Ta Không Thành Tiên
Chương 70: Bóng Bằng
Sau khi bóng người biến mất, dòng xoáy to lớn bỗng nhiên thu nhỏ, cuối cùng lại biến thành chiếc đĩa đá trung tâm có khắc lá xanh, lóe lên rồi biến mất trong Sát Hồng Tiểu Giới.
Diệp Phiên Phiên đứng giữa không trung, một hồi lâu sau mới thu ánh mắt lại.
Từ sau khi lão tổ phi thăng, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy một nữ tu sĩ thú vị như vậy trên Tự rồi?
Thế giới bên ngoài thật là đặc sắc.
Nàng mỉm cười.
Tuy nhiên sứ mệnh cả đời của nàng chỉ là bảo vệ nơi đây.
Quay đầu lại nhìn, Cố Thanh Mi còn bị chôn dưới hố đá.
Diệp Phiên Phiên vẫy tay liền có một cơn gió thổi qua, đẩy Cố Thanh Mi vào dòng xoáy lan rộng.
Hai người đứng bên dưới còn đang nhìn về phía nữ tu sĩ đó biến mất.
Chiếc lá xanh to lớn, đưa mắt không nhìn thấy điểm tận cùng.
Không trung vốn âm u đá sáng lên, mặc dù không có nhật nguyệt nưhng lại có trời xanh và mây trắng.
Gió thổi tới.
Mạnh Tây Châu cảm thấy trong lòng thất vọng như mất mát: “Tiền bối đi rồi…”
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau này nếu như hữu duyên nhất định sẽ có thể gặp lại”.
Liễu Không một người tu hành phật hiệu, đối với những chuyện hợp tan tan hợp này lại nhìn rất thoáng. Dù hắn không nhìn thấy Mạnh Tây Châu nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm tình trong lòng Mạnh Tây Châu.
Chuyến đi Sát Hồng Tiểu Giới lần này có thể nói là gặp đại nạn không chết.
Trong lòng Liễu Không cũng có rất nhiều cảm ngộ.
Hắn vốn chỉ thiện chí an ủi, không ngờ Mạnh Tây Châu nghe thấy lại cằn nhằn một câu: “Ngươi biết cái gì, đây là anh hùng, anh hùng, ngươi có hiểu không? Anh hùng cái thế của ta…”
“…”
Nhất thời, Liễu Không cũng không biết nói gì nữa.
Thấy dòng xoáy phía trước càng ngày càng nhỏ, hắn vội chắp tay một cái: “Mạnh thí chủ, hai người chúng ta cũng cáo biệt thôi”.
“Ôi, chỉ mong sơn thủy còn tương phùng”.
Cũng không biết lời này là nói với Liễu Không hay là nói với vị tiền bối đó, Mạnh Tây Châu cũng chắp tay về phía đĩa đá xem như hoàn lễ.
Hai người lần lượt bước vào hai dòng xoáy to lớn.
Ánh sáng màu đỏ thẫm nuốt hết bóng dáng bọn họ.
Trong Sát Hồng Tiểu Giới, tất cả lại chìm vào yên tĩnh.
Mây trên trời không còn bay, dưới đất cũng không còn sông và dãy núi.
Diệp Phiên Phiên đứng ở chỗ cũ, vẫy tay ra xa xa. Thế là chiếc lá rộng lớn như mặt đất từ từ bay lên, càng bay càng cao, càng bay càng nhỏ, hóa thành một chiếc lá sen xanh bóng, bị Diệp Phiên Phiên cầm trong tay.
Sau khi phiến lá rộng lớn bay lên, cảnh sắc bị giấu bên dưới cuối cùng lộ ra.
Đó là một hồ nước vô biên vô hạn, sóng gợn dập dờn. Từng chiếc lá sen nhìn không khác gì chiếc lá trong tay Diệp Phiên Phiên.
Đây chính là hồ sen mà đám người Kiến Sầu nhìn thấy lúc vào cửa thứ ba.
A…
Không biết những người lần sau tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới sẽ thú vị ra sao?
Diệp Phiên Phiên thở dài một tiếng trong lòng, xoay người, mái tóc dài màu lục tung bay, hóa thành một làn khói màu lục rồi biến mất.
***
Tây Hải.
“Đúng là lỗ chết ta rồi…”
Ngồi trên tảng đá ngầm, Tiền Khuyết không ngừng gạt bàn tính, khuôn mặt đờ đẫn.
Vào Sát Hồng Tiểu Giới bao nhiêu ngày, không những không hề tu luyện mà cũng không làm ăn được gì, để mất không ít khách hàng lớn, còn tổn thất bao nhiêu thứ trong tiểu giới.
Đúng là sầu chết người.
Chỉ cần nghĩ đến số linh thạch đó, Tiền Khuyết đã hận nghiến răng nghiến lợi.
Gạt bàn tính vàng hết lần này tới lần khác, Tiền Khuyết không ngửng đếm: “Một trăm, hai trăm, hai trăm bốn mươi hai…”
“Sư muội, chúng ta qua bên kia xem đi”.
Trên mặt biển xa xa có vài vệt sáng bay tới.
Tiền Khuyết dừng tay lại, ngước mắt lên nhìn, lập tức sáng mắt lên: “Việc làm ăn đến rồi!”
Hắn lập tức cất bàn tính, đang định đứng dậy.
Lúc này mấy người xa xa cũng đã đến gần, Tiền Khuyết ngưng thần quan sát, lập tức: “Đệ tử Côn Ngô?”
Trước kia khi nói đến Côn Ngô, Tiền Khuyết sẽ nhớ tới Hoành Hư đạo nhân tu vi cao tuyệt, nhớ tới vô số tu sĩ Côn Ngô, nhớ tới thiên tài Tạ Bất Thần lợi hại của Côn Ngô gần đây…
Nhưng bây giờ trong đầu hắn chỉ hiện lên giọng nói chua ngoa của Cố Thanh Mi.
Côn Ngô?
Đôi mắt nhỏ của Tiền Khuyết lấp lánh, hắn sờ sờ cằm, sau đó cười hê hê.
Trong Sát Hồng Tiểu Giới, Côn Ngô ngươi chơi ta. Giờ ra ngoài Tây Hải này…
Ăn của Tiền mỗ bao nhiêu, Tiền mỗ sẽ bắt các ngươi nôn ra gấp mười lần!
Nghĩ đến đây, Tiền Khuyết không hề do dự phi thân lên, nhiệt tình chào hỏi mấy tu sĩ Côn Ngô đó: “Ai da, các vị đạo hữu đang đi tầm bảo hay là đi thám hiểm? Nơi này của Tiền mỗ có…”
***
Tiên lộ, đảo Trảm Nghiệp.
Tần Nhược Hư nằm bên bờ biển rất lâu giống như nằm mơ.
Một mối tiên duyên cứ thế trôi qua kẽ tay?
Cảm giác này như con vịt đã bắt vào tay lại bay mất.
Gió biển tanh mặn thổi tới, môi hắn khô nứt, nhớ tới Mạnh Tây Châu gặp phải trong Sát Hồng Tiểu Giới lại hận tới nóng ruột.
“Tiểu nhân hèn hạ, tiểu nhân hèn hạ!”
Nếu có một ngày hắn có cơ hội bái vào tiên môn, trở thành người trên vạn người, chắc chắn hắn sẽ chém kẻ này thành ngàn mảnh để báo đại thù hôm nay!
***
Côn Ngô, trong ngôi nhà gỗ.
“Sư huynh…”
Yếu ớt mở mắt ra, Cố Thanh Mi cảm thấy kinh mạch toàn thân mình đau nhức, dường như bị hàng vạn con kiến cắn. Linh khí tán loạn không ngừng lao vào mỗi một góc trong người khiến ả đau đến cuộn người lại, không thể nào đứng lên được.
Ánh mắt Tạ Bất Thần chợt lóe lên, trước truyền tin cho Cố Thanh Mi nhưng không nghe thấy ả trả lời, hắn cho rằng Cố Thanh Mi đã rơi vào giao chiến.
Có trận pháp ở đó, gặp chuyện gì cũng có thể ngăn cản một thời gian. Huồng hồ trong Sát Hồng Tiểu Giới không thể tấn công lẫn nhau được.
Cố Thanh Mi có tu vi trúc cơ hậu kì, tại sao lại kém cỏi như thế?
“Sư muội ổn chứ?”
“Khụ khụ khụ…”
Cố Thanh Mi nhíu mày, không nhịn được ho vài tiếng.
Lúc Diệp Phiên Phiên đưa ả về, ả cũng đã tỉnh lại.
Chậm rãi chống tay lên mặt bàn, ngồi lên chiếc ghế bên cửa sổ, sắc mặt Cố Thanh Mi trắng bệch, không nhìn thấy một chút màu máu nào. Nhớ lại hết thảy những gì mình gặp phải, trong mắt ả lập tức lộ vẻ phẫn hận.
Tuy nhiên lúc mở miệng lại có một sự mất mát và bi thương vô cớ.
“Ổn? Làm sao có thể ổn được? Sư huynh, ta lại thua rồi…”
Đầu tiên là không tính được có người sẽ mở Sát Bàn trước khi mình mở Hồng Bàn, dẫn nhiều người khác vào Sát Hồng Tiểu Giới. Tiếp theo là không tính được trong số những người tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới lại có rất nhiều người kì dị và có sức mạnh siêu quần. Tiếp nữa không tính được, trong trường hợp không biết tên họ lẫn nhau như thế, danh hiệu của Côn Ngô dường như cũng không có tác dụng gì mấy. Ả còn không nghĩ tới có người lại chạy thoát được ra khỏi phạm vi trận pháp Tạ Bất Thần cho.
Bất ngờ nhất là cục cốt ngọc Đế Giang đó.
Rõ ràng đã bị mình nắm trong tay rồi.
Cuối cùng lại xảy ra biến cố như vậy, ai cũng không thể cam lòng.
Từng cảnh tượng trong Sát Hồng Tiểu Giới lần nữa hiện lên trong đầu Cố Thanh Mi khiến khí huyết trong người ả sôi trào, không ngờ lại không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Phụt!
Vạt áo lấm tấm màu đỏ tươi.
Tạ Bất Thần cau mày nhìn, khẽ động ngón tay lấy một chiếc hộp nhỏ bằng ngọc màu tím ra.
Hắn mở nắp hộp rồi đưa tới trước mặt Cố Thanh Mi: “Sư muội nội tức không yên, tốt nhất nên dùng một viên Bồi Nguyên Đan đi. Những chuyện khác để sau nói tiếp cũng không muộn”.
Cố Thanh Mi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt lấp lánh lệ quang, có vài phần xấu hổ, lại có một loại khó chịu.
Cuối cùng ả vẫn đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp ngọc tím, viên Bồi Nguyên Đan trong đó tỏa ánh vàng rực rỡ. Ngón tay Cố Thanh Mi cầm đan dược, nước mắt trong viền mắt cuối cùng không nhịn được rơi xuống: “Sư huynh, tại sao… tại sao lại còn có người mạnh hơn ta…”
Tu sĩ đi vào Sát Hồng Tiểu Giới nhất định đều là dưới Kim Đan kì.
Điều này Tạ Bất Thần cực kì chắc chắn.
Hắn đứng bên cửa sổ, gió nhẹ lay động vạt áo hắn, hàng chục miếng ngọc giản xếp trên án dài còn chưa thu hồi, mấy quyển sách đã khép lại đặt ở bên cạnh, trong nhà vô cùng thanh nhã, phảng phất có vài phần phong thái thư hương.
Tạ Bất Thần đưa mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy cây xanh trùng trùng dưới chân núi đã nhuộm một chút sắc vàng.
Mùa thu đã đến rồi.
“Thiên hạ rộng lớn, không gì không có. Ngoài núi có núi, ngoài trời có trời… Có người mạnh hơn chúng ta cũng chẳng có gì lạ”.
Âm thanh của Tạ Bất Thần rất nhạt, như có như không.
Hắn chính là người mạnh nhất trong các tu sĩ cùng cảnh giới, hoàn toàn có tư cách để nói lời này.
Có điều trong ánh mắt xa xăm của hắn lại giấu một chút suy tư.
Cố Thanh Mi đã là trúc cơ hậu kì, người thần bí đối nghịch với ả trong Sát Hồng Tiểu Giới không chỉ có thể địch được trúc cơ hậu kì mà thậm chí còn phá vỡ được Địa Phược trận của mình, sức mạnh có thể nói là đáng sợ.
Tuy nhiên…
Tu sĩcó thể đi vào Sát Hồng Tiểu Giới, tu vi đều không quá Trúc Cơ kì.
Trúc Cơ kì có thể tu luyện được bao lâu?
Dù thế nào đi nữa cũng nhất định là một người mới bước lên con đường tu hành chưa quá trăm năm.
Nhất thời Tạ Bất Thần lại bất giác lộ ra một chút hứng thú, thậm chí còn có một sự tán thưởng khó tả.
Tìm khắp thế gian không đối thủ, chung quy cũng chẳng phải chuyện vui.
Có lẽ trong tương lai, đối thủ thần bí đó sẽ có ngày chạm mặt mình.
Tạ Bất Thần chậm rãi thu ánh mắt lại, bên môi mang nụ cười nhạt, cất bước quay lại. Thấy quầng mắt Cố Thanh Mi đỏ ửng, cuối cùng hắn than một tiếng: “Việc này ta sẽ bảo mật giúp sư muội, có điều sư muội cũng không được chán nản. Hai năm sau là đến tiểu hội Tả Tam Thiên, lo gì không thể rạng danh thiên hạ?”
“Tiểu hội Tả Tam Thiên?”
Tiếng nghẹn ngào dừng lại, Cố Thanh Mi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ vẻ chờ mong.
“Thế sư huynh cũng tham gia chứ?”
“…”
Tạ Bất Thần lạnh nhạt buông mắt, yên lặng một lát rồi nói: “Có lẽ”.
Cũng có nghĩa là chưa chắc.
Cố Thanh Mi cúi đầu nhìn viên đan dược trong tay mình, buồn bã nói: “Không dễ gì tìm được tung tích của cốt ngọc Đế Giang, bây giờ lại không biết cốt ngọc này rốt cuộc rơi vào tay người nào…”
“Không có cốt ngọc Đế Giang cũng không sao”. Tạ Bất Thần lắc đầu, không hề quá mức để bụng: “Hổ Giao có xương, có thể dùng thay cốt ngọc Đế Giang để tu luyện, sau này tìm tiếp là được, không cần quan tâm”.
Cố Thanh Mi chậm rãi gật đầu, đưa viên đan dược Tạ Bất Thần tự tay đưa cho mình vào trong miệng.
Ánh mắt ả vô thức đưa sang nhìn thanh kiếm treo trên tường.
Thất Phân Phách.
Thanh kiếm này vì sao lại xuất hiện trong ảo cảnh của ả?
***
Cô đảo nhân gian, Đại Hạ.
Két!
Trong viện có người mở cửa đi ra.
Quạ! Quạ! Quạ!
Quạ đen sống trên cây lập tức vỗ cánh kêu quang quác bay đi.
Trương Thang đã thay y phục hàng ngày, bên hông đeo một tấm ngọc bội, từ trong nhà đi ra.
Từng bước đi xuống bậc thềm, trên mặt hắn không có bất cứ tâm tình nào, vẫn là đình úy Trương Thang ngày xưa, nước chảy không lọt.
Đây là tòa viện của hắn ở kinh thành, từ đây đi thẳng ra cổng là đến phố lớn phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, người đến người đi không ngừng, thỉnh thoảng có tiếng rao hàng vang lên, từ đầu này đến đầu kia phố.
Đậm mùi khói lửa.
Đây là mùi khói lửa không thể có trong Sát Hồng Tiểu Giới mà hắn từng đến.
Trương Thang cảm thấy cảnh tượng này nhìn dễ chịu hơn, tự tại hơn một chút, có điều những gì hắn chứng kiến trong mấy ngày đó đã in lại dấu vết vĩnh cửu trong đầu hắn.
Mọi người đều cho rằng hắn được tiên nhân đưa đi truyền đạo, sau đó cho về phò tá quân vương.
Chỉ hắn biết, tất cả đều không phải đơn giản như vậy.
“Đại nhân, đại nhân!”
Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Vài tên sai dịch từ xa xa nhìn thấy bóng dáng Trương Thang liền đuổi theo.
Trương Thang không quay đầu lại, bước chân cũng không dừng, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc mấy tên sai dịch đó chạy tới bên cạnh, hắn mới mở miệng: “Có chuyện gì mà hoang mang như thế?”
“Lại là lão Triệu quốc cữu chết tiệt đó đến tìm ngài kêu oan, ngài xem có cần qua đó không?”
Nha môn đình úy có không ít việc, hai người vội vàng lau mồ hôi.
Trương Thang hạ mí mắt xuống: “Bảo lão ta đợi”.
Không khách khí chút nào.
Hắn vẫn có tiếng mềm cứng không nghe, bền chắc như thép.
Sai dịch không nhịn được thở dài một hơi, đành phải đi theo phía sau Trương Thang, trầm tư suy nghĩ xem có thể giải quyết được vấn đề này hay không.
Phía trước đột nhiên có vô số người ngẩng đầu lên.
“Ơ hay, sao tự nhiên lại tối sầm thế này?”
“Hay là sắp mưa rồi? Trời tối quá!”
“Đúng là xui xẻo…”
Trương Thang ngước mắt lên, thấy trên tầng mây cao cao dường như có mot bóng đen cực lớn bay tới, thoáng cái đã che kín mặt trời, không còn thấy có ánh sáng gì nữa.
Mây trôi cuồn cuộn.
Trên mặt đất bao la chỉ có bóng tối dày đặc.
Trời tối rồi.
Vô số người bắt đầu cuống cuồng thu dọn đồ đạc, chỉ có một thiếu niên mặc trường bào cũ kĩ màu xanh nhạt chậm rãi từ đầu kia phố dài đi tới, bước chân không nhanh không chậm, dường như đang dạo chơi, dường như rất nhởn nhơ, dường như đã hiểu rõ mọi sắc màu của nhân gian.
Hắn đứng ở trung tâm của bóng tối, ngũ quan lờ mờ, mọi người đưa mắt nhìn nhưng lại rất khó nhớ được mặt mũi hắn rốt cuộc như thế nào.
Thứ duy nhất họ có thể nhớ được chính là bộ y phục màu xanh nhạt với những hoa văn cổ xưa.
Một bước, một bước.
Đến gần.
Trương Thang không khỏi đưa mắt nhìn hắn.
Thiếu niên đó chầm chậm đi đến, dường như cảm thấy có vài phần kì dị, không nhịn được đưa mắt nhìn lại Trương Thang.
Ánh mắt hắn dừng lại trên mi tâm Trương Thang một lát, lộ ra vài phần ngỡ ngàng.
Có điều hắn không hề có ý tìm hiểu sâu hơn, dường như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ mỉm cười đáp lại ánh mắt quá mức lạnh lùng trắng trợn của Trương Thang, sau đó lại chậm rãi đi qua trên phố.
Bóng tối đậm đặc trên trời chậm rãi di động.
Núi non sông suối cách kinh thành rất xa cũng bị bóng tối dày đặc này bao trùm, giống như một đám mây cực lớn, hoặc như là bóng một quái vật khổng lồ nào đó.
Nó di chuyển qua cả bình nguyên.
Không có bất cứ một người nào có thể nắm bắt được sự di chuyển của nó, bởi vì nó quá lớn, quá lớn.
Bước chân Trương Thang không biết đã dừng lại từ khi nào.
Ánh mắt thiếu niên đó quá mức kì dị, quá mức yêu tà.
Rõ ràng chỉ là lạnh nhạt nhưng lại khiến mọi người có cảm giác khó mà quên được.
Thiếu niên đó chậm rãi biến mất phía cuối phố.
Rất lâu sau khi bóng dáng hắn biến mất, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối cuối cùng cũng từ chỗ cách kinh thành rất xa chậm rãi di chuyển đến dưới chân Trương Thang, sau đó nhanh chóng đi qua.
Mặt trời trên cao cuối cùng lại tiếp tục tỏa nắng rực rỡ.
“Có chuyện yêu tà…”
Trương Thang chậm rãi nhíu mày, cùng với động tác này, vết chàm vốn không quá rõ ràng cũng trở nên đậm hơn.
Sai dịch đi bên cạnh hắn kinh ngạc: “Yêu ta? Yêu tà gì?”
“Bắt hắn lại!”
Trương Thang xoay người nhìn về phía thiếu niên đó biến mất, không hề do dự hạ lệnh.
Sai dịch nghe thấy suýt nữa sợ hãi ngã xuống đất.
Vốn hắn định cãi lại mấy câu, nhưng vừa thấy vẻ lạnh lùng trang nghiêm trên mặt Trương Thang lại im thít không dám nói gì nữa.
Đình úy Trương Thang có một sở thích rất quái dị, thích bắt người lung tung.
Điều này từng bị vô số người lên án, nhưng Trương Thang lại có trực giác vô cùng nhạy bén.
Bắt người? Bắt lần nào chuẩn lần đấy, nhất định đều là kẻ từng phạm tội.
Sai dịch vội vàng chạy về phái cuối phố: “Đứng lại, không được chạy!”
Kì thực thiêu niên kia không biết đã đi đến tận đâu rồi.
Trương Thang đứng tại chỗ nhìn đám sai dịch ồn ào náo động trên phố rất lâu, cuối cùng chậm rãi xoay người đi về phía Đình Úy phủ.
Vừa bước vào đại đường, bầu không khí uy nghiêm lạnh lẽo đã bao trùm lên người hắn.
Vô số hồ sơ chất đống trên bàn hắn, một tách trà nóng đã pha xong. Trương Thang đi tới phất vạt áo dày và trang nghiêm, nghiêm chỉnh ngồi xuống.
Hồ sơ vụ án nhà họ Tạ.
Ngón tay Trương Thang vê góc tờ giấy lật lên, từng hàng chữ đã đọc vô số lần lại hiện ra trước mắt.
Hắn lật từng tờ một, ánh mắt không dừng lại chút nào.
Đến tận phần cuối cùng.
Mấy tờ cuối cùng là hoàn toàn mới.
Trên đó ghi lại tin tức mới nhất từ huyện nha huyện Trần truyền về.
Ánh mắt Trương Thang bình tĩnh mà thâm trầm, chậm rãi đọc mấy trang này.
Tú tài huyện Trần Tạ Vô Danh đích xác là con họ Tạ, lấy tự làm tên, sống ở huyện Trần, lấy vợ Tạ thị Kiến Sầu.
Tạ thị, Kiến Sầu.
Ánh mắt di chuyển cuối cùng hoàn toàn dừng lại.
Một khuôn mặt hiện lên trong đầu, hình ảnh nhìn thấy ở nhà họ Tạ và hình ảnh nhìn thấy ở Sát Hồng Tiểu Giới hôm trước dần dần trùng khít lên nhau.
***
Thập Cửu Châu.
Thiên tu trủng Nhai Sơn.
Một dòng xoáy to lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung, Kiến Sầu từ trong dòng xoáy bước ra, vết máu trên người đã khô hết.
Trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời chiếu xuống thiên tu trủng trên bãi sông, không ngờ lại có một sự yên tĩnh hiếm thấy.
Kiến Sầu có thể nghe thấy tiếng hót của chim chóc trong rừng núi, cũng có thể nghe thấy tiếng sông Cửu Đầu chảy xiết.
Cầu treo Nhai Sơn vắt ngang trên mặt sông như một chiếc thang trời hiểm trở.
“Ngao hu hu hu hu!”
Con chồn nhỏ hưng phấn kêu lên, hai cái chân sau đạp mạnh, nhảy từ trên vai Kiến Sầu xuống.
Đống rác xếp thành ngọn núi nhỏ vẫn còn ở chỗ cũ. Như nhìn thấy đống của cải mình đánh rơi, nó lập tức nhảy lên, đứng trên ngọn núi nhỏ này giống như một quốc vương đứng trên lãnh địa của mình.
Cốt ngọc Đế Giang bị nó ném xuống đất, bùn đất dính đầy người.
Lúc này cốt ngọc Đế Giang đang khóc rống lên, hai cái chân ngắn nhỏ bé đứng trên đống bùn, khóc rung trời chuyển đất.
Kiến Sầu đang nhìn đỉnh núi Nhai Sơn cao vút đâm vào trong mây và Nhai Sơn đạo vắt ngang lưng chừng núi như một chiếc dây lưng.
Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lớn, Kiến Sầu lập tức thở dài một hơi.
Nàng chán nản quay lại, tóm cốt ngọc Đế Giang từ bãi bùn lên, vừa tức giận vừa buồn cười trước dáng vẻ nàng dâu mới về nhà chồng bị bắt nạt của nó, nhỏ giọng dỗ dành: “Thôi, đừng khóc nữa, bây giờ tao còn chưa định giết mày, đừng sợ!”
“…”
Yên tĩnh một lát, sau đó hai cái chân đạp đạp.
“Oe oe oe oe oe…”
Khóc to.
Con chồn nhỏ đứng trên núi rác gần đó nhìn một hồi lâu, hai chân trước ôm bụng mình, lộn nhào ngã xuống đất, trong miệng phát ra đủ loại tiếng cười kì quái.
Kiến Sầu lập tức đen mặt.
Một đang khóc, một đang cười.
Mình hảo tâm an ủi người ta, à khúc xương, vậy mà lại gặp cảnh này.
Kiến Sầu cảm thấy lần sau mình tốt nhất không nên nói thật nữa. Nàng chậm rãi xoa đầu cốt ngọc Đế Giang, nói chậm rãi: “Tao đoán mày là một cục xương đã thành tinh. Trước mặt chính là Nhai Sơn, mày đừng khóc nữa, ta thật sự sợ mày đi lên đó sẽ bị người ta ăn mất”.
“Hu hu hu…”
Cuối cùng im bặt.
Cốt ngọc Đế Giang rùng mình một cái trong bàn tay Kiến Sầu, dường nưh cực kì sợ hãi.
Thế giới cuối cùng trở nên yên tĩnh.
Kiến Sầu đột nhiên lĩnh ngộ một lí lẽ: An ủi vô dụng, không sao, còn có đe dọa. Đe dọa vô dụng? Vậy nhất định là nội dung đe dọa chưa đủ đáng sợ.
Nàng hít một hơi không khí ẩm ướt bên sông, sau đó giơ tay vẫy: “Ê chồn, đi thôi!”
Con chồn nhỏ đang cười lăn lộn nghe thấy tiếng gọi cũng dừng lại, hưng phấn nhảy lên đứng trên vai Kiến Sầu, hùng dũng hiên ngang.
Kiến Sầu mỉm cười, một tay nắm cốt ngọc Đế Giang không còn khóc nữa, tay kia ném Quỷ Phủ ra, bước lên Quỷ Phủ rồi bay lên giữa không trung.
Cầu treo Nhai Sơn ở ngay trước mặt.
Nàng bay qua giữa cầu treo, trên người vẫn còn vết máu khô, thoáng cái dã bay đến cuối cầu treo.
Một đệ tử trẻ tuổi mặc đạo bào màu xanh từ Trích Tinh đài chạy tới, cực kì hưng phấn.
Đây chính là Nhai Sơn.
Hắn đã là đệ tử Nhai Sơn rồi!
Đứng phía trước Nhai Sơn đạo nhìn ra ngoài, tầm nhìn rất rộng rãi.
Thật muốn hét to một tiếng!
Đột nhiên một bóng người màu đỏ lao vào trong tầm nhìn của hắn.
Lúc này trong đầu hắn dâng lên sự sợ hãi vô hạn, đồng thời lại sinh ra một luồng chính khí lẫm liệt.
“Yêu nghiệt kia đứng lại, đây là cấm địa Nhai Sơn, sao ngươi dám xông vào?”
“…”
Kiến Sầu đang bay lên theo Nhai Sơn đạo đột nhiên nghe thấy tiếng quát này, đồng thời nhìn thấy một thiếu niên như một tiểu đạo đồng bừng bừng phấn chấn xuất hiện trước mặt, ba phần sợ hãi, ba phần chính khí, bốn phần lẫm liệt, trường kiếm trong tay rút ra chĩa thẳng vào người mình.
Có phải…
Có phải nàng nghe nhầm gì không?
Yêu nghiệt?
Con chồn nhỏ suýt nữa cười lộn từ trên vai nàng xuống.
Kiến Sầu cúi xuống chậm rãi nhìn mình một cái.
Vết máu đầy người, cơ bản đều là máu của mình trong nhất bích khuynh thành. Tay cầm Quỷ Phủ, vạn quỷ dữ tợn, quả thực như một đám ma quỷ từ dưới đất chui lên.
Hình như nhìn cũng có vẻ giống như là yêu nghiệt.
“Khụ khụ…”
Kiến Sầu ho một tiếng, cũng biết người trước mặt là đệ tử Nhai Sơn, đang định giải thích về thân phận của mình.
Lúc này lại có một vệt sáng xanh từ phía sau bay tới, chính là củ cải nhỏ, đệ tử chấp sự ở đan đường, tên thật là La Tiểu Bác.
Đệ tử mới nhập môn luôn thích chạy lung tung, sau này còn bắt được sẽ đánh mông!
Phải thể hiện uy quyền của sư huynh mới được.
La Tiểu Bác tức giận đuổi theo đệ tử mới đó ra ngoài này, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một bóng người màu đỏ máu.
A a a! Yêu nghiệt từ đâu tới?
La Tiểu Bác lập tức xông lên, đang định rút kiếm đột nhiên dừng phắt lại.
Lúc thấy rõ tướng mạo người đó, hai chân La Tiểu Bác lập tức mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống lạy.
“Bái bái bái bái bái bái kiến đại sư bá!”
Hắn lắp bắp một hồi lâu mới chào hỏi xong.
Củ cải nhỏ ở đan đường?
Kiến Sầu còn nhớ hắn, lần này lại không cần tự giới thiệu nữa.
Kiến Sầu chợt cảm thấy hơi xấu hổ, đã rất lâu không nhìn thấy Nhai Sơn, hình như đã có không ít đệ tử mới nhập môn.
Toi rồi, hôm đó kích động nhảy vào Sát Hồng Tiểu Giới, không biết chuyện thu nhận đệ tử mới cuối cùng rơi xuống đầu ai.
Vừa nghĩ đến chuẹn sắp phải đối mặt, khóe miệng Kiến Sầu không nhịn được giật giật.
Đệ tử mới tới Nhai Sơn đó trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Đại… đại sư bá?
Đây chính là vị “đại sư bá” gneh nói đã thần bí mất tích đó? Không ngờ cả người toàn máu, tay cầm búa lớn!
Đây đây đây đây đây chính là Nhai Sơn sao?
Thật là khủng khiếp, thật là oai phong!
Bốp!
Một bàn tay đập thẳng vào đầu hắn.
La Tiểu Bác nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không mau bái kiến đại sư bá?”
Đệ tử ngờ nghệch mới tới lập tức cúi gnf thi lễ với Kiến Sầu: “Bái kiến đại sư bá!”
Kiến Sầu cười cười, khẽ gật đầu.
Tên ngờ nghệch nhìn thấy liền ngẩn ra, nhìn gương mặt trắng như tuyết của Kiến Sầu, không biết tại sao lai đỏ mặt, vội vàng cúi gằm mặt xuống.
La Tiểu Bác thầm nghĩ quay về sẽ tính sổ với thằng ranh này sau, đồng thời đứng tránh sang một bên, đưa tay mới: “Mấy ngày nay đại sư bá mất tích, sư bá tổ rất là lo lắng. Mời đại sư bá!”
Kiến Sầu đi lên.
Tên ngố sau lưng lại lấm lét ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng nàng, vết máu đầy người, đi trên Nhai Sơn đạo, sống lưng thẳng tắp, tự có một loại phong cốt: Đại sư bá?
La Tiểu Bác quả thực hưng phấn hết cỡ.
Hắn vừa đi về phía trước vừa hô to: “Đại sư bá về rồi, đại sư bá về rồi! Đại sư bá còn sống quay về rồi!”
Về rồi!
Những đám mây chấn động, âm thanh vang dội truyền khắp cả ngọn Nhai Sơn.
Nét cười trên gương mặt Kiến Sầu đột nhiên đông cứng.
Cái gì mà…
Còn sống quay về?
Sau núi Nhai Sơn.
Mấy thầy trò Phù Đạo sơn nhân đang nhìn chằm chằm mệnh bài của Kiến Sầu, không ngừng thảo luận vấn đề “vì sao mệnh bài của đại sư tỷ còn không vỡ”, đột nhiên nghe thấy tiếng hô rung trời chuyển đất bên ngoài, đồng loạt rùng mình một cái.
Đại sư tỷ Kiến Sầu về rồi?
Phù Đạo sơn nhân giật mình nuốt chửng cái xương gà, trừng mắt nói: “Con ranh này còn biết được về cơ à? Xem ta có đánh chết nó không!”
Vù!
Lão vừa nói xong, người đã biến mất.
Các đệ tử ở chỗ cũ nhất thời không nói được gì.
Chỉ một lúc sau bên ngoài đã vang lên âm thanh cực kì quan tâm của Phù Đạo sơn nhân: “Tiểu Kiến Sầu về rồi à?”
Trong nháy mắt, từ Khấu Khiêm Chi đến Khương Hạ đều nhất tề mắng một tiếng: Lão già không biết xấu hổ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!