Ta Là Một Tên Trộm - Chương 24: Cạnh tranh.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Ta Là Một Tên Trộm


Chương 24: Cạnh tranh.



Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội

Nguồn: Thiên Địa Môn

Vầng mặt trời hồng nhạt sắp nhô lên khỏi đường chân trời, ánh nắng đem đến hơi ấm cho mặt đất. Mộ Dung Tiểu Thiên mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng về tới Tân Thủ Thôn 110.

– Oa, về tới làng thân yêu rồi.

Mộ Dung Tiểu Thiên chậm bước nhìn tiểu Huyết Lang dễ thương trong lòng, tiểu gia hỏa đang đói bụng chẳng chịu nằm yên cứ cào móng vuốt trong lòng hắn, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, miệng không ngừng mút mút ngón tay hắn.

– Rồi, rồi, đi tìm bố nhóc.

Mộ Dung Tiểu Thiên nói đùa rồi bước đến truyền tống trận trong thôn. Trên đường cũng chẳng dám khoe khoang, nếu không bị người ta cướp thì toi công. [ Vận Mệnh ] khác với các trò khác đó là không có vùng an toàn, nên cẩn thận một chút.

Còn chưa đến nơi đã thấy ở phía xa tiểu tử Dương Tùng đang bứt rứt trông ngóng, còn không thì đánh mắt đưa tình sang Phiêu Tuyết ở bên cạnh. Không ngờ cả Vô Phong, Sát Thủ, cùng Triệu Hoán Sư cũng đang ở đó.

– Chào mừng bậc thầy cách mạng của chúng ta hoàn thành chẳng đường hai vạn năm nghìn dặm!

Dương Tùng thấy Tiểu Thiên từ đằng xa liền vui sướng kêu gào

– Thiên ca, anh xem nè, vì đón chào anh mà chúng em đã lãng phí hơn mấy chục giờ luyện cấp quý giá đó.

Mộ Dung Tiểu Thiên đến trước mặt mọi người, xấu hổ vuốt mũi, xem chừng tình huống bản thân đều bị Vô Phong nói cho mọi người biết hết, tức giận trừng mắt với Dương Tùng rồi lại xem tiểu Huyết Lang trong lồng ngực nói với nó: “Nói không biết xấu hổ nếu không phải tiểu tử ngươi, ta đã sớm log out đâu có vất vả như bây giờ.”

Quy định của [ Vận Mệnh ] về thú nuôi rất khắt khe, ngoài Triệu Hoán Sư ra các nghề nghiệp khác bắt được thú nuôi cũng vô ích. Lấy ví dụ Mộ Dung Tiểu Thiên, cho dù hắn ta nuôi tiểu Huyết Lang đến lớn mà không có Triệu Hoán thuật cùng Khế Ước, thì nó cũng sẽ không làm theo mệnh lệnh của hắn. Lại nói, nếu bị người khác dùng Triệu Hoán thuật chẳng phải biếu không? Hơn nữa nếu Tiểu Thiên rời khỏi trò chơi hoặc hi sinh, tiểu Huyết Lang sẽ tự động rời đi. Đây cũng là nguyên nhân Mộ Dung Tiểu Thiên dù có mỏi mệt cũng không log out.

– Chúng ta cũng muốn biết lão huynh tặng Dương Tùng con gì.

Vô Phong cười nói.

Sát Thủ gật đầu nói:

– Đúng, đúng, đây là thú nuôi đầu tiên của [ Vận Mệnh ], chúng ta rất mong chờ đó!

Phiêu Tuyết chỉ tay vào lồng ngực Tiểu Thiên nói:

– Em chỉ muốn coi nó có đáng yêu hay không thôi.

Triệu Hoán Sư bất mãn:

– Ta chỉ hi vọng thứ này là rác rưởi, ta đỡ phải thèm, hừm.

Dương Tùng nói như không:

– Trò chơi mới bắt đầu, em nghĩ cũng chẳng tốt được đến mức đó đâu.

Mộ Dung Tiểu Thiên bồng tiểu Huyết Lang vương lên nói:

– He he, vậy các chú tự xem đi nè.

– Woa, đáng yêu quá!

Phiêu Tuyết bình thường chừng mực từ tốn không ngờ lại còn nhí nhảnh hơn những người khác, nhanh chóng cướp tiểu Huyết Lang từ tay Mộ Dung Tiểu Thiên.

– Anh Thiên, chúng ta đều là bạn bè, tại sao lại thiên vị thằng mỏ nhọn Dương Tùng mà không nhớ em một chút nào!

Triệu Hoán sư hét về phía Mộ Dung Tiểu Thiên.

– À

Mộ Dung Tiểu Thiên xoa đầu xấu hổ:

– À tại tiểu tử Dương Tùng rác rưởi quá mà!

Hắn chẳng nghĩ đến vấn đề mặt mũi cứ ăn ngay nói thật mà tuôn.

– Sặc, chẳng qua là một con Hồng Huyết Lang mà thôi, cũng chẳng có chút tiền đồ gì.

Dương Tùng nhịn cười nhìn Triệu Hoán sư, lại rất bất mãn với câu nói của Tiểu Thiên

– Em cũng tiếc đồ ăn cho thú nuôi lắm chứ, đắt khiếp à.

Nói xong câu đó thì trên mặt không ngờ ra vẻ đau đớn.

Mộ Dung Tiểu Thiên thực muốn tức điên

– Hừm, mày … Khổ sở cả đêm chạy hơn trăm km, vì lòng tốt mà bắt cho mày một con sủng vật. Kết quả là bị dội gáo nước lạnh vào mặt, mày nói oan hay không oan.

– Oái oái, Thiên ca đừng nóng!

Dương Tùng cười bồi

– Người đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, em nhận sai rồi.

– Mặt tiểu tử người là mặt chó!

Mộ Dung Tiểu Thiên ném ra một câu, chẳng lý gì đến Dương Tùng nữa xoay sang Triệu Hoán Sư:

– Đầu gỗ, kệ mấy thằng chướng mắt này, chú mau lên lv 10 đê, đi luyện cấp cho nhanh chỉ cần chú đạt được lv 10 trước mỏ nhọn, tiểu gia hỏa này sẽ là của chú.

– Thật sao, nói thì phải giữ lời đấy.

Triệu Hoán Sư vui mừng nhìn Tiểu Thiên rất sợ hắn thay đổi.

– Ta cam đoan.

Mộ Dung Tiểu Thiên khẳng định.

– Bái biệt.

Triệu Hoán sư hú lên quái dị rồi chạy thẳng ra phía ngoài thôn.

Phiêu Tuyết thấy Triệu Hoán sư chạy ra khỏi thôn vừa vội vừa tức véo Dương Tùng rõ mạnh.

– Ngưoi đó, ngu quá mà.

– Au!

Dương Tùng chẳng hiểu ra sao

– Anh thì làm sao?

Phiêu Tuyết mặt đỏ hồng, tức quá chẳng để ý đến hắn nữa, chỉ lo đạt mục đích bản thân là sờ mó chơi đùa với tiểu Huyết Lang. Thật bất ngờ, tiểu tử Dương Tùng này thời gian ngắn như vậy đã thu phục được Phiêu Tuyết.

– Đúng thế.

Vô Phong lắc đầu cảm thán

– Không có ai không ngốc, phải lên mạng học bổ túc cho nhanh.

Lúc này kẻ vốn chưa nói câu nào – Sát Thủ ác hiểm cười quái dị với mấy người

– Ta nghe nói Hồng Huyết lang có bốn chân mầu trắng chính là Huyết Lang vương cấp 4. Tiểu gia hỏa này dường như cũng như thế!

Phiêu Tuyết vô tình liếc nhìn Dương Tùng

– Bốn chân Huyết Lang vương trắng đốm đen, nhóc này lại là trắng tinh hẳn là biến dị Huyết Lang vương cấp 5.

– Cái gì?

Mặt Dương Tùng biến đổi so với lợn còn khó nhìn hơn.

– Ta còn nghe thấy…

Vô Phong đả kích cường độ mạnh

– Dùng thịt bò bồi dưỡng thú cưng, 80% có thể thăng một cấp.

– Nói cách khác, tiểu gia hỏa này nếu được bồi dưỡng tốt…

Mộ Dung Tiểu Thiên nghiêm túc, nhìn Dương Tùng một cách kỳ lạ, cuối cùng tổng kết

– Tiểu gia hỏa này có 80% trở thành hạ giai tiên thú cấp 6.

– Nhưng mà, có những tên trí hướng rất rộng lớn! Chẳng coi cấp 6 hạ giai tiên thú vào đâu.

Sát thủ nhìn Dương Tùng như nhìn thằng đại ngu.

Bọn người đều nhịn cười ngó Dương Tùng.

Mặt hắn lúc này đã nghẹn mà đỏ chói, hối tiếc cực kỳ nha, chỉ muốn vạch mõm bản thân ra. Cuối cùng không kìm nổi rống lên

– Đ.m nó thật là con lợn a!

Gào xong rồi lấy tốc độ trước nay chưa từng có rời thôn.

Mộ Dung Tiểu Thiên, Vô Phong, Sát Thủ, Phiêu Tuyết cuối cùng không kìm được nữa cười năn nộn. Đương nhiên Phiêu Tuyết cười cũng thật hàm súc.

Quyển I: Thương Mang

Tác giả: Quan Trào

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN