Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ - Chương 24: Bung dù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ


Chương 24: Bung dù


Yến Triều Sinh lau vết máu trên miệng, đứng thẳng người từ mặt đất, xích mãng cười lạnh một tiếng, vồ tới, Yến Triều Sinh định tránh một đòn này, nhưng nguyên thân xích mãng quá lớn, đánh trúng ngực Yến Triều Sinh, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đều vỡ nát.

“Bổn tọa bảo ngươi quỳ xuống!”

Xích mãng phun một tầng sương đỏ, một sức mạnh vô hình trói lấy Yến Triều Sinh, buộc hắn quỳ xuống. Yến Triều Sinh quần áo xộc xệch, mu bàn tay nổi gân xanh, gắt gao đè lên mặt đất, không chịu quỳ. Tay hắn gần như lún xuống mặt đất, xương tay trật khớp.

Xích mãng rõ ràng đang tức giận, chậm rãi tra tấn hắn.

Có lẽ đây là thiên tính của Yêu tộc, coi trọng tôn nghiêm hơn bất cứ điều gì khác, nhất quyết buộc người kia phải thần phục. Một kẻ bắt phải quỳ xuống, kẻ còn lại liều chết cũng không chịu quỳ.

Lưu Song lo lắng nhìn theo, tốt xấu gì thì Yến Triều Sinh cũng đang giúp nàng bảo vệ thành Thái Xuyên, không thể để mặc Yến Triều Sinh bị xích mãng hành hạ đến chết. Nàng vừa định chạy ra cứu người, Tịch Vân lại giữ chặt tay áo của nàng: “Tiên tử, cô định làm gì?”

“Gã muốn giết người.”

Tịch Vân nói: “Hai tên yêu nghiệt đánh nhau, vừa hay khiến bọn chúng giết hại lẫn nhau, Tiên tử không cần đi ra ngoài, chờ bọn chúng kiệt sức, nghĩ cách đối phó tên còn sống là được. Tất Tuần không có nội đan, mỗi lần hóa thân đều sẽ tiêu hao Yêu lực, chỉ cần chờ một chút nữa thôi.”

Nàng ta ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, căm ghét mà nhìn xích mãng đối phó với Yến Triều Sinh. Lưu Song gạt tay nàng ta ra: “Tịch cô nương, người đó không phải yêu nghiệt, hắn là bạn của ta, chúng ta cùng đến đây để cứu cô, hắn là đệ tử của Tiên cảnh ta, ta không thể trơ mắt nhìn hắn bị giết.”

Tịch Vân nhíu mày, nhìn Lưu Song đầy kỳ quặc.

Lưu Song nói: “Cô trốn cho kỹ, ngàn vạn lần không được chạy ra ngoài.”

Dứt lời, Lưu Song phi thân ra, ném ra một cái dù xương ngọc phát ra ánh sáng màu xanh, dù xương ngọc bung ra, ngăn cản cái đuôi rắn đang đánh tới của xích mãng.

Dù xương ngọc rơi vào tay Lưu Song, chiếc dù với hai mươi tư cái xương ngọc màu xanh xoay tròn như một đóa hoa màu xanh đang nở rộ giữa màn đêm. Lưu Song nắm lấy cán dù, cảm thấy nó đang dần nóng lên, dù xương ngọc tựa hồ đang vô cùng hưng phấn, tinh thần chiến đấu đang bốc cháy.

Nguyên thân của Tiên khí này là “dù Giáng Châu”, khi nguyên thân được trăm tuổi, Xích Thủy Xung cố ý sai người rèn đúc lại. Có lẽ suy xét thấy nữ nhi linh lực thấp kém không đáng tin, Xích Thủy Xung không muốn Xích Thủy Lưu Song sử dụng loại Tiên khí mang tính công kích như vậy, cho nên dành toàn bộ công sức chế ra loại Tiên khí có thể phòng ngự bảo vệ tính mạng.

Trước khi đi, Phất Liễu sợ Lưu Song quên mất cách sử dụng nên đã đặc biệt dặn dò qua một lần. Dù Giáng Châu cứng cáp, có thể chịu được vài đòn từ xích mãng.

Tất Tuần đánh lên dù Giáng Châu, thấy Tiên khí không bị tổn hại gì, gã nhìn Lưu Song đang đứng trước Yến Triều Sinh: “Còn có người của Tiên tộc vào trong đây sao? Hừ, không biết lượng sức, đúng làm tìm chết.”

Dứt lời, gã không hề lưu tình đánh đuôi rắn tới, dù Giáng Châu dù chấn động dữ dội nhưng vẫn không có sứt mẻ gì, nhưng có vẻ cũng không thể chống chịu được bao lâu nữa.

Hiện tại đừng nói đến sử dụng phát lực, Tất Tuần chỉ cần dùng bản thể là có thể đánh bọn họ đến chết.

Đánh không lại thì có thể làm gì bây giờ, đương nhiên là chạy trước! Lưu Song ném dù Giáng Châu ra, dù Giáng Chây bay lên không trung che chở bọn họ, nàng chạy nhanh đỡ lấy Yến Triều Sinh: “Ra khỏi đây trước đã.”

Thiếu niên ngước mắt, đuôi mắt đỏ hoe, lảo đảo đứng lên. Xiêm y trên người hắn bị rách một nửa, dưới chiếc dù màu xanh nhạt, ánh sáng mỏng manh chiếu qua, khiến lớp vảy đen kịt trên ngừoi thiếu niên trở nên lạnh lẽo, ở khe ở giữa các vảy, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Hắn bị thương rất nặng.

Khi bàn tay của Lưu Song chạm vào cánh tay hắn, Yến Triều Sinh cứng đờ, thân mình run rẩy, sau đó hung hăng chụp hất tay Lưu Song ra.

Lưu Song bị đau, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì vậy!”

Yến Triều Sinh nói: “Cút, ta không cần cô cứu!”

Lưu Song suýt nữa bị chọc tức đến nực cười, tới giờ phút này còn mạnh miệng, nàng đến trễ vài bước, Yến Triều Sinh chẳng phải sẽ bị đánh đến nát thịt luôn sao. Mắt thấy dù Giáng Châu sắp chịu không nổi, cầm cự thêm chút nữa sẽ vỡ nát, nó run rẩy trở về trong tay Lưu Song, Lưu Song vừa bắt được cây dù, một cái đầu rắn khổng lồ trồi lên, mắt nàng trừng to.

A! Sớm biết vậy không nên nghe theo Yến Triều Sinh, vào tận trong thành tìm cửa ra, ở chỗ này làm gì tìm được cửa, rõ ràng là tìm chết.

Miệng rắn mở to, định nuốt Lưu Song vào.

Phản ứng của Lưu Song chưa từng nhanh như vậy, nàng biết ở tình huống này không ai có thể bảo vệ được nàng. Nàng nhanh chóng kết ấn, một luồng sáng xanh đánh vào đôi mắt của xích mãng, nàng dang hai tay ra, thu người về phía sau, trong gang tấc cản được một đòn của Tất Tuần.

Cự mãng rít lên, đôi mắt bị đánh trúng, xích xà phát điên.

Một đòn này của Lưu Song sát thương không lớn, nhưng chọc vào đôi mắt của nhân gia, rõ ràng mang tính sỉ nhục rất mạnh. Cự mãng nhất thời quên mất Yến Triều Sinh, bị Lưu Song chọc giận, đuổi theo nàng.

Lưu Song khóc không ra nước mắt, nhanh chân chạy.

Nơi nào cự mãng đi qua, nơi đó núi đá đổ vỡ, chốc lát cảnh quan của lâm viên phủ thành chủ bị phá hủy hoàn toàn.

Xích mãng có Thần khí vô hình làm mắt trận, Tiên lực trên người Lưu Song tiêu tán dần, đuôi rắn của cự mang quấn lấy eo Lưu Song, cưỡng bức kéo nàng về từ không trung.

Lưu Song cảm thấy eo như bị cắt đứt, không thở nổi.

Nàng cố gắng với tới túi Càn Khôn, đuôi rắn siết chặt, đừng nói đến sờ được túi Càn Khôn, nàng căn bản không thể động đậy.

Miệng rắn gần ngay trước mắt, ngay sau đó, một cái nhẫn bạc từ trên trời giáng xuống, gắt gao không chế bảy tấc xích mãng.

Lưu Song nhìn thấy, phía sau xích mãng, thiếu niên lảo đảo đứng dậy, ngủ quan tuấn mĩ cơ hồ bị vết máu trên mặt làm cho mơ hồ.

Yến Tiều Sinh xòe ngón tay ra rồi hung hắn nắm chặt lại, nhẫn bạc siết chặt lại, xích mãng quay cuồng, không thể không buông Lưu Song ra.

Lưu Song ngã xuống mặt đất, vội vàng lao về phía Yến Triều Sinh.

Tạ ơn trời đất, bọn họ còn có nhẫn Thấp Giới Xích Thủy phụ thân đưa cho.

Nhưng nhẫn Thập Giới chỉ có tác dụng trói buộc và khống chế kẻ thù chứ không thể giết địch, Lưu Song chạy về bên người Yến Triều Sinh: “Đi đi đi, nhân lúc gã đang bị khống chế, chúng ta nhanh chạy thôi.”

Yến Triều Sinh ngoái đầu nhìn lại, thần sắc đen tối nhìn nàng.

“Xích mãng bất tử, không thể rời đi, trận pháp bày ra ở chỗ này, chỉ khi nó chết, chúng ta mới có thể rời khỏi tòa thành này, nếu không dù có đến nơi nào đi chăng nữa, đều sẽ bị tìm ra.” Hắn nói, nhìn chằm chằm Lưu Song, “Thiếu chủ, chúng ta đến để giết nó.”

“Làm sao để giết?” Lưu Song ngẩng đầu nhìn hắn, chờ Yến Triều Sinh nói ra biện pháp phá cục diện.

Thấy hắn nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào, Lưu Song đẩy hắn ra: “Này, nói đi, Tất Tuần sắp thoát ra rồi.”

Lúc này, Lưu Song không biết mình đã phạm phải một sai lầm trí mạng: Yến Triều Sinh trong ký ức của nàng, bạc tình tàn nhẫn, kiêu dũng thiện chiến, có thể bảo vệ con dân cả hai giới. Yến Triền Sinh của bảy trăm năm sau quá cường đại, coi thường mọi thức, không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Hắn là quân chủ cả hai giới, bảo vệ con dân đã thành thói quen, trước nay Lưu Song không bao giờ hoài nghi tâm cứu người của hắn.

Trong chuyện này, Yến Triều Sinh nói có biện pháp, Lưu Song theo bản năng tin tưởng hắn.

Khi hai người nhìn nhau, đai lưng của Lưu Song bị một ngón tay thon dài kéo lấy.

Với sức lực của Yến Triều Sinh, Lưu Song bị kéo đến sát lại gần hắn.

Thiếu niên mặt đầy máu, bị thương nặng đến sắp chết, nhưng ngữ điệu lại nhẹ nhàng lãnh đạm: “Thiếu chủ, ta cần cô giúp đỡ.”

Lưu Song giục hắn mau nói, bất mãn bẻ ngón tay hắn, mặc dù Yến Triều Sinh đang giúp nàng cứu người, nhưng nói chuyện thì nói chuyện, sao phải động tay động chân làm gì!

Yến Triều Sinh cụp mắt nhìn nàng, ở nơi nàng không nhìn thấy, đôi mắt mang đầy sát ý.

Biện pháp của hắn, đương nhiên là để nàng tìm chết.

Yến Triều Sinh biết rõ, hiện tại là cơ hội tốt nhất, chỉ cần hắn giết thiếu nữ trước mắt mình, hút lấy tất cả sức sống của nàng là có thể tìm lại linh lực đã dày công tu luyện, Xích Thủy Lưu Song tuy vô dụng, nhưng lại mang huyết mạch Thượng cổ Tiên tộc. Tu vi của hắn vì nàng mà mất, cũng nên trả lại từ nàng! Có linh lực, sao không thể giết được Tất Tuần đã mất đi nội đan?

Tu vi Yên có được đều chứa đựng bên trong một viên nội đan, Yến Triều Sinh vừa rồi đã quan sát một lúc lâu, xác định sau khi Tất Tuần không còn nội đan, chỉ có thể dùng bản thể để đối chiến.

Yến Triều Sinh hai mắt tối sầm lại, trong lòng tính toán: Nếu giết Xích Thủy Lưu Song ở thành Thái Xuyên, vừa hay giá họa cho Tất Tuần, như vậy mình vừa có linh lực, vừa có thể tiếp tục trở về Không Tang tu Tiên.

Con đường này đi không dễ dàng, nhưng dù sao cũng chỉ là giết một người, Xích Thủy Lưu Song chết là có thể thành toàn cho con đường tu Tiên của hắn.

Thiếu nữ trước mắt ngây thơ không cảm thấy nguy hiểm, vì trong tiềm thức tin tưởng hắn. Ánh mắt nàng trong veo, lộ ra vẻ nghi hoặc, như đang thắc mắc vì sao hắn lại không tiếp tục nói “biện pháp” giết xích mãng rốt cuộc là gì.

Yến Triều Sinh hiện tại quá yếu, mình đầy thương tích, nhưng may thay… thiếu nữ được Xích Thủy Xung nuôi dưỡng quá tốt đến ngu ngốc, không phòng bị hắn chút nào.

Cũng chỉ dưới tình huống như vậy, Yến Triều Sinh mới có cơ hội đoạt lấy linh lực của nàng.

Ngón tay Yến Triều Sinh vừa cử động, âm thanh huyết nhục bị đâm thủng vang ở bên tai. Hắn ngừng động tác, ngước mắt, Lưu Song cũng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cự mãng vốn đang bị nhẫn Thập Giới không chế, chỗ bảy tấc, một thanh kiếm đâm thủng thân thể nó.

Thanh kiếm đó nằm gọn trong tay một nữ tử.

“Tịch cô nương…” Lưu Song không ngờ rằng, Tịch Vân lại tận dụng thời gian này đâm nhát kiếm vào thân thể Tất Tuần.

Cự mãng mới vừa rồi còn đang điên cuồng giãy giụa, giờ phút này chợt trở nên an tĩnh.

Dưới ánh mắt của mọi người, gã biến trở lại thành một nam tử ôn nhã. Thanh kiếm này, cắm sâu vào trái tim gã.

Gã mắt đỏ tóc đen, trong mắt chỉ có Tịch Vân trước mặt.

“Nàng muốn ta chết đến như vậy sao?”

Tịch Vân tựa hồ bị dọa, run rẩy buông kiếm ra, liên lục lùi về phía sau. Tất Tuần bi thương cười, bình tĩnh rút thanh kiếm trong trái tim ra.

Tất Tuần ôn nhu nói: “Vân nhi, kiếm của phàm nhân không giết ta chết được, có lẽ khiến nàng thất vọng rồi.”

Tịch vân không dám nhìn gã, vội vàng nói với Lưu Song: “Tiên tử, Tiên tử mau mau giết gã, gã bị thương rồi, nỏ mạnh đã hết đà, ta có thể cảm nhận được, gã không sống được bao lâu nữa, Tiên tử, cô mau giết gã đi!”

Tất Tuần cứng đờ đứng đó, ý cười trên khóe miệng không thấy đâu.

Một cơn gió lạnh thổi qua, lay động vạt áo xiêm y tân lang của gã, chân thân gã cường đại như vậy, nhưng khi hóa thành hình người, nhìn qua yếu ớt đến đáng thương.

“Vì sao?” Tất Tuần nói, “Vì sao lại đối xử với ta như vậy?”

“Ngươi là yêu nghiệt, ngươi hại nhiều người như vậy, ngươi đáng chết!” Tịch Vân mấy ngày nay sợ hãi cùng kinh hoảng, hôm nay hoàn toàn không quan tâm mà phát tiết ra, “Là ngươi ép ta, ta vốn dĩ không muốn đuổi cùng giết tận, ai bảo ngươi cứ quấn lấy ta!”

“Ta tu luyện bảy ngàn năm, trước nay chưa từng muốn hại ngươi, Vân nhi, ta là vì muốn nàng được sống.”

Tất Tuần tiến lên một bước, Tịch Vân đẩy gã ra.

Lưu Song thấy, Tất Tuần khi hóa thành hình người một lần nữa, phía sau vẫn là đuôi của một con rắn. Hình dạng con người này của gã không thể duy trì được lâu.

Tịch Vân vẻ mặt chán ghét: “Nếu ta biết nội đan của ngươi là thứ bẩn thỉu như vậy, ta có chết cũng không muốn quen biết ngươi!”

Tất Tuần sắc mặt trắng bệch, mấp máy môi, một chữ đều nói không nên lời.

Tịch Vân nhổ trâm cài, nhắm ngay bụng mình: “Ngươi đi chết đi, bây giờ đi chết đi, nếu không ta sẽ đâm thủng nội đan của ngươi, để ngươi không sống được nữa. Không phải ngươi yêu ta sao, ta còn sống ngươi nên thật vui mừng mới đúng.”

Dứt lời, Tịch Vân làm động tác đâm vào bụng mình.

Cuối cùng, bị một bàn tay nắm lấy. Nhiệt độ cơ thể xà tộc lạnh lẽo quanh năm, lạnh đến mức khiến ngón tay Tịch Vân run rẩy.

Tịch Vân ngước mắt, nhìn thấy một ngương mặt tuấn mỹ mê hồn, Tất Tuần nói: “Ta thành toàn cho nàng, đừng tổn thương chính mình, ta thành toàn cho nàng.”

Trong ánh mắt đầy vui mừng của Tịch Vân, Tất Tuần tự tay đâm vào lồng ngực của chính mình, khoét ra một trái tim đỏ tươi.

“Nàng nhìn xem.” Trong mắt Tất Tuần một giọt nước mắt lăn ra, “Trái tim của Yêu tộc cũng giống của các nàng, không bẩn.”

Tịch Vân chán ghét lùi về phía sau một bước, không thèm nhìn tới trái tim trong tay gã, nàng ta vội vàng dò hỏi Lưu Song: “Tiên tử, như vậy gã sẽ chết đúng không?”

Lưu Song nhìn trái tim đỏ tươi trong tay Tất Tuần, trầm mặc gật gật đầu.

Không có nội đan tạm thời vẫn có thể sống, nhưng khoét tim ra, hoàn toàn không còn đường sống nữa. Nam tử tuấn mĩ mặc hồng y ngã xuống, hòa thành một con xích xà, khép mắt.

Hậu tự bảy ngàn năm của đằng xà, không biết trải qua bao nhiêu lần thiên kiếp đau khổ, chịu đựng bao nhiêu năm tháng cô quạnh, thi thể của gã gần như bao phủ hết sân viện.

Thần khí mất chủ, mưa bắt đầu rơi dưới bầu trời xám xịt, lá chắn kết giới biến mất, tích tách rơi trên làn da lành lạnh.

Những người bị thao túng tỉnh táo lại, lần lượt chạy đến chỗ Tịch Vân: “Tiểu thư, người không sao chứ!”

Tịch Vân lắc đầu, cười nói: “Ta không sao.”

Nàng ta nhìn xác chết xích mãng, lạnh lùng nói: “Đem thứ yêu nghiệt này băm ra, ném cho chó hoang. Về phần hắn.” Tịch Vân chỉ tay trái về phía Yến Triều Sinh, “Hắn cũng là yêu nghiệt, nhanh chóng tìm thuật sĩ trong thành, giết hắn.”

Những bá tánh trong thành hầu như đều tới phủ thành chủ, giờ phút này không bị khống chế nữa, Tịch Vân vừa nhắc, đồng loạt nhìn về phía Yến Triều Sinh.

Dưới cơn mưa nhẹ, thân hình cao lớn của thiếu niên mất đi sự che đậy của quần áo, xung quanh là vảy rắn đen kịt, máu loãng từ người hắn chảy xuống. Hắn hai mắt lạnh lẽo, lạnh lùng đối mặt với bá tánh một thành.

Mọi người kiêng kị mà lui về phía sau một bước: “Yêu nghiệt, còn là xà Yêu!”

“Giết hắn, mau giết hắn!”

Bá tánh nhặt đá trong phủ, sôi nổi ném về phía hắn.

Hòn đá sắc bén xẹt qua mặt Yến Triều Sinh chảy máu, Yến Triều Sinh nhắm mắt, biết mình yếu ớt thành ra như vậy, không thể chống lại bá tánh cùng tướng sĩ trong thành, hắn lảo đảo bước chân, cắn răng quay đầu rời đi.

Tịch Vân nói: “Mau đuổi theo, đừng để yêu nghiệt chạy thoát.”

Lưu Song đứng trong làn mưa, nhịn không được lên tiếng: “Tịch Vân!”

Tịch cô nương bị xà Yêu bức hôn thực sự đáng thương, nhưng nàng và Yến Triều Sinh đều tới đây để cứu người, Tịch Vân bức tử Tất Tuần, lại còn muốn giết Yến Triều Sinh.

Người khác không biết, Tịch Vân rõ ràng biết rõ mọi chuyện, lại còn muốn làm như vậy.

Tịch Vân lạnh lùng nói: “Tiên tử, thân phận của cô, ta còn không biết thật giả. Giúp đỡ một tên yêu nghiệt, cô thật sự là Tiên sao?”

Lưu Song hoàn toàn tức giận: “Ta có phải là Tiên hay không không cần Tịch cô nương phải nhọc lòng, nhưng cô đã nuốt Yêu đan, không có Tất Tuần che chở, cô làm gì cũng không được. Ta tìm được người xong sẽ tính sổ với cô!”

Nực cười, dưới mí mắt của Không Tang thiếu chủ nàng mà dám kêu đánh kêu giết đệ tử của nàng!

Lưu Song không thèm liếc mắt nhìn Tịch Vân một cái, đi tìm người.

Không có Thần khí trói buộc, cuối cùng cũng có thể sử dụng Tiên lực. Lưu Song tìm thấy Yến Triều Sinh ở một ngôi nhà hoang.

Thiếu niên ngồi một góc, ánh mắt âm lãnh, cửa nhà rung động, bá tánh thấy hắn bị trọng thương yếu ớt, có ý đồ cạy cửa.

Lưu Song xuyên qua bức tường, ngồi xổm trước mặt hắn.

“Yến Triều Sinh,” Nàng nhẹ nhàng gọi, “Ngươi không sao chứ?”

Kỳ thật những lời này, Lưu Song biết, hỏi cũng như không, thiếu niên ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm nước mưa cọ rửa vết máu, không nói lời nào, hắn đau đớn đến khẽ run rẩy.

Máu loãng dưới cơ thể hắn tụ lại thành một vũng nước nhỏ. Hắn cởi trần, nhìn chăm chú vào vũng máu loãng của mình.

Trần trụi rất xấu hổ, đường đường là Không Tang thiếu chủ, không thể để đệ tử Tiên cảnh không mặc xiêm y, Lưu Song nghĩ tới cái gì đó, nói: “Ngươi chờ chút.”

Yến Triều Sinh nhìn thấy vũng máu loãng biến động, lạnh nhạt nâng mắt lên, thấy nàng đang cởi từng lớp xiêm y.

Váy lụa hồng nhạt, tím nhạt, màu trắng…

Lớp cuối cùng là một tầng Tiên y màu xanh đậm. Nàng hài lòng cởi bỏ Tiên y màu xanh đậm, xoay người mặc một bộ giáp nhỏ màu vàng mềm mại, sau đó Yến Triều Sinh cảm thấy trên người ấm áp, Tiên y màu xanh đậm đang khoác trên người hắn.

Hắn nghe thấy thiếu nữ dịu dàng nói: “Yên tâm, màu này nam nhân mặc được.”

Thiếu nữ khẽ động một cái, dù Giáng Châu bung ra, nàng vắt ra sau lưng, dù Giáng Châu che chắn một khoảng trời, ngăn cản nước mưa rơi xuống chỗ hắn.

Tiên y màu xanh đậm vẫn còn mang độ ấm trên người thiếu nữ, che lại đám vảy đen loang lổ khó coi trên người hắn.

Yến Triều Sinh ngước mắt nhìn.

Thiếu nữ chán chường che mưa cho hắn, không hề quay đầu lại.

Hắn phiêu bạt không biết qua bao nhiêu năm tháng, lần đầu tiên có người, vì một tên yêu nghiệt mà bung dù.

Yến Triều Sinh nhấp môi, chật vật cúi đầu.

Bộ dáng này đều đã bị nàng nhìn thấy, còn có bá tánh cả một thành, thật đáng chết! Huyết khi dâng lên lồng ngực, Yến Triều Sinh không biết nên hận hay nên…

Hắn nhắm mắt lại, đáng lẽ, đáng lẽ vừa rồi nên hút khô linh lực của nàng rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN