Thần khí được giấu ở thành Thái Xuyên rốt cuộc là gì? Kiếp trước chết quá sớm, chưa kịp tra ra là ai đã hại Thương Lam, mà nay Thần khí này, chính là chân tướng gần nhất với đáp án.
Xích mãng đã chết, cuối cùng Thần khí rơi vào tay ai, người đó có thể là hung thủ hại Thương Lam.
Lưu Song nghĩ đến thất thần, Yến Triều Sinh phía sau đã mặc xong xiêm y.
Tiên y vốn biến hóa theo thể trạng của người, quần áo màu xanh mặc vô cùng phù hợp với Yến Triều Sinh. Cửa gỗ không chịu nổi tác động của bá tánh từ bên ngoài, đổ xuống đất.
“Rời khỏi đây trước đã.” Lưu Song vội vàng tóm lấy Yến Triều Sinh xuyên qua vách tường. Bá tánh bên ngoài xông vào thấy không có người, hai mặt nhìn nhau.
Lưu Song đánh giá Yến Triều Sinh, mặt của thiếu niên đầy vết xước, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, không có một miếng thịt tốt trên cơ thể của hắn.
Đôi mắt đen của Yến Triều Sinh ảm đạm, hắn quay đầu lại nhìn bá tánh ngoài tường, sự lạnh lẽo khiến trong lòng Lưu Song run rẩy.
Yêu tộc từ xưa đến nay có thù tất báo, không để tôn nghiêm bị giẫm đạp.
Yến Triều Sinh gián tiếp cứu bá tánh Thái Xuyên, vậy mà bá tánh lại đòi giết chết hắn, khiến hắn để lộ ra ánh mắt như vậy. Vậy còn nàng và Bạch Vũ Huyên thì sao?
Nguyên thân vu oan giá họa cho Yến Triều Sinh, Bạch Vũ Huyên giậu đổ bìm leo hủy hoại hắn, phế bỏ tu vi hắn cực cực khổ khổ tu luyện. Thâm cừu đại hận như thế, chỉ sợ trong lòng Yến Triều Sinh, mồ mả cho nàng cùng Bạch Vũ Huyên đều đã chuẩn bị xong rồi.
Quyết định của nàng quả nhiên không sai, vẫn nên nhân lúc Yến Triều Sinh chưa trở thành Yêu quân, sớm tiêu diệt hết thảy hậu hoạn.
Nhớ tới ánh mắt lúc Yến Triều Sinh kéo mình lại khi đối chiến với xích mãng, Lưu Song vừa nghĩ vừa sợ.
Hắn, vừa rồi không phải định ăn nàng đó chứ?
Lưu Song thấy ánh mắt của Yến Triều Sinh không đúng, được lắm, thì ra mọi người trong lòng đều mang ý xấu.
Chạy gấp, một khắc cũng không thể đợi, ở đây sẽ không có ai nhìn thấy nàng, và nàng sẽ không làm sụp đổ tính cách nhát gan của nguyên chủ. Lưu Song nhân lúc Yến Triều Sinh không chú ý, điên cuồng tìm kiếm túi Càn Không, xem có thứ gì có thể trực tiếp đâm chết hắn không.
Trong túi Càn Khôn có một thanh chủy thủ tinh xảo, Lưu Song vội vàng giấu ở trong tay. Yến Triều Sinh che miệng lại ho khan, hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, Lưu Song thoáng nhìn, thậm chí có thể nhìn thấy hắn ho ra những mảnh vỡ vụn của nội tạng. Cũng may hắn có Yêu mạch, đổi lại là người thường sớm đã chết rồi.
Nếu hắn không chết, có nghĩa là nàng sẽ chết, Lưu Song giơ chủy thủ lên, đâm chết rồi chạy lẹ, đâm vào tim là chết phải không?
Nàng không chút do dự đâm về phía trước, trùng hợp thiếu niên lại ngồi xuống.
Yến Triều Sinh buông lòng bàn tay, một tay ho đầy máu, hắn ngước mắt định nói gì đó với Lưu Song, vừa hay lại thấy thanh chủy thủ mà nàng suýt chút nữa vung lên không trung.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí chớp mắt trở nên an tĩnh.
*
Yến Triều Sinh nhìn chủy thủ trong tay Lưu Song, lần đầu tiên cảm thấy khả năng phán đoán của mình sai rồi, đây rõ ràng vẫn là Không Tang thiếu chủ làm hại hắn, là nữ nhân thông đồng với Bạch Vũ Huyên làm bậy. Sao lại phải cởi Tiên y cho hắn, lại bung dù vì hắn?
Rốt cuộc cái nào, mới là sự thật?
Hắn chuyển mắt nhìn về phía nàng, thanh âm thanh lãnh: “Thiếu chủ định làm gì?”
Lưu Song: “…”
*
Lưu Song âm thầm cân nhắc, mình nàng không đánh thắng được Yến Triều Sinh. Cân nhắc thấy kết quả không có vấn đề gì cả, dù sao hắn cũng bệnh muốn chết rồi.
Nàng vừa định trở mặt động thủ.
Lại thấy Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, cũng không biết cố ý hay vô tình, ống tay áo rộng của hắn trượt xuống, lộ ra cái vòng bạc trên cổ tay.
Lưu Song nhận ra, đó là nhẫn Thập Giới mà Xích Thủy phụ thân giao cho Yến Triều Sinh để tự trói mình.
Thứ đó đã tạm thời trói lấy Tất Tuần, Lưu Song hít lấy một hơi.
Thiếu niên dựa vào vách tường, lạnh lùng mà nhìn Lưu Song: “Thiếu chủ?”
Thanh âm hắn vô cùng nhẹ, mặt ngoài là dò hỏi, nhưng Lưu Song lại cảm thấy sự uy hiếp không nói nên lời. Lưu Song thu lại tầm mắt, Yến Triều Sinh có nhẫn Thập Giới, không cẩn thận sẽ bị hắn giết lại.
Không được hoảng sợ, luôn có nhiều giải pháp hơn khó khăn.
Nàng vẫn là nên ném hắn trở lại đám người, âm thầm giải quyết hắn. Nhẫn Thập giới lợi hại đến mấy cũng không thể đồng thời trói cả nàng lẫn tất cả bá tánh đâu nhỉ?
Sau khi nghĩ thông suốt, Lưu Song vội vàng chân thành giải thích: “Tuy rằng xích mãng đã chết, nhưng thành Thái Xuyên có lẽ vẫn còn nguy hiểm tiềm ẩn, những người dân đã nhận ra ngươi, ngươi cần một thứ để phòng thân. Ngươi xem thanh chủy thủ này có đẹp không?”
Nàng chột dạ cong mắt, đưa chủy thủ đến trước mặt Yến Triều Sinh, lấy lòng mà nói: “Tặng cho ngươi.”
*
Chủy thủ được khảm đá quý cực kỳ xinh đẹp, hào quang lưu chuyển trong tay thiếu niên tái nhợt.
Yến Triều Sinh ngước mắt, liền thấy một đôi mắt đang cười, không biết từ lúc nàng nàng đã đeo khăn che mặt lên, xiêm y không còn sáu lớp nữa, chỉ còn một chiếc áo khoác nhỏ màu vàng xinh đẹp.
Nàng như cảm thấy có lỗi, nóng long muốn sửa sai, ân cần mà nói: “Ngươi đứng dậy được không, cần ta đỡ dậy ngươi không?”
Yến Triều Sinh bất động nhìn chằm chằm nàng, thưởng thức chủy thủ rực rỡ trong tay.
Chủy thủ nhỏ bé này, cũng là một Linh khí không tồi. Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, vừa rồi hắn rõ rang cảm thấy trên người nàng không có ý tốt, giờ phút này toàn bộ cảm giác đó đều đã biến mất.
Vốn tưởng rằng nàng muốn giết mình, không ngờ lại thấy thiếu nữ cong lên đôi mắt, vô cùng chân thành, đem chủy thủ vào đến tay hắn.
Thân thể căng chặt của Yến Triều Sinh không hề thả lỏng, trong lòng nổi lên cơn lạnh lẽo, không biết nàng định chơi chiêu gì. Hắn cất chủy thủ đi, cười nói: “Được, thiếu chủ đỡ ta.”
*
Sắc mặt dưới tấm khan che mặt của Lưu Song đầy khổ sở, nàng sợ Yến Triều Sinh biết mình định giết hắn, bắt đầu đề phòng mình, dung nhẫn Thập Giới trói mình lại, nên đành phải nhận lệnh đỡ hắn dậy.
Nàng chưa từng cảm thấy mãnh liệt thế này, cảnh chủ phụ thân mới là đồng đội đáng sợ nhất.
Lưu Song hít lấy một hơi, đỡ Yến Triều Sinh từ dưới đất dậy, kéo vào trong đám người.
Đi thôi, một đám thuật sĩ đang chờ ở bên ngoài!
Không biết thiếu niên có phải cố ý hay không, toàn bộ thể trọng đè hết lên người nàng, suýt chút nữa ép tới Lưu Song chân mềm nhũn.
Hiện giờ vóc người Yến Triều Sinh còn nhỏ yếu, thấp hơn một chút so với bảy trăm năm sau, thiếu niên chưa trưởng thành hoàn toàn, cùng lắm chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu. Cho đến khi Lưu Song dìu hắn, mới biết hắn nặng hơn mình rất nhiều.
Hơn một nửa thân mình của Yến Triều Sinh đè lên người nàng, không có sáu lớp quần áo ngăn cản, thân thể nàng như bị hắn bao phủ.
Lưu Song vội vàng điều động linh lực trong cơ thể, cuối cùng không cảm thấy hắn nặng nữa, kéo hắn ra ngoài.
*
Yến Triều Sinh vốn dĩ trong lòng đang nghẹn đầy lửa giận với bá tánh Thái Xuyên, lúc này nhìn bộ dạng khiêng hắn đi của Lưu Song, có chút buồn cười khó hiểu. Hắn dựa trên vai thiếu nữ, lần nữa mang gương mặt giả dối, chán nản mà đánh giá nàng: “Thiếu chủ định chạy đi đâu vậy, muốn đưa ta đến chỗ đám người đó sao?”
Nàng cười khô khốc: “Làm gì có, ta thấy ngươi bị thương nặng, đi tìm đại phu cho ngươi.”
“Đại phu phàm nhân không chưa khỏi cho ta đâu, nhưng thiếu chủ có lẽ lại chữa được.” Yến Triều Sinh cố ý để lộ ra nhẫn Thập Giới trên cổ tay, để nàng nhìn thấy, “Đệ tử vì thành Thái Xuyên của thiếu chủ mới thành ra như vậy, thiếu chủ sẽ chăm sóc tốt cho đệ tử của mình chứ?”
Nàng nín thở, nói: “Được được được, đương nhiên rồi.”
Yến Triều Sinh thấy đôi má dưới khăn che mặt của nàng đã phồng lên vì tức giận. Hắn thu hồi ánh mắt, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Quên đi, dù sao vẫn chưa nhìn ra ý đồ của nàng, giữ lại cho lần sau vậy.
Yến Triều Sinh nói: “Thiếu chủ, lại đây, bên này không có ai, đi lối này đi.”
*
Lưu Song chưa từng mong mỏi gặp Bạch Vũ Huyên như vậy, trước kia cảm thấy Bạch Vũ Huyên thật chán ghét, hiện tại hận Bạch Vũ Huyên không thể lập tực xuất hiện trước mặt, như vậy nàng có thể hét to một tiếng: Bạch Vũ Huyên mau mau tới trừ hậu hoạn!
Dù sao cũng là bọn họ cùng đắc tội, không thể có chuyện một mình nàng mang nhiệm vụ hạ độc thủ được.
Lưu Song là Tiên thể, mang theo Yến Triều SInh tránh ở trong thành rất dễ dàng.
Nàng vài lần có ý làm chút tiểu tiết, để Yến Triều Sinh bị bại lộ trước mặt thuật sĩ, nhưng hình như Yến Triều Sinh có mắt ở sau lưng, bẻ mặt nàng lại: “Thiếu chủ, tập trung tìm đường đi.”
Thiệt hại Tất Tuần mang lại thật lớn, hiện giờ trong thành hoang phế, dưới sự đe dọa của nhẫn Thập Giới, Lưu Song tìm một khách điếm không người, ném Yến Triều Sinh vào trong.
Yến Triều Sinh sắc mặt trắng bệch, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Lưu Song định động thủ, nói: “Ta ra ngoài bày Tụ Linh trận dưỡng thương cho ngươi.” Để hắn ở đây, nàng lập tức có thể quay đầu chạy, dẫn thuật sĩ tới tấn công hắn.
Yến Triều Sinh mở mắt, lặng lẽ nhìn Lưu Song: “Thiếu chủ định bỏ rơi ta sao?”
Lưu Song lắc đầu, vẻ mặt chính khí: “Sẽ không, thân là Không Tang thiếu chủ, dĩ nhiên ta phải chăm sóc đệ tử môn hạ cho tốt, trước kia là ta không tốt, hại ngươi biến thành ra như vậy, yên tâm, trải qua nhiều chuyện, ta đã nhận ra mình không tốt, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Yến Triều Sinh vẻ mặt đờ đẫn mà nói: “Đệ tử vô cùng cảm động.”
Lưu Song nửa điểm cũng không thấy hắn đang cảm động, nàng đi đến cạnh cửa, cổ tay chợt lạnh cóng, liền thấy chiếc vòng bạc trong tay Yến Triều Sinh đã phân thành hai, một cái vòng tay màu bạc đã siết chặt lấy cổ tay nàng.
Yến Triều Sinh trên giường tay vừa động, phảng phất có sợi tơ vô hình lôi kéo, tay của Lưu Song cũng bị kéo theo.
Lưu Song giữ lấy cửa, ngước mắt nhìn lại.
Yến Triều Sinh cong môi: “Thiếu chủ đi đi, về sớm chút.”
Lưu Song cắn răng, cười lại: “Được.”
Ngàn tính vạn tính, Lưu Song vẫn không ngờ tới, đã như vậy, hắn vẫn không tin nàng, vẫn dung nhẫn Thập Giới trói lên tay nàng.
Lưu Song bận việc xong rồi trở về, thật muốn dùng một cái gối bịt cho Yến Triều Sinh đang nhắm mắt dưỡng thương cho chết nếu có thể.
Hắn nhắm hai mắt ngồi, Lưu Song bố trí Tụ Linh trận cho có lệ, khi nàng còn là tiểu Tiên thảo, am hiểu nhất là thuật chữa thương, nhưng hôm nay nàng không mong hắn tốt lên, nên chỉ làm qua loa.
Trên đường trở về, nàng chiết một cành liễu, biến tất cả lá cây trên đó thành hạc giấy, sai chúng đi tìm Bạch Truy Húc cùng Bạch Vũ Huyên.
Đàn hạc giấy màu xanh bay quanh nàng, cùng kêu: “Chủ nhân, chủ nhân, có phân phó gì?”
Lưu Song kết ấn, trút Tiên lực lên hạc giấy, khiến tất cả chúng bay đi.
Không có Thần khí áp chế, công tu luyện mấy ngày nay cũng có chỗ thể hiện, pháp thuật mà trước đây Lưu Song phải cố hết sức mà thi triển, bây giờ thuận buồm xuôi gió.
Lưu Song không nghĩ tới việc tìm Thần khí.
Nếu muốn tìm ra hung thủ hại Thương Lam, chỉ có thể xem xem Thần khí rơi vào trong tay ai.
Sau khi thả hạc giấy không có việc gì làm, Lưu Song đến vách vên cạnh tu luyện. Yến Triều Sinh cũng mặc kệ nàng, hai người an tĩnh không có vấn đề gì.
Khoảng ba ngày sau, vết thương của Yến Triều Sinh tốt lên rất nhiều. Lúc hắn đẩy cửa ra, vẻ mặt không có gì bất thường.
Lưu Song không thể không cảm thán khả năng phục hồi kinh người của Yêu tộc, cho dù vết thương có nghiêm trọng đến mấy, chỉ cần họ còn thở, là có thể sống sót.
Lưu Song muốn tìm vẻ đau đớn thống khổ trên mặt hắn, hắn chỉ bình tĩnh nói: “Thiếu chủ, phải đi rồi.”
“Đi đâu, không ở lại đây chờ đám người Bạch Truy Húc sao?”
Yến Triều Sinh đi về phía trước, nói: “Đi giết Tịch Vân.”
“Ngươi, ngươi hận cô ta bảo bá tánh tới giết ngươi, cho nên muốn giết cô ta?”
“Trong mắt thiếu chủ, ta nhỏ mọn như vậy sao?”
Lưu Song thầm nghĩ, không phải vậy sao? Nhưng lời này không thể nói thẳng, nàng dùng đôi mắt biểu đạt sự khinh thường của mình.
Yến Triều Sinh sắc mặt tối sầm, không thoải mái nói: “Sao thiếu chủ không ra ngoài hỏi thăm xem, mấy ngày qua thành Thái Xuyên có người chết không?”
Lưu Song nhíu mày: “Ý của ngươi là gì?” Nàng bị nhẫn Thập Giới trói ở bên người hắn, muốn ra cũng không có cơ hội ra.
“Nội đan bảy ngàn năm của đằng xà, Tịch Vân là một phàm nhân, không thể nhận nổi. Nếu cô ta muốn sống, phải không ngừng giết người, hấp thụ sinh khí của phàm nhân để áp chế sát khí từ nội đan của mình.” Yến Triều Sinh nói, “Giống như hôm đón dâu vậy.”
Hắn vừa nói như vậy, Lưu Song nháy mắt nhớ tới sợi tơ hồng giết người trong cơ thể Tịch Vân vài ngày trước.
Lúc ấy nàng tưởng rằng là do Tất Tuần làm, không ngờ sợi tơ hồng đó là do Tịch Vân điều khiển.
Lưu Song nhanh chóng quyết định, sợ Tịch Vân thật sự giết ngươi: “Đi, trở về phủ thành chủ xem xem.”
Quả nhiên, đúng như lời Yến Triều Sinh nói, phủ thành chủ bị yêu khí nhàn nhạt bao phủ, ngoài ra, quỷ khí ngập trời.
Lưu Song thầm nghĩ không ổn rồi, nàng cùng Yến Triều Sinh lại gần khuê phòng của Tịch Vân, vừa lúc thấy một cảnh tượng: Năm phàm nhân bị hút thành thây khô, rơi xuống.
Tịch Vân sắc mặt hồng hạo, vỗ vỗ mặt mình, cười nói: “Đem ra ngoài chôn, đừng để ai phát hiện.”
Thị vệ trong phủ được nàng ta ra lệnh đều cúi đầu, sắc mặt rất khó coi.
Lưu Song cùng Yến Triều Sinh ẩn thân, Tịch Vân không nhìn thấy bọn họ, lập tức tát một thị vệ phía sau: “Mệnh lệnh của ta, các ngươi không nghe thấy sao, hay các ngươi cũng muốn chết? Nói cho các ngươi biết, đừng phản bội ta, Xà Yêu kia còn có thể chết trong tay ta, các ngươi tính là cái gì!”
Bọn thị vệ vội vàng kéo thi thể đi.
Khi Tịch Vân chỉ còn một mình, nàng ta nghịch tơ hồng trong tay, thản nhiên nhỏ giọng nói: “Nội đan này thực sự hữu ích. Một thời gian nữ, ta cũng có thể thành Tiên, sẽ không sinh bệnh, cũng không chết già.”
Khuôn mặt thanh tú của nàng ta cực kỳ vui mừng, hoàn toàn không có sự ghét bỏ và cự tuyệt Yêu đan ngày đó khi bức tử Tất Tuần.
Yến Triều Sinh lạnh lùng hỏi Lưu Sao: “Thiếu chủ, theo Tiên luật, Tịch Vân cũng phải chết đúng không?”
Lưu Song trầm mặc gật đâu.
Ngay sau đó, Tịch Vân cảm thấy có gió thổi qua bên tai, Yêu đan cường đại cảnh giác nhắc nhở nàng ta có nguy hiểm, nàng ta vẻ mặt hoảng loạn, nhưng không biết làm sao để khống chế sức mạnh cường đại mình có được.
Nàng ta hoảng loảng vung tơ hồng lung tung, cố gắng tìm kiếm người đang ẩn mình.
Bụng đau đớn, nàng ta ngơ ngác cúi đầu nhìn, một bàn tay xuyên qua, nắm lấy nội đan đỏ tươi. Tịch Vân sắc mặt nhăn nhó sợ hãi, nàng ta liều mạng định vươn tay lấy lại nội đan, khóe miệng tràn ra máu tươi: “Trả… Trả lại cho ta… Ta, ta…”
Yến Triều Sinh lạnh mắt nhìn nàng ta ngã xuống.
Đến lúc sắp chết, đôi mắt Tịch Vân vô hồn nhìn vào một chỗ, dường như đang nhớ tới thứ gì đó, theo bản năng mấp máy môi: “Tất Tuần, cứu… cứu ta… cứu ta… một lần.”
Một giọt nước mắt lớn lăn xuống từ mắt nàng ta, một trên gió thổi qua viện tử, đã không còn một yêu quái cường đại ngu ngốc, hoảng loạn trả giá hết thảy vì nàng.
Đồng tử của nàng ta giãn dần, cuối cùng nhớ tới, đạo sĩ từng nói cho nàng ta, yêu quái sau khi mất đi nội đan sẽ trở nên vô dụng. Vì sợ gã ta đòi lại nội đan, Tất Tuần đã bị nàng ta bức chết.
Trong long bàn tay Yến Triều Sinh, ánh sang đỏ rực rõ. Hắn rũ mắt nhìn nội đan đằng xa, kìm nén cảm xúc trong mắt.
Lưu Song căng chặt thân thể, theo bản năng nàng cảm thấy hắn sẽ nuốt Yêu đan này. Một viên nội đan này, bao nhiêu linh lực đã mất đều sẽ trở lại.
Không ngờ hắn lại đi tới, dường như ghét bỏ, đem nội đan đặt vào trong tay nàng, quay đầu rời đi.
Nội đan trong lòng bàn tay nóng rực, còn mang theo máu của Tịch Vân, Lưu Song vội vàng dùng thuật tẩy rửa, bỏ vào trong túi Càn Khôn.
Lưu Song đuổi theo, không dám quá tin tưởng: “Ngươi thật sự cho ta sao?”
Yến Triều Sinh lạnh mắt, ác độc nói từng chữ: “Nội đan của xuẩn vật, không cần.”
“Vậy ngươi chỉ muốn đến để giết Tịch Vân thôi?”
Trong mắt Yến Triều Sinh hiện lên một tia cười nhạo: “Khi ta còn nhỏ đã từng nghe đến Tất Tuần. Gã là lĩnh chủ Yêu sơn một phương, co đầu rút cổ ở đỉnh núi, mấy ngàn năm không dám đi ra ngoài, cũng không trêu chọc phàm nhân. Yêu quái dưới sự quản lý của gã cũng sẽ không gây sự.”
Tất Tuần yêu nữ nhi của thành chủ Vân nhi, Tịch Vân bị bệnh nguy kịch, sắp chết, Tất Tuần không nỡ để nàng ta chết, liền móc nội đan ra cho nàng ta, người vẫn luôn là do Tịch Vân tự mình giết, bao gồm cả lần đón dâu kia. Chẳng qua Tịch Vân không muốn thừa nhận, liền thoái thác đổ cho Tất Tuần.
Tất Tuần cũng cam chịu, cuối cùng lại bị Tịch Vân bức tử.
Nói ra cũng buồn cười, trên đời này lại có Xà Yêu đơn thuần và ngu ngốc đến như vậy.
Lưu Song dường như nhận ra điều gì, nhìn sắc mặt của Yến Triều Sinh, nàng hiểu ra, hỏi: “Khi còn nhỏ ngươi ngưỡng mộ gã sao?”
Yến Triều Sinh cười lạnh nói: “Ai lại ngưỡng mộ một tên ngu xuẩn? Dù sao ở trong mắt của nữ nhân kia và các người, Yêu không có gì tốt lành, sinh ra thật đê tiện đáng chết.”
Vậy không đúng rồi, Lưu Song nghĩ thầm.
“Ta tin.” Lưu Song nói, “Ta tin Tất tuần là một Yêu tốt.”
Yến Triều Sinh dừng chân, nhấp môi quay đầu lại nhìn nàng, nàng đứng dưới ánh mắt trời ở thành Thái Xuyên, nói: “Ta biết, Yêu không hẳn đều xấu.” Thanh Loan của nàng cũng là một Yêu tốt.
Nàng đang nói hắn sao? Yến Triều Sinh cảm thấy cổ họng khô khốc không nói nên lời, hắn đè lại khóe một đang giương lên, tránh đi ánh mắt của nàng: “Cô tin hay không, liên quan gì tới ta.”