đầu lan tràn ra ngoài, chỉ sau nháy ămts đã lấp đầy toàn bộ nội tâm nàng.
Như một dòng sông cuối cùng tràn qua bờ đê, lại như sóng biển điên cuồng phá vỡ đá ngầm.
Thế là nhất thời sóng giận đầy hồ, sóng dữ đầy biển!
Đối nghịch với Côn Ngô?
Thì sao?
Chính vì ngươi là Côn Ngô, ta mới đối nghịch với ngươi.
Từ trước đến nay không hề làm khó ai, ngoại trừ Côn Ngô!
Trong nháy mắt, một luồng hào khí ngút trời sinh ra trong lồng ngực.
Kiến Sầu đưa tay ra cầm lấy búa, cuồng phong thổi mái tóc dài đen như mực của nàng bay phần phật, in trên cánh đồng nhất bích khuynh thành, nhìn như một nét bút phóng khoáng.
Trận pháp thôi mà!
Trận pháp dùng trận bàn bố trí, yếu ớt nhất là nền tảng của trận.
Chỉ cần cho nàng thời gian, không có gì là không thể phá giải.
Nàng lao xuống không hề do dự.
Ầm!
Vừa lao xuống đến nơi, một nhát búa cũng chém xuống.
Một phủ ảnh bổ thẳng xuống đất, đất bắn tứ tung, đá vụn tung tóe.
Tách!
Một viên linh thạch chôn sâu dưới nền đất bị nhát búa của Kiến Sầu chém vỡ.
Vù!
Cả trận pháp lập tức rung lên, dòng xoáy to lớn cũng run rẩy theo.
Bởi vì trận pháp không yên, một vệt linh quang lập tức từ rìa dòng xoáy to lớn này thoát ra ngoài. Góc trận pháp được viên linh thạch này khống chế cũng lập tức sập xuống, dòng xoáy bên ngoài trận pháp lập tức nhỏ đi một chút.
Bị phá hoại một góc trận còn chưa là gì, nhưng phá hủy hai nơi thì vấn đề bắt đầu lớn rồi.
Mạnh Tây Châu và Liễu Không bị vây trong trận đã lâu, lúc này đã không trông chờ còn có thể sống sót ra ngoài nữa.
Quá xui xẻo! Quá xui xẻo!
Ai có thể nghĩ được trong Sát Hồng Tiểu Giới đột nhiên mở lại còn có tu sĩ Côn Ngô chứ?
Ai có thể nghĩ được tu sĩ đến từ Côn Ngô này là hạ thủ tàn nhẫn như thế chứ?
Thấy tính mạng đã sắp chấm dứt ở đây, Mạnh Tây Châu cảm thấy hết sức oan uổng: “Bố còn chưa sống đủ, bố còn chưa tu luyện thành kim đan, bố còn chưa tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên! Bố còn chưa rạng danh thiên hạ! Bố… không muốn chết!”
Phụt!
Một ngụm máu phun ra ngoài.
Mạnh Tây Châu không biết đã mắng chửi Cố Thanh Mi, thậm chí cả Côn Ngô phái bao nhiêu lần rồi, nước bọt đã sắp cạn khô rồi.
Tuy nhiên…
Áp lực của trận pháp quá mạnh, hắn lại một lần nữa bị đè chìm xuống đất.
Ầm!
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.
Thân ở trong trận pháp, Mạnh Tây Châu lập tức cảm thấy Thân ở rung động.
Sự rung động này rất quen thuộc.
Ngay lập tức, Mạnh Tây Châu kinh ngạc mở to mắt, vô thức nhìn về phía đĩa đá!
Đồng thời, Liễu Không cũng khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn về phía đĩa đá.
Trên đĩa đá, vệt đỏ của Cố Thanh Mi đã dừng ở bên kia rất lâu rồi, không hề cử động một chút nào.
Còn vệt sáng xanh đó lại từ phía trước quay về, dừng lại bên gnoaif tòa trận pháp vây khốn bọn họ.
Động tĩnh vừa rồi là do tiền bối làm ra.
Mạnh Tây Châu lập tức kêu to một tiếng: “Tiền bối, cứu bọn ta với!”
Bên kia đĩa đá không có tiếng động gì.
Trả lời hắn chỉ có hành động gọn gàng của Kiến Sầu, chỉ có tiếng nổ liên tiếp, chỉ có vệt xanh lá cây dừng lại rất nhanh rồi tiến lên rất nhanh.
Ầm!
Một búa bổ xuống, nhất định sẽ có một trận rung động.
Sau đó ánh sáng xanh lại lóe lên, xuất hiện ở một góc trận pháp khác.
Phủ ảnh màu đen tuyền thấp thoáng hiện lên, hùng hổ chém xuống.
Ầm!
Lại là một tiếng nổ.
Một viên linh thạch bị chém vỡ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mỗi một lần dừng lại, nhất định sẽ có một tiếng nổ vang lên.
Động tác của Kiến Sầu vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mỗi vừa búa chém xuống nhất định đều dùng hết sức mình.
Bóng dáng nàng nhanh chóng di động quanh một vòng tròn.
Giữa không trung, dòng xoáy linh lực bị trận pháp ngưng tụ lại dang không ngừng thu nhỏ với tốc độ mắt thường thấy được, từng đợt điện xà dường như bị chọc giận, điên cuồng bắn ra bên ngoài trận pháp.
“Thật tuyệt! Tiền bối thật lợi hại!”
Vốn chỉ có thể bò trên mặt đất, bây giờ Mạnh Tây Châu đã có thể đứng lên.
Tay hắn chống cây pháp khí trường côn của mình, mắt tỏa sáng nhìn theo vệt lục quang trên đĩa đá, đồng thời nghe tiếng ầm ầm bên tai, chỉ cảm thấy máu nóng sôi trào, dường như muốn lao ra, học theo tiền bối vung gậy lên đánh tam nát cái trận pháp này.
Sướng!
Thật mẹ nó sướng!
Tiền bối thật là đàn ông!
Liễu Không dù không khoa trương giống như là Mạnh Tây Châu, nhưng bây giờ sau khi áp lực giảm mạnh cũng không nhịn được thở phào một hơi.
Nhìn dòng xoáy bên trên trận pháp từ từ biến mất, hắn chợt sinh ra cảm giác sợ hãi: “Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ…”
“Có cái rắm ấy! Rõ ràng tiền bối phù hộ! Còn tin Phật làm gì nữa? Mau đổi tín ngưỡng đi!”
Nghe thấy âm thanh của Liễu Không, mặc dù không nhìn thấy hắn nhưng lời của Mạnh Tây Châu lại không hề khách khí.
Liễu Không vội nói một tiếng “Tội lỗi”, sau đó liền bắt đầu niệm “Người tốt cả đời bình an”.
Vừa nghe thấy câu này, Kiến Sầu thật sự muốn một búa bổ hắn làm đôi.
Không cần ngươi niệm, ta cũng sẽ cả đời bình an!
Kiến Sầu thở dài một tiếng trong lòng.
Mặt đất dưới chân đã trở nên mấp mô, dù sao cũng không nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tây Châu và Liễu Không, tấn công cũng không chạm được vào người bọn họ, nhưng nàng thông qua sức mạnh của mình tạo thành thay đổi đối với nhất bích khuynh thành lại có thể truyền đến chỗ bọn họ.
Cho nên Kiến Sầu ra tay không hề cố kị.
Dùng hết sức.
Chém hết mình!
Ầm!
Một tiếng nổ cuối cùng.
Viên linh thạch thứ tám mươi mốt cuối cùng bị Kiến Sầu đánh bay từ dưới đất lên.
Xì xì!
Một tiếng động vang lên, linh thạch lập tức vỡ vụn thành một đám khói.
Tuy nhiên, ngay lúc viên linh thạch cuối cùng nổ tung…
Oành!
Một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên phía chân trời.
Đám điện xà vẫn lập lòe bên ngoài trận pháp không ngờ lại như phát điên, vặn vẹo vào nhau tạo thành một đám dày đặc. Từ một vị trí trên mặt đất lại có điện quang bắn ra, cùng vô số điện xà quấn quít vào nhau, dường như muốn nuốt chửng Kiến Sầu.
Ầm ầm.
Tiếng sấm kéo dài.
Điện xà hội tụ lại thành một tia chớp, đánh thẳng xuống đầu kẻ phá hoại trận pháp là Kiến Sầu.
“Tiền bối!”
Tiếng kêu kinh hãi của Mạnh Tây Châu từ trong đĩa đá truyền ra.
Tuy nhiên Kiến Sầu không nghe thấy.
Tất cả âm thanh đều bị tiếng sấm nhấn chìm, tất cả ánh sáng đều bị ánh chớp nuốt chửng.
Bên tai Kiến Sầu không có bất cứ âm thanh nào trừ tiếng sấm. Trước mắt Kiến Sầu không có bất cứ ánh sáng nào ngoài ánh chớp.
Tất cả mọi thứ còn lại trong cả thế giới đều biến mất vô tung.
Chỉ có…
Tia chớp long trời lở đất này.
Ở một nơi nào đó trong hư không, Diệp Phiên Phiên mệt mỏi ngáp một cái, tự nói một tiếng: “Cốt ngọc Đế Giang cuối cùng đã có chủ rồi, cửa này cũng đã đến lúc kết thúc”.
Đã đến lúc đưa tất cả mọi người ra ngoài rồi.
Tuy nhiên ngay lúc nàng đứng dậy, tiếng sấm xé rách cả Sát Hồng Tiểu Giới đôt nhiên lọt vào tai nàng.
“Cái gì?”
Diệp Phiên Phiên đột nhiên biến sắc mặt.
Người có thể vào Sát Hồng Tiểu Giới, tu vi tuyệt đối không thể vượt qua Kim Đan kì, làm sao lại có sấm sét với sức tấn công đáng sợ như thế xuất hiện trong giới?
Ánh mắt lạnh đi, bóng dáng Diệp Phiên Phiên lóe lên, trực tiếp biến mất tai chỗ. Lúc xuất hiện thì đã ở bên cạnh hố đá.
Phía chân trời, tia chớp đó đã nuốt hết tất cả!
Bóng dáng gầy yếu của Kiến Sầu cũng bị cường quang của tia chớp này nuốt chửng.
Không ai có thể nhìn thấy Kiến Sầu.
Mạnh Tây Châu không nhìn thấy, Liễu Không không nhìn thấy, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tia chớp đánh đến bên cạnh. Thứ duy nhất có thể cho thấy sự tồn tại của Kiến Sầu chỉ có vệt lục quang trên đĩa đá.
Diệp Phiên Phiên cũng không nhìn thấy, bởi vì lúc này bóng dáng Kiến Sầu đã hoàn toàn bị quầng sáng thông thiên triệt địa đó nuốt hết.
Vốn chỉ là một viên lôi linh thạch thông thường, nhưng do trong Sát Hồng Tiểu Giới đầy đủ linh khí, chính là một động tiên phúc địa thực sự, cho nên tòa trận pháp này đã tích lũy được số lượng linh khí đáng sợ.
Thế là viên lôi linh thạch thông thường phát ra đòn cuối cùng lúc hấp hối lại có một sức mạnh kinh khủng.
Trận pháp thiết kế tinh xảo cũng là nguyên nhân khiến viên lôi linh thạch này có thể phát huy được uy thế tốt cùng.
Trước mắt Kiến Sầu không còn sông núi, không còn trời xanh mây trắng, không còn đĩa đá, cũng không còn người phải cứu, chỉ có ánh chớp và tiếng sấm rền.
Ầm!
Điện quang như tuyết phủ xuống, tiếng sấm xuyên qua tai.
Kiến Sầu cảm thấy trong đầu mình nổ vang một tiếng.
Điện quang to lớn như một cột sáng từ trên trời giáng xuống, lập tức bổ vào người nàng, điện xà chạy tán loạn.
Bộ xương vốn cứng rắn như ngọc, trong sấm sét hung hãn như thế cũng không khỏi nứt vỡ.
Cách cách cách…
Từng khe nứt không ngừng xuất hiện trên bộ xương của Kiến Sầu.
Nàng không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của con chồn nhỏ, cũng không nghe thấy tiếng khóc của cốt ngọc Đế Giang, càng không nghe thấy tiếng sấm nàng chỉ có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ chỗ sâu trong thân thể mình.
Tiếng bộ xương vỡ vụn, sinh trưởng, liều mạng nối liền với nhau.
Tiếng điện quang nổ lốp bốp, tiếng linh khí ẩn chứa trong điện quang nổ tung trong thân thể máu thịt của nàng, tiếng máu thịt nàng tham lam không ngừng hấp thụ linh khí…
Như dòng sông khô cạn cuối cùng được một trận mưa to tưới tắm.
Linh lực được trận pháp ngưng tụ, lại được điện quang tinh luyện, trở nên tinh túy đến mức nào?
Trong nháy mắt cưỡng chế tiến vào thân thể Kiến Sầu, nó đã chiếm cứ mỗi một góc trong người nàng. Chỉ tiếc thân thể Kiến Sầu không yếu ớt đến mức ấy, nàng lại dựa vào thể xác cứng rắn và năng lực khôi phục mạnh mẽ để thừa nhận sự phá hoại mỗi hơi thở hàng ngàn hàng vạn lần của điện quang.
Phá hoại!
Chữa trị!
Phá hoại!
Chữa trị!
Quá trình này không ngừng lặp lại.
Những tia điện quang màu xanh lam chạy trong bộ xương nàng đã bắt đầu dần dần yếu đi.
Lúc này sức mạnh của điện quang đã không thể phá hoại thân thể nàng được nữa, vốn là vật vô chủ nên càng không có cửa thoát ra.
Khi đó Kiến Sầu cũng không biết mình lấy đâu ra lá gan lớn như vậy.
Không ngờ nàng lại phong bế hết khiếu huyệt toàn thân.
Tất cả mọi con đường để điện quang chạy thoát đều bị đóng lại.
Tất cả điện quang chỉ có thể tung hoành trong thân thể nàng.
Đây là một nơi có thể vào, không thể ra ngoài.
Bụp! Bụp! Bụp!
Từng cơn mưa máu từ trong thân thể Kiến Sầu nổ tung, bắn ra giữa không trung.
Diệp Phiên Phiên đứng xa xa nhìn cảnh này, đáy mắt đột nhiên lấp lánh.
Mượn sấm sét luyện thể…
Quá tàn nhẫn!
Quá bá đạo!
Nữ tu sĩ này lại có phong phạm của kẻ kiêu hùng.
Tuy nhiên, tất cả vẫn là vì cứu người…
Mạnh Tây Châu trong trận pháp đã yên lặng.
Liễu Không trong trận pháp cũng yên lặng.
Không có người nào nói chuyện.
Bên tai chỉ có tiếng nổ từ đĩa đá truyền ra, tiếng điện xà xèo xèo đó quả thực làm mọi người kinh hãi.
Vị tiền bối đó đi ra cứu bọn họ, lúc này đang gặp đau khổ cực lớn, tuy nhiên lại không có bất cứ âm thanh nào.
Nhất thời Mạnh Tây Châu cũng không biết trong lồng ngực mình có thứ gì đang cuồn cuộn. Hắn muốn ngẩng mặt hú dài một tiếng, nhưng vừa há mồm ra lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào.
Hắn cũng không dám.
Viền mắt nóng bỏng.
Có thứ gì đó bỏng rãy từ trong lồng ngực hắn dâng lên, tràn ngập khắp thân thể hắn.
Vốn dĩ không hề quen biết, chỉ tình cờ gặp nhau, lại càng không biết hắn có thân phận gì.
Dù vậy, vẫn có thể ra tay cứu giúp!
Mạnh Tây Châu ngơ ngác nhìn một chỗ trong hư không, đã không nói được gì nữa rồi.
Tất cả tiếng rên rỉ của Liễu Không cũng biến mất.
Trong mắt bọn họ chỉ có điện quang đang dần dần biến mất.
Đám điện quang này dần dần bị Kiến Sầu nuốt hết.
Sau đau khổ cực độ là sự thoải mái của hồi phục.
Điện xà gột rửa mỗi một góc thân thể nàng, làm cho toàn thân nàng bị máu tươi thấm đẫm, nhưng sau khi tất cả đã qua, toàn bộ sức mạnh điện xà mang đến đều bị nàng hấp thu vào trong gân cốt và máu thịt.
Một chút, một chút.
Một chút, một chút.
Xoẹt!
Đấu bàn toa lớn xuất hiện dưới chân Kiến Sầu không thể khống chế, ngay lập tức nhanh chóng xoay tròn.
Một tấc, hai tấc, ba tấc…
Một thước, hai thước, ba thước…
Đấu bàn của Kiến Sầu không ngờ lại lớn lên với tốc độ mắt thường thấy được.
Dưới vấn tâm đều là tích lũy về sức mạnh, chỉ cần có thân thể và kinh mạch đủ mạnh mẽ, tất cả đều không phải vấn đề.
Cảnh giới đang tăng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Diệp Phiên Phiên đứng quan vọng xa xa, vẻ mặt cũng hết sức khiếp sợ.
Phương thức tu luyện này…
Sao có thể thế được?
Nàng vô thức ngưng tụ sức mạnh vào hai mắt, hai con ngươi đen sẫm lập tức biến thành màu sắc giống như ngọc bích.
Lần này nàng lại nhìn về phía Kiến Sầu một lần nữa.
“… Hồn phách không hoàn chỉnh”.
Sao lại như vậy?
Diệp Phiên Phiên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này. Nàng cau mày lại, không lâu sau lại giãn ra: Có lẽ chính là bởi vì như vậy, người này mới có thể hấp thu sức mạnh không kiêng nể gì. Chỉ có điều sau khi dùng hồn phách đổi lấy thiên phú, nghênh đón nàng sẽ là cái gì?
Diệp Phiên Phiên không rõ.
Kiến Sầu cũng không rõ.
Nàng không muốn nghĩ, cũng chẳng buồn để ý.
Lúc này, một loại sức mạnh chưa từng có đã lấp đầy người nàng.
Mỗi một góc trong cơ thể đều là sức mạnh tinh túy đến mức làm người ta muốn hét lên.
Quá nhiều, quá nhiều…
Dù sao cũng là sức mạnh được một trận pháp khổng lồ ngưng tụ rất lâu, Kiến Sầu cảm thấy máu thịt trong người mình xuất hiện cảm giác căng đau, đã đến cực hạn, chỉ có điều trong thân thể còn có rất nhiều sức mạnh…
Kiến Sầu nhắm chặt hai mắt lại.
Thần quang chói mắt từ đáy mắt nàng bắn ra.
Trong tay, còn có búa!
Trong lòng, còn có búa!
Cứu người thôi mà, sao lại xuất hiện lắm phiền phức như vậy?
Hôm nay, cốt ngọc Đế Giang đã nằm trong tay.
Hôm nay, nàng còn phải cứu ra hai người bị Côn Ngô vây khốn này.
Trước kia nàng chỉ là một phụ nữ trói gà không chặt, bây giờ nàng có cơ duyên phi thường, cho dù chỉ đến vấn tâm cũng phải quyết chí tiến lên!
Tạ Bất Thần thì sao?
Thứ không phải của hắn, hắn sẽ không nhận được.
Thứ vốn là của hắn, nàng cũng phải cướp hết.
Cảnh giới vẫn tăng lên, trúc cơ hậu kì!
Chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là, giờ khắc này, hết thảy trong lòng nàng.
Nàng nhiệt tình giúp đỡ mọi người, lại tuyệt đối không có thiện ý với Tạ Bất Thần.
Quỷ Phủ giơ lên!
Sức mạnh cuồn cuộn từ cánh tay nàng tràn ra.
Vô số linh lực bị vây ở trong thân thể Kiến Sầu cuối cùng tìm được đường ra, không ngừng trút ra bên ngoài.
Ầm!
Như nước lũ phá đê, như thiên hà đổ xuống.
Trên Quỷ Phủ, từng quầng sáng mờ như được máu tươi lau rửa, hoàn toàn sáng lên.
Thân búa đen như mực, han gỉ bị tẩy đi hết.
Vô số ác quỷ từ Quỷ Phủ hiện ra, vạn quỷ khóc gào.
Trên Quỷ Phủ như có một hình vẽ bằng máu, đang tỏa sáng, đang run rẩy.
Bao nhiêu năm không có sức mạnh cường đại như vậy rồi?
Nó cũng đang hưng phấn!
Vù!
Tiếng gió rất lớn.
Xoẹt!
Phủ ảnh to lớn.
Tay giơ lên, búa chém xuống!
Trong nháy mắt chém xuống nhát búa này, Kiến Sầu cảm thấy linh lực dư thừa trong thân thể mình đều gầm rống, mãnh liệt đồ vào trong búa.
Hư ảnh như thực ảnh, che kín trời cao.
Ầm!
Chém xuống!
Rắc!
Viên lôi linh thạch cuối cùng không chịu nổi áp lực cực lớn này, ầm ầm vỡ vụn.
Phủ ảnh nặng nề chém xuống đất.
Cả mặt đất mềm mại không ngờ lại không có bùn đất bắn lên, cũng không có một mảnh đá vụn nào.
Chỉ có…
Một khoảng không hình búa to lớn chậm rãi xuất hiện.
Mặt đất nhất bích khuynh thành không ngờ lại giống như chỉ có một lớp mỏng manh, dễ dàng bị nhát búa của Kiến Sầu chém thủng.
Diệp Phiên Phiên lần đầu tiên phải trợn tròn mắt.
Một hồi lâu sau, nàng mới mở mắt nhìn mặt đất bị chém xuyên qua, cười gượng một tiếng, nói: “Cửa ải nhất bích khuynh thành đã kết thúc, các vị đều là người có cơ duyên, mời các vị rời khỏi nơi này”.
Bàn tay ngọc khẽ phất một cái, Sát Bàn và Hồng Bàn lơ lửng trong hư không đồng thời bay về phía các phương hướng, phát sáng rực rỡ, ngưng tụ thành những dòng xoáy to lớn.
Lúc này Mạnh Tây Châu đang đứng bên cạnh khoảng không to lớn, có một cảm giác giống như nằm mơ.
Nhát búa này…
Chẳng lẽ đã chém tới tâm trái đất?
Hắn không nhịn được nghiêng người nhìn xuống, lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Dưới khoảng không to lớn không ngờ lại có nước chảy.
Giờ khắc này, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi.
Mặt đất mọc đầy thực vật biến mất, biến thành màu lục trong suốt. Sông suối dọc ngang đan xen biến mất, biến thành vô số đường gân trên vùng màu lục này.
Lúc này bọn họ không đứng trên mặt đất mà đang đứng trên một chiếc lá sen xanh biếc rộng đến tận chân trời.
Chưa bao giờ có sông, bọn họ chỉ trôi trong gân lá. Chưa bao giờ có đồng bằng, bọn họ chỉ chạy trên phiến lá.
Lúc này khoảng không hình búa to lớn đó chỉ là một lỗ thủng bị Kiến Sầu dùng búa chém ra trên phiến lá.
Tất cả cuối cùng không thể che giấu được nữa, lộ ra hình dạng chân thực của nó.
Trên phiến lá, sau khi viên lôi linh thạch vỡ vụn, một chút sức mạnh cuối cùng của Địa Phược trận còn sót lại cũng tiêu tan.
Mạnh Tây Châu chưa bao giờ cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng như vậy.
Ánh mắt hắn quét qua tất cả xung quanh, khó giấu được vẻ khiếp sợ.
Cuối cùng ánh mắt này dừng lại ở trong hư không phía trước.
Chỗ đó là chỗ tiền bối đang đứng, có điều hắn không nhìn thấy bất cứ người nào.
Nhưng chuyện này cũng không quan hệ gì, Mạnh Tây Châu vẫn hình dung ra được sự oai hùng bất phàm của bóng người đó.
Có lẽ là một ông già tóc trắng da mồi, lại có nước da màu đồng khỏe khoắn. Có lẽ là người đàn ông phóng đãng mặc áo bào đen tuyền, có một đôi mắt sắc bén giống như mắt chim ưng.
Một thanh búa, anh hùng cái thế!
Hảo nam nhi, phải là như thế!
Cách lỗ thủng hình búa to lớn, Kiến Sầu cũng không nhìn thấy bất kì ai. Nàng ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy thân hình xinh đẹp của Diệp Phiên Phiên, đối phương cũng đang nhìn nàng.
Cảm giác sôi trào trong lồng ngực dần dần lắng xuống.
Sức mạnh trong thân thể Kiến Sầu vẫn tinh túy như cũ. Nàng đưa tay vác búa lên vai, chiếc búa vẫn lớn đến mức khoa trương, nhưng bây giờ lai chỉ có thể làm nền cho nàng. Dòng xoáy to lớn hình thành từ Sát Bàn ở ngay phía trước, đã đến lcus nói lừoi cáo biệt rồi.
Kiến Sầu nhìn nhất bích khuynh thành vô biên, cuối cùng đã hiểu được ý của nó.
Nhất bích khuynh thành, bất quả chỉ là một tàu lá sen.
Tất cả những tranh đấu của bọn họ đều diễn ra trên chiếc lá sen này.
Một chiếc lá che hết mắt mọi người, một chiếc lá cũng là một thế giới.
Khóe môi Kiến Sầu cong lên lộ ra một nụ cười, ánh mắt bình tĩnh, trực tiếp xoay người đi về phía dòng xoáy to lớn.
Sau lưng có một tiếng gọi to truyền đến: “Tiền bối, ngài còn thu đồ đệ không?”
Kiến Sầu nghe thấy, nét cười sâu hơn. Mặc dù biết không ai có thể nhìn thấy nưng nàng vẫn lắc đầu.
Con chồn nhỏ ôm cốt ngọc Đế Giang ngồi trên vai nàng, dường như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, lập tức phát ra tiếng cười nhạo khẹc khẹc khẹc khẹc.
Dòng xoáy to lớn có quầng sáng to lớn, Kiến Sầu bước về phía dòng xoáy.
Bóng dáng ngược chiều ánh sáng, xung quanh như được dát một lớp ánh sáng.
Trời đất quá lớn, ta vẫn độc hành. Một người một búa một chồn, mặc sức tiêu dao.
Nàng bước chân vào dòng xoáy, cuối cùng biến mất.
Nhai Sơn, đệ tử về rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!