Ta Là Duy Nhất - Nơi Kỳ Lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Ta Là Duy Nhất


Nơi Kỳ Lạ



Lâm Phong trảm đông diệt tây tiêu diệt quân xâm lăng, thừa thắng xông lên hắn tiến đến hoàng thành 3 nước. Đại danh của hắn như mặt trời ban trưa, người trong thiên hạ đồn hắn có thiên mệnh khả chiếu, đi đến đâu cũng có người tài đến xin dưới trướng.

Chỉ trong vài tháng hắn đã tiêu diệt được 3 nước Triệu, Ngô, Hạ. Trang bức tiêu diệt Trọng gia, kết nghĩa huynh đệ với hoàng đế, chẳng bao lâu sau hắn tiến về phái Trung tâm Đại lục. Thời đại của thiên tài quật khởi bắt đầu.

Năm 3480, đại Việt vương triều có Mãnh hoang sơn lâm, trải dài ở phía đông bắc bên trong có hung thú mãnh thú nhiều vô số trở thành bức tường tự thiên. Hằng năm rất nhiều võ giở tiến vào tìm kiếm tài nguyên tu luyện hay săn giết quái thú mang bán kiếm tiền. Dần dần nơi võ giả nghỉ chân lại xây dựng thành thành trì gọi là Mãnh Hoang thành.

…Diệp gia khách điếm, một nhóm 3 người gồm 2 cô nương và trung niên nhân.

– Phong bá bá, Đi liên tục vài ngày đường khiến ta buồn quá. Người cho ta đi dạo xung quanh nhé.

Xinh xắn cô nương đi phía trước nhõng nhẽo với vị trung niên khiến hắn cũng bật cười, hắn thân là chấp sự của Huyền vân tông, 1 trong 8 trong môn chính đạo thống trị đại lục.  Hắn được đại trưởng lão Khánh Vân phân phó dẫn vị thiên tài này về Tông môn, vị tiểu cô nương này không chỉ tư chất đỉnh cao mà còn xinh đẹp dị thường. Hắn đã hỏi thăm mới biết cô ta tình cơ gặp trưởng lão khi người đang nếm trải nhân gian khói lửa, tiếc rằng tâm tính thiện lương ngây thơ làm cao thủ thì không khó, chỉ khó lên tới đỉnh cao.

– Còn ta đi nghỉ ngơi tu luyện.

Nàng tên Mai Phương, là bạn tâm giao chả Dư duyên, tư chất nàng cũng chỉ chớm vào dạng thiên tài nhờ nghị lực mới khiến Phong chấp sự đồng ý cho đi cùng, nàng biết mình nếu muốn thành tài phải trăm chỉ hơn người khác, nàng cũng muốn trứng tỏ cho gia tộc biết mình không phải một món đồ vật hay một nhân vật vô dụng.

– Đi với ta đi, đi mà, ta đi một mình không có vui!

Nhõng nhẽo năn nỉ mãi khiến Mai phương cũng phải làm theo.

– Còn ta đi hỏi thăm đường tắt, sắp đến hạn rồi!

– A! Ta muốn mua cái này. A! Cái này đẹp quá!

Hai cô nương xinh đẹp tuyệt trần, một người khiến cho người khác có tâm lý muốn bảo vệ đùm bọc, một người lại lạnh lùng cao ngạo tạo cảm giác băng xương mỹ nhân. Cả hai xuất hiện khiến nơi toàn những con người thô tục như là hạc giữa bầy gà.

– Á đù 2 vị mỹ nhân đi đâu vậy? Có muốn đi chơi cùng bổn đại gia.

Vừa nhìn đã làm cho người khác cảm giác đầu trộm đuôi cướp nhân vật phản diện xuất hiện, hắn là Dương Lâm là con của thành chủ, ở nơi như thế này đây là lần đầu tiên hắn thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy.

Mai Phương lạnh lùng chẳng muốn nhiều lời liền rút kiếm, kiếm pháp làng học được từ ra tộc Mộc thanh kiếm pháp thanh tao mềm mại trái ngược với vẻ ngoài của nàng, công lực hậu thiên tầng 5 phóng xuất 1 kiếm chém ra tuyệt diệt đường con cháu của Dương lâm, mọi người đi được ai cũng hoảng hốt. Đám nô tài lại càng sợ hãi, nhưng chúng biết đối diện với Hậu thiên cao thủ người thường như chúng chỉ cho kiếm của ả tắm máu mới. Đành khiêng vị thiếu gia vẫn còn đang gào thét khóc lóc về mong thành chủ giải quyết.

Sau khi đám người vừa rời khỏi, Dư duyên bám lấy tay của đồng bạn nói:

– Cũng không cần mạnh tay vậy chứ?

– Nếu không mạnh tay sao có thể nhanh vậy được?

– Duyên à! Cậu cũng phải tập quen với máu đi, chúng ta đã bắt đầu bước lên con đường của tu luyện mà tu luyện là phải có chém giết!!

Nàng thật sự muốn tốt cho người bạn của mình lên luôn nhắc nhở, nãy cũng vì muốn cho thấy thế giới này mạnh được yếu thua.

Dư duyên cứ im lặng, môi mím chặt rồi mới nói:

– Ta biết rồi! Thôi chúng ta trở lại quán trọ thôi!

Vừa quay trở về thì thấy Phong chấp sự đang đứng đợi.

– Các ngươi ngây chuyện gì sao?

Cả hai người Mai Phương quay đầu lại thì thấy binh lính đang dồn dập tiến tới. Dẫn đầu gồm 2 người, Dương thành chủ và Mã Tướng Quân. Cả hai đều đang tức giận vô cùng, Dương lâm là độc tôn duy nhất của Dương thành chủ và phu nhân Mã Nhi cũng chính là chị ruột của Mã tướng quân.

Mải mê tu luyện với gầy dựng sự nghiệp lên đến lúc trung niên Dương Tuyền mới có người con trai, hắn còn chưa từng đánh con trai vậy mà lại phải thấy cảnh người tuyệt tự Dương gia.

– Là ai? Máu tụ đỉnh đầu, tức giận khiến hắn nói chẳng lên lời.

– Nếu ngươi nói đến kẻ đã thiến con chó đó thì chính là ta.

Mai Phương trả lời, vẫn lạnh lùng như thế

– Ngươiiii ngươiiii?

Nói vậy chẳng khác nào nói hắn là con chó già.

– Giết hết cho ta!

Mã Lại dẫn theo quân lính xông lên bỗng sựng lại:

– Đại ca, không được!!!

– Cháu của ngươi cũng đã bị thiến rồi,, họ Dương ta coi như tuyệt tự còn gì không được?

Dứt lời Tiên thiên đỉnh phong công lực phát ra, nấm đấm tụ lại Thiên cương quyền xuất ra về phía 3 người.

Người xung quanh thấy thành chủ như mãnh hả hạ sơn, cảm tượng lực lượng như đủ khai sơn phá thạch, nhưng lại chưa đến mục tiêu đó văng xa vài trượng vào đám người, gục tại chỗ không biết sống chết. Chính là Phong chấp sự ra tay, hắn đã đưa ra Huyền vân lệnh vì không muốn động thủ nào ngờ tên thành chủ như kẻ điên không nhìn tình huống, uy danh của tông môn sao thể đánh mất, chân khí dựng thành bức tường phản lại chiêu số gấp mười lần.

Không nhìn kẻ địch ra sao hắn lại quay mặt sang nói với 2 cô nương:

– Phí Thiên Tông người sắp qua nơi này, chúng ta phải mau đi thôi!

Tuy Huyền vân tông hắn chẳng sợ Phí Thiên tông nhưng đang mang theo hai mầm thiên tài này hắn lại sợ bị cướp mất. Hắn chỉ một mình khó mà chống lại, rồi hắn lại cảm giác thấy lực cười, tông môn chính đạo gì chứ, chỉ lấy danh nghĩa mà thôi hành sự không ngay thẳng như ma đạo độc ác nhưng dám làm dám chịu. Hắn lại nói tiếp:

– Ta vừa thăm hỏi tin tức, muốn về tông môn cách nhanh nhất là băng qua Mãnh Hoang lâm nhưng các ngươi đừng lo đã có ta ở đây! Cũng không nhanh chậm gì 1 2 đêm nay hãy nghỉ ngơi rồi sáng mai khởi hành!!

Cả ba quay vào trong bỏ lại đám binh lính hoảng sợ vì thân phận của 3 người và người dân đang cười vì thấy kết cục của vị Thành chủ tốt bụng.

– Đi thôi!

Cả 3 bước vào Mãnh Hoang Lâm mà chưa biết được vận mệnh của tương lai xoay chiều.

Hai ngày đêm qua đi, nhóm người bọn họ vẫn chưa đi được đến một nửa Phong Chấp sự hắn là Vương cấp hoàn toàn có thể đi nhanh hơn nhiều nhưng do có hai người đi theo lên phải giảm tốc độ lại.

– Sao lại thế này, đây là đâu?

Phong Ôn hắn phát hiện ra trong vùng này lại không có yêu thú cấp cao, rõ ràng càng vào sâu trong Hoang Lâm yêu thú lại càng phải đáng sợ hơn mới đúng.

Cả ba cứ tiến lên bỗng nhìn thấy cảnh thật kì lạ, giữa Hoang Lâm lại có một thôn trang.

Đầu thôn trang có một người thanh niên trẻ đang ngồi thẫn thờ.

– Xin chào?  Cho ta hỏi ở đây là đâu vậy?

– Đây là Phục Thiện Thôn!

Hắn không nói thêm một câu gì cả, lại lặng yên. Bỗng như thấy được điều gì đó, mắt sáng lên tiền đến lại gần 2 cô gái.

– Xin chào ta tên là Duy Nhất, ta quý cô.

Hắn nhìn về phía cả 2 nói, Dư duyên mặt đỏ lên nhưng cũng cảm thấy vui vẻ với sự ngô nghê. Duy nhất tiến đến Mai phương:

– Gia gia ta nói khi nào ta gặp được người ta thích là ta sẽ muốn ở bên và bảo vệ cho. Cô tên là gì? Ta sẽ bảo vệ cho cô, gia gia ta chính là tiên nhân.

Mai Phương khẽ nhíu mày, cô không ngờ lại có người nói với mình như vậy vì khi ở bên cạnh Dư duyên cô dường như không được chú ý, lời khờ khạo nhưng lại rất chân thật.

– Đi theo ta, đi theo ta! Hắn vừa chạy vào phía trong làng vừa vậy bà người đi theo.

Phong Ôn khẽ nghiêng cái đầu ra hiệu đi theo, đi sâu vào trong làng ba người thấy có trẻ nhỏ và những trung niên nhân bề ngoài trông rất bình thường nhưng Phong Ôn hắn lại cảm nhận được khí thế của họ, sát phạt tri khí như vẫn còn phảng phất. Cuối ngôi làng là một căn căn nhà tranh, phía trước cửa đang có 1 vị lão giả đầu tóc bạc phơ nhắm mắt, tên Duy nhất thì đang đứng ở bên cạnh cười nhìn họ bước tới.

Biết gặp phải cao nhân, Phong Ôn và Mai phương cúi người tạ lễ:

– Kính chào tiền bối, chúng tôi đi ngang qua Mãnh Hoang Lâm tình cờ tìm thấy ngôi làng này.

Không phải tình cờ, đó là điều tất nhiên, tự nhiên đã khiến các ngươi bước vô nơi này để gặp Duy Nhất vì hắn muốn vậy.

Không cần phải hỏi gì nhiều, nơi đây là nơi ta chọn để nghỉ ngơi, người dân cũng có người là ác nhân, có người cao nhân muốn đi theo ta lên thành lập ngôi làng này. Các ngươi vẫn còn việc cần làm, ta không để ý.

Không dám nhiều lời cả ba đi theo Duy nhất, hắn dẫn cả ba đi đến nơi hắn gọi là quán mì Vân thị, chủ quán là 1 người phụ nữ trẻ trung cực kỳ xinh đẹp khí chất như tiên tử. Phong chấp sự chợt nhận ra nét quen thuộc:

– A!!

Hắn bất ngờ đến thét ra lời, người này thực sự quá giống Di Hoa Cung Lão tổ đứng thứ 2 trong 16 đại môn phái của khi xưa trước khi Tông môn đại chiến khiến cho một nửa biến mất, Di Hoa cung vẫn còn nhưng đã thụt lùi nhiều hơn quá khứ. Hắn còn đang vội giải thích cho hai tiểu cô nương:

– Không phải bất ngờ!

Di Hoa Tuyết Nguyệt mỉm cười với họ.

– Ở đây ta cũng chỉ là 1 nhân vật bình thường thôi, các ngươi sẽ còn bất ngờ nhiều lắm.

– Dì Nguyệt là ta dẫn họ đi xung quanh đó, người này sẽ sống với ta.

Hắn chỉ vào Mai Phương nói

– Này ngươi nói gì vậy!

Mai Phương ngại ngùng, mục tiêu của nàng là tiến tới đỉnh phong, ở trước một truyền thuyết như vậy nàng càng thấy xấu hổ.

– À vậy à, chàng ngốc có người thương rồi, xem ra ta phải có quà cho vị dâu mới của Phục thiện thôn nhỉ?

Không thể ngờ 1 nhân vật cao cao tại thượng của đại lục lại nói ra những lời như vậy.

Dứt lời từ trong hư không xuất hiện 3 chiếc hộp gỗ tầm thường bay về phía ba người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN