Ta Là Duy Nhất - Ra đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Ta Là Duy Nhất


Ra đời



Ba cái hộp gỗ bay đến gần bọn họ thì mở ra, bên trong là 3 viên ngọc giống nhau như đúc, nhìn từ hình dạng bên ngoài sẽ khiến lầm tưởng chư là trang sức cho quý tộc tầm thường.

– Đây là 3 viên Tinh thần châu, đeo lên trên người sẽ giúp thư giãn tâm thần cảm ngộ võ học hay đại đạo suôn sẻ như nước chảy thành sông.

Hai vị tiểu cô nương cảnh giới còn thấp tuy biết là bảo vật nhưng không thể đánh giá được tầm quan trọng của  nó. Nhưng Phong Ôn thì khác, hắn đã đi được phân nửa quãng đường nghịch thiên phàm thể: Vương. Việc cảm ngộ rất quan trọng chính là quá trình xây dựng móng thật vững chắc để các cấp bậc tiếp theo chất lượng và cả số lượng chân khí sẽ cao hơn. Nhà muốn xây cao phải có nền móng vững chắc, người muốn tới đỉnh phong phải am hiểu đại đạo.

– Tạ lão tổ ban lễ vật!

Cả ba người cùng cúi đầu biểu thị cảm tạ sâu sắc, Di Hoa Tuyết Nguyệt nói thêm:

– Miễn rườm rà, sau này còn cần các người giúp đỡ. Cảnh giới các ngươi còn kém quá, căn cơ lại chưa đủ mạnh. Hừm! Không ngờ! Thật không ngờ! Lại là Hỗn Độn Thể.

Di Hoa cung chủ nhìn qua cả ba, với kinh nghiệm và cảnh giới của mình nàng phát hiện ra thể chất của Dư Duyên, thể chất này ức người có một có thể học bất kỳ công pháp nào thậm chí trộn lẫn vào nhau, bình thường thể chất chỉ tu được công pháp thích hợp nếu không không tiến xa được đồng thời nếu tu luyện nhiều thứ cùng lúc chỉ có thể tự bạo. Hỗn độn thần thể còn kháng miên mọi loại độc, sức phòng ngự lại ngang một số loại thể chất chuyên dụng, đúng là hoàn mỹ thể chất để tu luyện.

– Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?

– Tiểu nữ tên là Dư Duyên.

– Có lẽ ngươi cũng biết thiên phú của mình siêu quần, ta không nói nhiều làm gì, ngươi có muốn làm đồ đệ của ta?

Mặc dù tính tình vốn nhút nhát nhưng dạo gần đây nàng cũng đã hiểu ra chuyện, biết đây là cơ hội của mình lên lập tức đồng ý.

– Lão lão tổ. Người này là thiên tài Huyền Vân Tông ta tốn bao nhiều tâm huyết mới có được ngài ngài…

Phong Ôn ấp úng, mình là người được trưởng lão Khánh vân giao trọng trách, hơn nữa tuyệt thế thiên tài này tông môn nào cũng sẽ chấp nhận hao tinh huyết để có được nhưng đứng trước nhân vật truyền thuyết như vậy hắn 9 cái gan cũng không dám nói thêm lời.

– Được rồi ta hiểu, ta sẽ nói với Huyền Vân sư đệ. Sẽ tìm thứ trao đổi công bằng với các ngươi, ta đây khó có được đệ tử vừa ý các ngươi không định dành chứ?

Ánh mắt của ma mị hớp hồn nhưng cũng doạ cho Phong Ôn kinh hồn táng đảm, hắn càng bất ngờ hơn Ai là Huyền Vân sư đệ?

Nếu nói sư đệ của Di Hoa Lão tổ chẳng lẽ là Thiên tài đệ nhất vạn cổ của Huyền Vân Tông được phong Huyền vân Tử.

– Tiểu bối không dám, nhưng dám hỏi là Huyền Vân Sư đệ người nói có phải là?

– Ngươi cứ đi đến cuối con đường sẽ thấy một căn nhà có treo câu đối!

– Hừm! Hắn vẫn còn vướng tơ tình lắm.

Trong lúc cuộc đối thoại còn đang diễn ra, thấy cảnh người bạn của mình được nhân vật trong truyền thuyết thu nhận làm đại đệ tử, Mai Phương khẽ mím đôi môi lại, cô cũng mừng cho bạn nhưng khoảng cách và tốc độ của 2 người sẽ càng mau chóng cách xa nhau. Thứ cô trông trờ để đuổi theo chỉ có nghị lực để bù đắp cho thiên phía vậy mà giờ đây còn chênh lệch hơn về hậu thuẫn.

Thoáng suy tư, Mai Phương mỉm cười, ĐƯỢC vậy thì ta càng cố gắng hơn, có nhiều truyền thuyết nhân vật cũng đâu phải thiên tài mà điểm chung của họ là nghị lực, Cái này do hậu thiên tự thành cô quyết không thua ai. Tất cả những sự việc này đều được Duy Nhất thu vào trong tầm mắt nhưng hắn không hiểu được, hắn chưa từng đi khỏi làng, ngoài gia gia không ai dạy hắn, chỉ suốt ngày thẫn thờ ở cổng làng đến hôm nay, chỉ thấy cảnh Mai Phương mím môi, hắn lại cảm thấy lạ thường.

– Trước hết ta cho các ngươi một phần quà nữa coi như đền bù. Hãy uống hai bát canh này chúng sẽ giúp các ngươi đúc lại căn cơ, trợ giúp tăng vài cấp bậc coi như là kỳ ngộ.

Hai người Phong Ôn Mai Phương uống hết bát canh thì đều đạt tới đỉnh của cảnh giới. Căn cơ thì mạnh mẽ hơn vài lần người cùng giai, tuy không thể vô địch nhưng cũng thuộc hàng mạnh mẽ cùng giai, tuy vậy nguồn năng lượng đó vẫn chưa hết còn lưu giữ một lượng lớn sẽ giúp họ trong việc tu luyện ngày sau. Còn đột phá đại cảnh giới là chuyện cảm ngộ khó ai có thể giúp được, Di Hoa Tuyết Nguyệt nàng cũng không phải quan tâm từng thứ vậy của bọn tiểu bối mới gặp, nếu không phải cưỡng đoạt 1 người bạn đồng hành và thấy Duy nhất cạnh bên đứng nhìn, làng chỉ trực tiếp đi gặp sư đệ là được.

– Được rồi! Đi đi!!

Ba người lại tiếp tục đi, tất nhiên Phong Ôn nhìn ngó xung quanh cố tìm kiếm Lão tổ môn phái, thần tượng trong lòng tất cả thế hệ sau. Tuy chưa thấy nhưng nhìn những người ở bên đường khí chất đều khác thường, Duy nhất dãn bọn họ diện kiến từng người, có ma đạo chí cao, có chính đạo truyền thuyết, người nào cũng tặng cho 2 người một hồi cơ duyên sau khi Duy nhất giới thiệu. Cảnh giới vẫn thế nhưng căn cơ của họ đã vững như bàn thạch, đã tiến gần đến siêu cấp thiên tài. Họ cứ tiến lên đến một ngôi nhà tranh nhỏ có treo câu đối:

– Khi không có đau lòng

Lúc cạnh lại thành không

Đỉnh phong có tịch mịch

Có người khó vô tình

Phía trong gian nhà một thư sinh tóc bạc đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần:

– Các ngươi đến rồi? Di Hoa Tỷ đã truyền âm cho ta biết, tỷ ấy khó tìm được 1 người 10 phần giống mình muốn dốc lòng truyền y bát, cũng biết Huyền vân tông ta thiệt lên đã tặng lại 1 bông hoa bỉ ngạn, hoa này có 9 cánh, có thể giúp hồi sinh người chết chưa quá 1 tháng, xương trắng mọc thịt, còn cải tạo cơ thể và thiên phú là bảo vật tiên giới mới có. Ta nghĩ niệm tình có lẽ đã đủ, ngươi hãy mang về tông môn dâng cho hiện tại tông chủ.

– Cẩn tuân lệnh của lão tổ, ta Phong Ôn sẽ bằng cả tính mạng mang được về Tông môn.

– Nếu không có đều gì hãy đi đi!

Huyền Vân tử cũng không lưu luyến gì tông môn, đám đệ tử này hắn không ghét cũng chẳng ưa. Tông môn trước kia ép hắn và Mộng La lìa xa, đến bây giờ cơn giận của hắn chẳng nguôi ngoai, chỉ là nơi đó có ơn dưỡng dục nên nếu gặp tai kiếp hắn mới ra tay.

– Lão tổ, ngài của thể giải đáp thắc mắc của tiểu bối được không?

– Nói đi!

– Nơi này có nguồn gốc thế nào và tại sao các lão tổ đều có ở đây?

Nơi này cho hắn quá nhiều kỳ ngộ, hắn thực sự thấy thắc mắc sao các lão tổ tông, những người đứng nơi chí cao của thế giới lại sống một cuộc sống bình phàm như vậy. Chắc chắn có thứ khiến mọi người mong đợi hay được lợi ích lớn, nếu không đã chẳng như vậy.

– Nơi này ư?

– Nơi này đã có từ rất lâu rồi! Người tạo ra nó chính là gia gia của tên này, với mục đích là rời xa đấu tranh Phục thiện. Các ngươi chỉ lên biết như vậy nếu đạt đến cảnh giới nhất định sẽ tự khám phá ra điều này.

Huyền Vân tử nói xong phất cổ tay áo, 2 người bay trở về nơi giếng đầu làng. Truyền âm của Huyền vân tử vẫn truyền tới:

– Các ngươi lên đi thôi! Kì ngộ đã đủ trớ lên tham lam, ta biết các ngươi còn việc cần làm. Nể tình các ngươi đồng môn ta nói lời cuối, nếu các ngươi gặp kẻ ngu ngốc tên Duy Nhất này, đối đãi tốt với hắn, đừng làm hại hắn, gia gia tên đó là tồn tại khủng khiếp đừng mong chống lại.

Hai người vái một cái dài:

– Các vị tiền bối chúng tiểu bối xin phép đi! Đi thôi!

Hai người lại quay trở lại con đường đang đi dở, chỉ khác thiếu mất đi một người và khí chất của họ đã khác hẳn đều là của bậc tuyệt thế thiên tài mới xuất hiện.

– Họ đi đâu? Họ đi đâu rồi? Ca ca trả họ lại đây cho ta đi!

Tên ngốc bất ngờ thấy 2 người biến mất liền vội vàng hỏi Huyền Vân tử.

-Họ có việc phải đi rồi, họ còn phải tu luyện, cuộc đời còn phải đấu tranh mới mong làm được điều mình muốn. Haiz. Tất cả đều cần sức mạnh nhưng không biết đến bao nhiêu là đủ?

– là sao? Nếu ta cũng tu luyện cũng đấu tranh có thể gặp họ chứ?

Tất nhiên, nếu ngơi ra khỏi nơi đây, không chỉ được gặp họ mà còn cảm nhận được nhân sinh đặc sắc!

Huyền Vân nhắm mắt tĩnh thần, hắn lại tiếp tục tu luyện vì hắn muốn đủ sức mạnh mới có thể làm được thứ hắn muốn.

Nơi nhà tranh cuối làng lão giả thở dài, nhớ lại trước kia hắn chính là thái cổ tuyệt thần cảnh giới uy trấn tinh không Dương Tiêu, chủ nhân của Phục thiện thôn nơi này, hắn đã tới tinh cầu này từ vài ngàn năm trước vì muốn từ bỏ việc chém chém giết giết, giữa lúc đại đạo đang rối loạn hắn tình cờ soi chiếu số mệnh của mình và biết được có 1 đứa trẻ ảnh hưởng rất lớn tới hắn nên đã bắt về.

– Gia gia ta muốn đi ra bên ngoài!

Dương Tiêu cảm thấy kinh ngạc vì trước giờ chưa bao giờ hắn như vậy, có lẽ vị tiểu cô nương vừa rồi là mảnh ghép còn thiếu của câu chuyện.

– Được rồi! Ngươi cứ đi đi, để ta tiễn ngươi 1 đoạn đường?

Nhẹ nhàng điểm nhẹ không gian nứt ra tạo thành 1 cánh cổng

– Bước qua đi, ngươi sẽ tới nơi cần tới, cứ để cho tự nhiên định đoạt đi!

Ngơ ngác chả hiểu gì nhưng Duy nhất vẫn đi qua, trước mắt hắn hiện ra một khung cảnh tấp nập người, chưa bao giờ hắn thấy những thứ sinh động như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN