Ta Là Duy Nhất - Giang sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Ta Là Duy Nhất


Giang sơn



Thánh Nguyên Đại Lục năm 3462, đại Việt vương triều. Nằm ở phía Tây Bắc đại lục lên sự phát triển của vương triều này vẫn còn kém. Xung quanh có 3 vương triều là Triệu, Ngô, Hạ đang câu kết với nhau nhằm chia sẻ miếng mồi béo bở. Bởi Đại Việt nằm ở khu vực giao giữa Tây Bắc và Trung Tâm đại lục lên sức mạnh và tốc độ phát triển hơn cả các nước còn lại, đồng thời chúng còn muốn đặt thế cân bằng của khu Tây Bắc thành thế chân vạc.

(Tại Hoàng Thành)

– Muôn Tâu Hoàng Thượng! Có tin từ Tứ kỳ thành.

– Còn không mau bẩm báo!

Ngồi trên Long ngai là Hoàng Đế của Đại Việt Vương Triều đời thứ 37. Hiện giờ đất nước không chỉ bị lăm le bởi 3 Vương Triều mà còn trực tiếp bị nội tặc, chính là Ngũ Hành Môn làm phản đe doạ. Tuy đó chỉ là một môn phái thuộc quốc gia nhưng để tử đông đảo, tầng lớp chiến đấu lại có phần vượt trội hơn lên sớm đã khiến hoàng đế cảm thấy nguy cơ. Nào ngờ chưa kịp giải quyết nguy cơ lại đến.

– Lê Lai Đại Tướng Quân chấn thủ Tứ Kỳ Thành nhận phải ám sát bất ngờ tử vong.

Giọng nói của vị tên lính tình báo có phần run rẩy. Lê Lai chính là huyền thoại trong lòng quân đội, luôn trung thành với đấy nước, lại là tuyệt thế cao thủ trấn giữ vương triều bao lâu nay.

Cả vương triều đều xôn xao, có kẻ sợ hãi có kẻ mừng thầm nhưng vẻ mặt bên ngoài đều hoảng hốt.

– Cònnn…. Còn gì nữa không…? Giọng nói của Hoàng Đế Lý Diễn Thế cũng có phần run rẩy.

– Còn không nói mau! Khí thế quân vương chỉ mất đi một lát như thủy triều quay trở lại. Tuy mất đi Đại tướng quân là một tổn thất lớn nhưng chỉ cần thái thượng hoàng Lý thánh tổ còn sống thì mọi chuyện còn chống đỡ được.

– Ngũ Hành Môn bỗng triệu tập 4 đại thế gia của Tứ kỳ thành có ý định thống linh chúng, cơ hồ có ý nghĩ đại nghịch.

– Hừ làm phản làm phản rồi!

Rất nhanh thấy Hoàng đế giận dữ lôi đình, tên tình báo lập tức nói lời chấn an.

– Bệ hạ xin chớ nóng giận? Mọi chuyện đều đã ổn rồi?

Vẻ mặt của Lý diễn thế không hiểu nổi.

– Lâm gia thiên tài mới xuất hiện, Lâm Phong vốn là một tên thập phu trưởng bỗng thống lĩnh dưới trướng những vị Hoa hùng Văn xú nhất lưu võ giả cùng đặc biệt Tuyệt thế võ giả Quan Vũ dẹp loạn phản tặc. Muốn sau khi thống lĩnh Tứ kỳ thành sẽ phản hồi Hoàng thành bẩm báo Hoàng thượng!!!

Liên tục 3 tiếng tốt phát ra từ miệng Lý diễn thế, giữa thời kỳ khó khăn chuẩn bị loạn lạc thế này xuất hiện thiên tài tướng quân cùng thần bí xuất hiện cao thủ dẹp loạn thật là hảo.

– Truyền chỉ dụ của ta: Phong Lâm Phong làm Võ Hầu, dưới trướng cao thủ nhất lưu làm vạn phu trưởng, tuyệt thế võ giả Quan Vũ làm tướng quân.

– Bãi triều đi!

Nói xong Lý diễn thế tiến về phía cung điện nơi phía Bắc.

Bên ngoài nơi đó nhìn cổ kính nhưng lại hoang vắng chỉ có vài bóng người. Người trong cung đồn là nơi Hoàng đế đày những phi tần bị thất sủng, thực ra đó là nơi bế quan của Thái Thượng tổ, Lý Nguyên năm nay 499 tuổi đã sắp đến tử kỳ nếu không mau đột phá ắt gặp diệt vong.

– Lão tổ, Thế Nhi xin được đến diện kiến?

(Tứ kỳ thành vài ngày trước)

-Bẩm chúa công, Lưu, Hạ, Vân 3 nhà đã mang đến lễ vật mong chúa công nhận và độ lượng tha thứ?

Trong phủ thành chủ thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ lại đậm sát khí tiêu biểu của người đã trải qua trăm trận chiến trường. Người này không ai khác là Lâm Phong

-Haha nực cười thật sự, thật sự nực cười. Ba tên đó nghĩ ta là người dễ hoà giải sao? Động đến thân nhân ta còn mong sống sót.

Lâm Phong hắn chính là một tên xuyên việt từ địa cầu đến mang theo mình ngón tay vàng hệ thống triệu hoán định hắn Sát thần chi vị. Lấy giết chóc mà thành thần.

– Chúa công bọn chúng không phải biết hối cải? Ta cảm nhận được khí tức người trong rương báu. Bọn họ tu luyện đặc biệt công pháp nếu không phải ta mạnh mẽ hơn quá nhiều thì khó nhận biết?

Bên cạnh mặt đỏ như gấc, thân cao 1 trượng khí tức nội liễm lại mang uy thế như bàn sơn đảo hải còn có thể là ai ngoài võ Thánh Quan vũ đại danh đỉnh đỉnh tại địa cầu.

-Tốt, tốt, tốt… Haha Hoa hùng đâu?

– Có thần!!!

Thân cao 9 thước, mệnh danh đá kê chân cho sự tích quan vũ hâm rượu thành danh Hoa Hùng.

– Ngươi cùng Văn xú, Nhan lương mỗi người dẫn 1 ngàn tên tam lưu quân lính bí mật giấu 3 vị tộc trưởng đến giệt tộc chúng cho ta. Ta muốn cho chúng món quà thật xúc động?

Chờ đợi trong phòng khác cũng 2 canh giờ 3 vị tộc trưởng cũng có phần nóng giận. Họ là những người từng đứng đầu Thành trì này, thành chủ trước đó cũng không dám làm họ phải đợi như vậy.

-Hừ tý nữa ta nhất quyết năng trì hắn cho hả giận. Miệng còn hôi sữa tiểu tử ỷ có 1 nhất lưu võ giả mạnh mẽ mà tưởng mình là thiên nhân

– Thành chủ đến! Tiếng nô tài hô.

– ồ đã để các vị đợi lâu! Thất kính thất kính!

– Không sao không sao. Lâm thành chủ ắt bận trăm công nghìn việc chúng ta sao có thể trách cứ được THIÊN NHÂN. Hạ gia tộc trưởng giọng mỉa mai, lại còn phát âm có nét độc đáo ngụ ý.

– Cũng không có gì! Ta phải đợi nô tỳ rửa chân xong thôi.

– Ngươiiiiiiiiii….. Giận dữ đập bàn Lưu tộc trưởng nhanh chóng bị cản lại không hỏng kế hoạch.

Ba tên nhanh chóng vào việc chính cho Lâm Phong xem rương châu báu. Đến 6 giương cuối cùng bỗng Lâm Phong mỉm cười, vì hắn vừa đột phá nhất lưu võ giả và nội lực của hắn đã ngừng tăng trứng tỏ ba gia tộc đã bị diệt thảm.

Không vội lật tẩy chúng, hắn nói:

– Đợi đã ta cũng có món quà tặng 3 người.

Chẳng bao lâu lần lượt Hoa hùng và hai vị khí thế lớn võ giả người vẫn còn dính sát khí bước vào bẩm báo.

-Thưa chúa công! Lưu gia đã bị diệt 472 nhân khẩu và 200 con cẩu bị diệt

– Hạ gia đã diệt…

– Vân gia đã diệt…

Ba tên tộc trưởng sững sờ giây lát mới nhận ra việc đang xảy ra.

– Tại sao?

– Còn tại sao ư? Nực cười?

Quan vũ nhất đao 1 trong 6 rương báu chẻ ra làm đôi người bên trong đó nhất lưu võ giả vong mạng.

– Tuyệt.. thế ..! Đại nhân tha mạng chúng ta có mắt không thấy thái sơn. Xin tha mạng!

– Hôm nay các ngươi sẽ được chết cùng nhau! Thật vui sướng đúng là huynh đệ.

5 tên nhất lưu võ giả đồng loạt thoát ra chúng biết hôm nay hợp lực có thể thoát li gián khó toàn mạng.

Nửa chén trà nguội thời gian sau:

-Đã xong 3 việc rồi! Quan vũ người đợi ở đây sẽ có cao thủ đến rồi hai ngươi liên thủ diệt Hoả vân môn cho ta.

– Bẩm thành chủ bên ngoài có vị tên Hạ Hầu Đôn nói nghe danh ngài đã lâu muốn diện kiến? Tên nô tài bẩm báo. Ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết. Thành chủ mới đúng là mẫu người mà nam nhi hướng tới còn nữ nhi ngưỡng mộ.

– Mời vào đi.

( Hoàng Thành một tháng sau)

– Thưa hoàng thượng! Người dân miền Trung đang chịu lũ lụt và nhiều thiên tai mong người bỏ ra quốc khố nhằm cứu giúp con dân khốn khổ của người!

-Thưa hoàng thượng..

– Thưa hoàng thượng..

Đang trong buổi chầu, hoàng đế đang nghe bẩm báo, trong đầu Thế đế nghĩ đến nhiều việc quan trọng mà sầu lại thêm sầu.

– Muôn tâu Hoàng thượng: Lâm võ hầu xin được diện kiến.

– Mau truyền vào. Được chứng kiến vị Thiên tài này cũng khiến Lý diễn thế cảm thấy hào hứng hơn

Một đoàn người bước vào sảnh, ai cũng có khí thế mạnh mẽ tự nhiên và sát khí nồng nặc. Người đi đầu thì trẻ trung nhất lại có phong thái của bậc quân vương.

Lý diễn thế rất là thưởng thức Lâm Phong, hai người trò chuyện như huynh đệ.

– Không xong rồi! Bỗng Lý diễn thế thốt ra lời bất ngờ.

Lý diễn thế có đeo 1 chiếc nhẫn có sinh cơ, bên trong được Thánh tổ truyền sinh cơ của bản thân vào người còn sống thì cảm nhận được. Ngay lúc này sinh cơ đang dần mất đi khiến cho hắn hoảng sợ. Không có thánh hoàng, đại tướng quân Lê Lai lại mất ê rằng triều đại này sắp đổi ngôi.

Nhận ra mình hốt hoảng không nên hắn vội nói:

– Ngươi có thể về được rồi! Ta sẽ triệu ngươi khi nào phù hợp.

Lập tức hắn tiến đến nơi của lão tổ, chuyện sống chết của người là cơ mật, nếu người mất giữ được chừng nào hay chừng đó.

Lâm Phong hắn cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng hắn cũng không cần phải quan tâm nhiều. Giang sơn này có hắn chống lưng Hoàng thượng tốt với hắn thì cơ nghiệp sẽ trường tồn.

Chẳng bao lâu sau tin Thánh tổ băng hà do đường nào truyền khắp mọi nơi, con trai duy nhất của hoàng đế cũng mất tích, ai cũng khẳng định giằng triều đại này sắp có phong ba.

– Sao cơ? Tam đại vương triều bí mật tuyển quân.

Tin từ hắc bào thị vệ của Lâm Phong cài ở mọi nơi truyền về!

-Đi! Chúng ta thượng triều.

Ngay lúc này bên trong cùng điện triều thần rối loạn, đến hoàng đế cũng đứng ngồi không yên.

– Chẳng lẽ cơ nghiệp ngàn năm tổ tiên lại mất trong tay ta ư?

Không không thể nào! Hắn thực sự tức giận và cảm thấy thật bất lực. Nghe tin truyền đến từ ngoại quốc, hắn lập tức triệu tập nguyên soái Trọng Thủy mà tên đó hạ nhân luôn miệng trối từ nói rằng chủ nhân bế quan đến cửa sinh tử không thể cắt ngang. Kể cả con trai ruột Trọng Nghĩa cũng không biết tung tích. Hắn muốn trảm cả nhà nhưng lại không thể được. Lực lượng của Trọng ra thật sự rất lớn, đất nước đang rối loạn.

-Hoàng Huynh đừng lo, đã có đệ!!

Như nhặt được than ấm trong ngày tuyết rơi hoàng đế cơ hồ muốn chạy đến ôm Lâm Phong.

Hắn vội phong Lâm Phong là đại tướng quân, Thần Võ Vương. Dưới 1 người trên vạn người nhân vật duy nhất không cùng họ Vương tôn quý tộc.

Bỗng nhiên hắn nhận ra phía sau Lâm Phong lại xuất hiện thêm lạ mặt cao nhân, có người khí tức như ẩn như hiện vượt qua Quan Vũ. Nhưng giờ này điều đó cũng chỉ khiến hắn càng thêm mừng rỡ và tin tưởng hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN