Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm - Mua trà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm


Mua trà



Ba người đang đi tới thì nghe Hoắc Tiêu nói vậy không khỏi kinh ngạc. Nhất là vị Trương lão gia kia. Tất cả ba người đều đang có một câu hỏi trong đầu.

Đây là cửa tiệm?

Mắt quái dị nhìn Hoắc Tiêu làm hắn không khỏi co rút khóe miệng. Này là không tin hắn đi? Cũng đúng ngay cả chính mình lúc đầu cũng chẳng tin đâu. Vậy thì thử hỏi ai tin cho được.

Liếc mắt nhìn Trương lão gia, Hoắc Tiêu giật mình nhận ra đây chẳng phải là ông lão kia sao? Mới nãy chỉ nhìn lướt qua đánh giá nhưng lại bị hai nam nhân đẹp trai kia thu hút nên cũng chẳng để ý lắm.

Là trùng hợp hay là tìm hắn đây?

Vẫn giữ đúng nụ cười tiêu chuẩn híp mắt nhìn Trương lão gia đang dùng mắt quái dị nhìn hắn đánh giá.

Trương lão gia nhìn chàng thanh niên đang cười híp mắt kia. Nhưng ông bây giờ cũng đã khẳng định rằng thanh niên này đang sống trên núi Huyền Lạc này.

Dù lúc trước cảm thấy thanh niên có thể đi lên xuống núi, cũng từng điều tra qua. Ông lại cảm thấy thanh niên trong hồ sơ điều tra chắc chắn đều là hồ sơ giả.

Chỉ cần nhìn ngôi nhà này thôi cũng biết xây dựng rất lâu, cánh cổng kia cũng vậy. Không thể trong thời gian ngắn xây ra.

Nếu lúc này Hoắc Tiêu biết được vị Trương lão gia này đang nghĩ gì chắc sẽ cười thành tiếng mất. Toàn bộ mấy thứ này chỉ xây trong 30 giây thôi đó. Có lâu gì đâu.

Nhưng đáng tiếc vị Trương lão gia nào đó vẫn đang tự suy diễn. Tỉ như thanh niên này tại sao lại làm hồ sơ giả? Là che dấu thân phận hay muốn sống ẩn thân?

Sống ẩn thân chắc chắn không phải rồi! Vì nếu sống ẩn thân cũng không cần phải đi làm việc bán thời gian. Dù hồ sơ đó là giả nhưng việc đi làm chẳng giấu được. Chỉ cần đi hỏi những người quanh mấy chỗ làm hay khách hàng là biết được thật giả rồi.

Nên chắc chắn là cái còn lại! Là dùng che dấu thân phận! Dù trong hồ sơ ghi rằng là ở cô nhi viện, sống bình thường nghèo khó, có thể chỉ có một phần đúng nhưng cũng có phần sai.

Nhìn Trương lão gia vẫn đang suy tư một lúc lâu, Hoắc Tiêu chính là không đợi được nữa mà lên tiếng: ” Cho hỏi mọi người vào cửa tiệm làm gì?”

Trương lão gia bị tiếng nói làm giật mình. Sau đó mới nhận ra mình đứng đây suy tư một lúc lâu rồi không khỏi ho khan. Cuối cùng nở nụ cười nhìn thanh niên trước mắt.

“Vậy đây là một cửa tiệm? Sao nó lại tọa lạc gần đỉnh núi Huyền Lạc này? Và ở đây là buôn bán gì?” Nhìn xung quanh đâu giống một cái cửa tiệm đâu?

Hoắc Tiêu chỉ cười, sau đó mời mọi người ngồi lên ghế, rót một ly trà cho tất cả. Lại hướng về Trương lão gia nói:

“Đúng đây là một cửa tiệm, là nơi giao dịch trao đổi buôn bán cái gì cũng được nhưng tất cả phải phù hợp với giá trị của nó. Còn vì sao tọa lạc tại đây thì không thể nói được” Dù sao có nói ra thì cũng có ai tin chứ.

Trương lão gia cùng tiểu Hỏa và tiểu Hắc lại kinh ngạc. Giao dịch, trao đổi, buôn bán cái gì cũng được? Đây rốt cuộc là sao? Cần người giải thích gấp!

Run rẩy khóe miệng nhìn Hoắc Tiêu:”Này là sao?”

Nâng chén trà cười nhìn:” Ý trên mặt chữ. Nào, chắc nãy giờ mọi người cũng mệt rồi, uống chén trà đi”

Nghe vậy, ba người mới nhớ Hoắc Tiêu từng rót cho mỗi người ly trà. Cầm lên ly trà bạch ngọc không khỏi cảm thán. Cái này là ngọc tốt, một ly trà được chế tác thượng phẩm. Lại nhìn bình trà cùng cái khay đựng kia, khóe miệng giật giật tay run rẩy.

Cái này mà là nhà nghèo? Hằng ngày phải làm nhiều việc để trải qua cuộc sống?

Mẹ nó! Chỉ cần nhìn bộ trà cùng cái khay kia cũng cả đống tiền rồi!

Trương lão gia thì nhìn ra không nói, còn tiểu Hỏa và tiểu Hắc dù sao cũng đi theo tám năm cũng học được nhiều kiến thức nên chắc chắn cũng nhìn ra.

Người này chắc chắn không có nghèo!

Hoắc Tiêu cũng không biết mấy người này nghĩ cái gì nhưng nhìn bọn họ tay run rẩy cùng giật giật khóe miệng không khỏi nhíu mày. Mấy người này bị bệnh à.

Lại nhìn vào nước trà. Này này sao nước trong veo như nước uống hằng ngày. Không lẽ nước lã sao? Vậy đựng trong trong bình trà làm gì!?

Miễn cưỡng đưa lên khóe miệng uống. Nước vào trong miệng lập tức làm cho ba người giật mình. Cái vị thoang thoảng nhẹ nhàng của sương sớm này là gì? Lại thanh thanh ngọt ngọt cùng một chút đăng đắng, cảm thấy thật bình yên. Mọi mệt nhọc khi leo núi lúc nãy như tan biến đi. Còn lại làm tĩnh tâm nữa.

Thật thần kì! Đó là ý nghĩ chợt lóe trong đầu ba người.Tất cả đều nhìn chăm chăm vào Hoắc Tiêu như muốn soi ra điều gì đó.

Này thì kinh ngạc đi, hồi nãy cũng vì nước trà trong veo như nước uống mà hắn đây cũng xém cãi nhau với hệ thống nếu không uống thử rồi. Hắn đây cũng ngạc nhiên lắm đấy chứ.

Càng nghĩ thì Hoắc Tiêu lại càng cười như gió xuân.

Trương lão gia thấy vậy cũng lên tiếng:” Ta tên là Trương Mộc, mọi người thường gọi Trương lão gia, còn người đầu đỏ kia là tiểu Hỏa, tóc đen là tiểu Hắc. Hôm nay đi lên ngọn núi này vì thấy cậu lên xuống núi Huyền Lạc bình thường nên ta hiếu kì. Cho hỏi trà này bán ở đâu để lão ta đây mua”

Thì ra là do hiếu kì!

Nhìn ánh mắt trong mong của vị Trương Mộc kia, Hoắc Tiêu cũng trả lời:”Trà này do tôi trồng nên không mua được ở đâu” Nói đúng hơn là do hệ thống trồng.

“Vậy cậu có bán không?” Dù không thể ngờ trà này do thanh niên hơn hai mươi này trồng nhưng ông thật sự rất muốn.

Cái này hắn đây cũng không biết! Thôi thì hỏi người trồng ra nó đi.

“Hệ thống trà này có bán không?”

[Tất nhiên có, nhưng một lá là 1 tinh linh. Và mua nhiều nhất chỉ 10 lá trà]

“…” Mày nói thật hay giỡn thế!?

[ Thật]

Nhận được câu trả lời từ hệ thống. Nở nụ cười miễn cưỡng nhìn Trương Mộc nói:

“Tất nhiên là có nếu đưa ra thứ trao đổi tương tự hay sử dụng tiền trực tiếp”

Trương Mộc vui mừng:” Vậy lão trả tiền”

“Vậy một lá trà là một tinh linh. Mua nhiều nhất chỉ mười lá”

“Cái gì!?” Trương Mộc đứng bật dậy, mắt mở lớn không thể tin được ” Này này không phải chứ? Ăn cướp à!”

Hai người kia cũng giống như Trương Mộc vậy.

“Tất cả đều là sự thật. Ngươi có thể mở bình trà này ra nhìn. Trong đó chỉ có hai lá trà nhưng chẳng phải hương vị có được như mọi người cảm nhận? Lại nói hai lá trà này chưa phơi khô mà chỉ mới hái bỏ vào bình trà cho nước sôi vào thôi”

Cái này sao có thể? Cũng kì diệu quá đi! Dù sao cũng không thiếu tiền nhưng một lá trà một tinh linh đã vượt tầm hiểu biết của ông. Nhưng không sao cả lão đây muốn là được rồi.

“Được ta mua mười lá, ngày mai ta sẽ giao tiền”

“Thành giao”

Trương Mộc cũng không còn gì để nói nên cùng hai người kia cáo biệt đi về, Hoắc Tiêu cũng chào tạm biệt hẹn vụ giao dịch tiếp theo.

Người đã đi mất nhưng sự vui mừng của Hoắc Tiêu vẫn còn. Này bán mười lá trà được mười tinh linh. Sướng chết hắn mà.

P/s: Đơn vị tiền tệ trong truyện:

1 tinh = 1000 đồng

1 tinh linh = 100 tinh

1 tệ = 100 tinh linh

1 vạn = 100 tệ

1 triệu = 100 vạn

1 tỷ = 100 triệu

*Nhấn mạnh tất cả đơn vị tiền tệ trong đây chỉ là giả tưởng. Tất cả không phải thật!

P/s: Ngày tốt lành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN