Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm
Chào mừng đến với Thiên Lăng Các
Tại Thiên Lăng Các
Ngồi chờ đợi cả một lúc lại chẳng thấy ai lên. Có hay không hệ thống hố hắn?
” Này hệ thống, mày không hố tao chứ!? Đợi nãy giờ có thấy ai đâu?”
[Không biết ngài ngu ngốc hay thông minh nhưng không lẽ kí chủ không biết lấy thời gian leo lên núi của mình tính đi?]
“…” Lão tử thừa nhận mình ngu được chưa!
Nhưng cũng đúng, chỉ cái thời gian đi xuống núi là thấy dài rồi còn huống chi đi lên. Người ta cũng là người bình thường giống mình mà.
Thôi thì hắn chờ đợi tiếp vậy!
…
Ở gần lưng chừng núi
“Ông nội! Sao nãy giờ đi hoài không lên tới đỉnh vậy? Mệt chết ta!” Cô gái trẻ bực mình đạp đạp cầu thang.
“Ông đây vẫn còn khỏe mà con mệt vậy là già hơn ta rồi!” Ông lão uống một ngụm nước.
Có vẻ như cô gái rất bực bội vì bị bắt đi leo núi hầm hầm khuôn mặt muốn nói lại không.
Ông lão nhíu mày “Nếu muốn đi chơi thì đi xuống núi đi! Ông với tiểu Hắc và tiểu Hỏa đi được rồi!”
Tiểu Hắc và tiểu Hỏa là hai người bảo vệ thân cận của ông lão, đi theo ông cũng coi như nhiều năm.
Cô gái nghe được lời như thì mừng rỡ chạy đi xuống núi rồi còn nói: ” Cảm ơn ông! Cháu đi trước, ông đi vui vẻ”
Làm như không nghe đứa cháu gái nói gì ông lão hướng trên núi đi lên.
“Tiểu Hỏa, tháng sau không cần cung cấp tiền cho cháu ta”
Đúng! Ông chính là người như vậy!
Không coi người nhà là quân cờ nhưng nếu như dạy dỗ một đứa cháu mình không thành công thì há chẳng phải không xứng?
Lần này ông chỉ không cung cấp tiền cho tháng sau coi như là một bài học đi.
Tiền rất quan trọng nhưng người thân chẳng phải quan trọng hơn sao?
Này lại đặc biệt coi trọng đi chơi cũng không muốn bồi ông già này leo núi!
“Vâng, Trương lão gia” Tiểu Hỏa cung kính đáp.
Tiểu Hỏa là một nam nhân khoảng hai mươi tám tuổi, cũng coi như là tuấn tú đi. Đã đi theo Trương lão gia tám năm.
Tiểu Hắc cũng vậy! Cũng đã đi theo Trương lão gia tám năm. Nhưng đặc biệt lại không thích cái cô cháu gái của ông.
Nghe nói hồi trước, cháu gái ông đã từng theo đuổi tiểu Hắc. Nhưng bị từ chối.
Cháu gái ông căm tức nói một câu gì mà:” Nếu không phải ngươi đẹp trai thì bổn tiểu thư đây cũng chẳng để mắt tới! Hừ”
Nhưng Tiểu Hắc đúng thật rất đẹp trai. Tóc đen ngắn, quần áo tây trang gọn gàng. Mắt đen sắc bén thể hiện nam nhân đã từng trải. Khuôn mặt góc cạnh không tì vết. Thân cao 1m90 đi, lại thông minh giỏi võ. Đúng một cái nam thần trong mộng nếu như không làm bảo tiêu cho ông.
Đây cũng là điều ông luôn thắc mắc. Tại sao tiểu Hắc lại làm bảo tiêu cho ông. Nhiều lúc ông thấy tiểu Hắc dường như là một vị tổng giám đốc vậy. Thật không hiểu nổi!
Thở dài một cái tiếp tục đi lên.
Đi chưa được bao lâu thì gần tới đỉnh núi. Còn khoảng mấy chục bậc thang nữa là tới. Ngước lên nhìn thấy một cái cổng kiểu Torii, còn có ba chữ được mạ vàng thì phải?
“Thiên Lăng Các?”
Ở đây mà cũng có một cái cổng? Thật kì lạ! Nhưng cũng thật thú vị.
Từ nãy đến giờ ông đã chú ý nhiều trên ngọn núi này rồi.
Đó là tại sao ông vẫn chưa đi lạc! Đúng! Vẫn chưa đi lạc!
Nếu như chiếu theo thông tin mà mọi người nói thì hẳn phải đi lạc từ rất sớm rồi.
Nhưng lại không như vậy!
Thú vị! Thật sự rất thú vị đâu!
Hưng phấn cao dần, ông gần như chạy lên. Càng gần càng thấy hình dạng của một ngôi nhà.
Cho đến khi đứng trước cánh cổng Torii thì trước mắt ông là một ngôi nhà nguy nga đi.
Ông còn thấy có một người đang ngồi trên ghế như đang chờ đợi ai đó
…
“Này sao lại chậm như vậy! Ta dù đi thấy lâu nhưng cũng chẳng chậm đến như vậy đâu!” Hoắc Tiêu thở dài.
Đưa mắt nhìn mong có một ai đó xuất hiện trước mặt hắn.
[Này kí chủ thật thiếu kiên nhẫn. Đến cả hệ thống còn chờ được đây này]
“Mày là hệ thống chứ không phải con người!Ok?”
[Đúng vậy, là hệ thống nhưng đã sao?]
“…” Mày đang ngu thật hay giả ngu vậy hệ thống.
[Hệ thống không biết giả ngu, với lại còn rất thông minh]
“…”Ngu còn nói dối!
[Không ngu]
“Ngu” Cắn răng đáp lại
[Không ngu]
“Ngu” Còn cãi bướng nữa!
[Không ngu]
“Tao nói ngu” Mẹ! Cãi hoài!
[Ngu]
“Không ngu…” Khoan đã! Có gì đó sai sai!
[Thấy không. Hệ thống không ngu]
“…” Chỉ biết hố.
Cãi với hệ thống dường như thời gian cũng trôi nhanh đi.
Ngó ra cánh cổng thấy lấp ló ba người đang leo lên.
Khách hàng kìa!
“Má! Cuối cùng cũng đến rồi! Chờ dài cả cổ” Than thở một cái, Hoắc Tiêu chuẩn bị đón tiếp khách hàng đầu tiên.
[Cổ kí chủ chưa dài ra mà]
“…ngu”
[Đã nói không ngu mà]
Không thèm để ý đến hệ thống, nhìn ra ngoài kia ba vị đã đứng trước cổng.
Đáng giá sơ bộ về ngoại hình của ba vị khách.
Ngoại trừ ông lão ra thì hai người còn lại một tóc đen một tóc đỏ đẹp hơn hắn.
Nhất là cái nam nhân tóc đen kia!
Mẹ! Trai đẹp kìa!
Má! Thật xúc phạm nhan sắc tầm thường đến không thể tầm thường nào của hắn.
Chửi rủa vài câu, Hoắc Tiêu đứng dậy thấy ba vị đang tiến gần lại chỗ mình.
Cho đến khi tới phòng khách, hắn đi lại chào nói:
“Chào mừng đến với cửa tiệm Thiên Lăng Các”
P/s: Ngày tốt lành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!