Ta Là Một Tên Trộm
Chương 25: Chuyển chức.
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn
– Mỏ nhọn, để lại đồ ăn cho thú nuôi đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên sực nhớ ra và hô to, nhưng Dương Tùng kia đâu có thể quay đầu lại.
Thấy Dương Tùng đã đi xa Sát Thủ hữu ý hay vô ý nhìn xung quanh nói đầy thâm ý.
– Xem ra trước khi hai tên kia chuyển chức chúng ta chẳng thể đi luyện cấp được.
– Ừ.
Vô Phong nghiêm túc.
– Có không ít người chú ý đến con vật này.
Mộ Dung Tiểu Thiên và Phiêu Tuyết cũng nhận ra có khá nhiều người đang nhìn lại đây, không khỏi gật đầu đồng ý.
Sát Thủ bâng quơ
– Nhưng mà với tiếng tăm lừng lẫy của Trường Không Vô Phong, một trong hai gamer đỉnh top, khí thế ngạo nghễ đất trời, tớ nghĩ không có ai dám làm càn.
– Thôi miễn.
Vô Phong suy nghĩ rồi nói:
– [ Vận Mệnh ] khác biệt với những game đã từng phát hành, người chơi cũng đông đảo hơn rất nhiều, chúng ta không thể khinh thường người khác. Em thấy, Thiên ca, anh tốt hơn hết đi các thành lớn chuyển chức thôi, dù sao người đầu tiên chuyển cũng sẽ được thưởng.
Sát Thủ cùng Phiêu Tuyết đều gật đầu đồng ý.
– Nhưng ở đây các cậu như thế nào ứng phó?
Mộ Dung Tiểu Thiên không phải là không lo lắng. Lại nói, hắn đang hận không thể chuyển chức ngay lập tức để còn log out, thật sự là mệt chết.
Vô Phong tự tin:
– Anh cứ yên tâm. Em vừa rồi đã gửi tin nhắn đến một vài phụ trách của Niệm Thiên ở các Tân Thủ thôn khác. Yêu cầu họ phái 200 người tới đây, có lẽ không còn vấn đề gì nữa.
Tiểu Thiên không thể không bội phục sự kín kẽ trong làm việc của Vô Phong, cứ im ỉm mà bố trí hết cả.
– Đúng đó, anh Thiên.
Sát Thủ cũng khuyên nhủ:
– Anh cứ yên tâm mà đi, Tân Thủ thôn không thể so với thành lớn, PK ác ý xử phạt rất là nghiêm khắc, lại nói truyền tống đến thành lớn đã được khai thông, phấn lớn người chơi cũng đi đến thành lớn, chỉ cần bọn mình không đi thì không có việc gì.
– Vậy phiền mấy người.
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy cũng có lý nên cũng không tiếp tục. Tuy vậy vẫn than thở trong lòng:”
– [ Vận Mệnh ] cũng thật là, làm ra một khu an toàn thì sẽ không phiền phức như vậy.
– Chuyện nhỏ như vậy tính làm gì, dù sao anh và Dương Tùng đều là người của Niệm Thiên, con Huyết Lang vương này cũng coi như anh tặng Niệm Thiên vậy, mà lại là lục cấp hạ giai tiên thú, người vất vả là anh mới phải.
Vô Phong nói từ đáy lòng.
– He He.
Mộ Dung Tiểu Thiên ngượng ngùng cười:
– Ta đi trước.
Bỗng như nhớ ra cái gì, quay đầu lại hô:
– Tiểu tử Dương Tùng không để lại đồ ăn cho thú nuôi, đừng quên gọi người đi mua, không nên để tiểu gia hỏa bị đói.
– Ừ, biết rồi.
– Anh Thiên, anh như thế nào lại cứ lăn tăn như vậy.
– Đi nhanh lên, đi nhanh lên.
Mọi người đều thúc Mộ Dung Tiểu Thiên mau rời đi.
– Ta lăn tăn ?
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa chạy đến truyền tống trận vừa cười tự giễu.
Mộ Dung Tiểu Thiên lại gần truyền tộng trận thì thấy rất là kì. Truyền tống trận hình bát quái, xây quanh nó là một căn nhà trống trải. Bốn hướng đều có cửa lớn rộng đến 6 mét, mỗi cửa có một NPC thủ vệ.
– Đại ca, em đi vào được không?
Mộ Dung Tiểu Thiên đi đến một cái cửa hỏi thủ vệ.
– Đóng tiền rồi có thể đi vào.
Thủ vệ mặt lạnh, tay chỉ cái hòm tiền phí trước mặt hắn. Trên đó lại có một cái bảng có viết chữ, sau mỗi dòng có một cái thứ gì đó giống như nút bấm. Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn kỹ hơn
Thành Phượng Hoàng – 1 kim tệ
Thành Thông Minh – 2 kim tệ
Thành Kỳ Lân – 3 kim tệ
Thành Thiên Thuỷ – 1 kim tệ
Thành Thánh Hoa – 8 kim tệ
Thành Cự Long – 3 kim tệ.
– Đại ca, sao lại có sự khác biệt thế, chẳng nhẽ tiền càng nhiều thành càng tốt?
Mộ Dung Tiểu Thiên thuận miệng hỏi. Chủ đề truyền tống trên web một chữ cũng không có.
– Ngu
Tên thủ vệ nhìn khinh bỉ Mộ Dung Tiểu Thiên, tuy vậy vẫn giải thích:
– Khoảng cách khác nhau đương nhiên tiền phí dịch vụ phải khác biệt.
“Hix hix, là phương tiện giao thông công cộng mà mà đắt khiếp, đúng là bóc lột trắng trợn.” Mộ Dung Tiểu Thiên thầm mắng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, ngoan ngoãn đưa ra 1 kim tệ, nói với thủ vệ:
– Thành Phượng Hoàng.
Dù sao 6 tòa chủ thành đều giống nhau đương nhiên càng ít tiền càng tốt.
Thủ vệ ấn cái nút ở thành Phượng Hoàng rồi phất tay, ý bảo Mộ Dung Tiểu Thiên đi vào.
Tiểu Thiên bước vào phòng nhận thấy truyền tống trận đã khác so với trước kia, toàn bộ các họa tiết lưu chuyển theo một lộ tuyến phát ra ánh sáng màu vàng, rất là đẹp.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy cơ thể rung lên, tiếp đó tranh tối tranh sáng không có gì thay đổi. Hình như cũng chẳng có gì xẩy ra.
– Tới rồi sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên hoài nghi tuy nhiên vẫn phải bước ra cửa.
Thế rồi mới phát hiện, truyền tống trận này làm giống hệt cái ở Tân Thủ thôn, đều có một cái nhà lớn chụp lên. ( DG: Thằng này ngu vãi thế mà cũng không biết )
– Chào mừng đến với thành Phượng Hoàng, cứ thoải mái như đang ở nhà, đây là nơi khát vọng được thực hiện, là nơi chắp cánh những giấc mơ, hoan nghênh đại ca, Ta Là Một Tên Trộm, chào đón đại ca định cư, phát triển với thành Phượng Hoàng.
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa đi ra đến cửa, thủ vệ đã tươi cười liên tục gật đầu chào mừng.
– Choáng.
Suy nghĩ trong đầu của Mộ Dung Tiểu Thiên coi như lộn ngược, thật không biết đây là trò chơi đặt ra hay là trí tuệ NPC nhân tính hoá. Nhớ lại bản mặt của tên thủ vệ ở Tân Thủ thôn, bất đắc dĩ thở dài:
– Đều là NPC thủ vệ tại sao nhân cách lại biến đổi lớn đến như vậy!”
Thành lớn đúng là khác biệt, so với Tân Thủ thôn khí khái hơn nhiều. Từ đường phố, cửa hàng cho đến đường phố quy mô hoành tráng hơn không phải là ít.
Bây giờ thành Phượng Hoàng đã thành biển người rục rịch. Ngay sau khi truyền tống được khai thông, người chơi liền chen chúc mà tới. Ai mà không muốn nhìn cho đã mắt chứ, tuy chưa đến cấp 10 nhưng cũng chẳng sao, luyện cấp bên ngoài thành cũng thế cả.
Trên đường đông nghìn nghịt, có không ít người mặc trang phục đủ kiểu dáng bắt mắt, ngửa mặt lên trời mà di chuyển, cũng không trách được, quần áo đẹp cần rất nhiều kim tệ mới mua được.
[ Vận Mệnh ] có hai bộ trang bị dự trữ, người chơi bình thường có thể không mặc quần áo có thuộc tính hay trang bị vũ trang. Chỉ cần đặt vào đúng vị trí, khi bị uy hiếp hay rơi vào nguy hiểm thì những trang bị dự trữ mất 1 giây để thay, rất là nhanh lẹ. Cho nên người chơi hay lựa chọn quần áo trang trí trên người. Yếu tố này càng tăng tính chân thực của trò chơi vì vậy được rất nhiều người ưa thích.
Tiểu Thiên nhìn lại kiện trang bị trắng vừa bẩn vừa rách trên người, phì cười:
– Đây vẫn là Vô Phong tặng mình, kệ nó đê, còn ngon hơn so với chạy truồng.
Mộ Dung Tiểu Thiên tự an ủi, nghĩ lại bản thân cũng không phải nghèo, Solas để lại cho chút tiền cầm cự, mịa, chờ anh chuyển chức anh cũng phải mua quần áo xịn mặc cho bọn Vô Phong xem một lần, Mộ Dung Tiểu Thiên không cưỡng được cười ha hả.
Đi qua 2 con phố liền gặp được một quảng trường lớn đầy ắp người, hắn xem lại bản đồ, nếu muốn đi chuyển chức thì đây ắt phải đi qua. Ở chỗ này có rất nhiều người chơi bầy hàng giao bán om sòm, cũng có rất nhiều kẻ chạy đông chạy tây tìm mua vật dụng, vô cùng náo nhiệt. Mộ Dung Tiểu Thiên bèn đi chậm lại vừa tiến về phía trước vừa ngắm xung quanh. Nhìn rồi mới thất vọng, toàn là bạch sắc trang bị, hãn hữu lắm mới xuất hiện hắc sắc trang bị, cũng có nhiều người vây xem nhưng người mua rất ít, tại giá cao quá mà.
Mộ Dung Tiểu Thiên chỉ biết trong túi mình có cây pháp trượng, song cũng chẳng biết là cấp mấy. Trong lòng cười thầm, hắn không còn hứng thú với những món vô dụng kia bèn bước nhanh hơn hướng đến sở chuyển chức.
Rời khỏi quảng trường ồn ã. Càng đền gần mục tiêu người đi lại càng ít. Cho đến khi Tiểu Thiên nhìn thấy kiến trúc to lớn của Sở chuyển chức thì trên đường đã vắng tanh.
Cổng vào có tấm biển Sở Chuyển Chức được viết khá nắn nót theo lối chữ Khải.
– Không biết khu vực ngoài nước có dùng văn tự của quốc gia ta hay không, như vậy thì quả là thú.
Mộ Dung Tiểu Thiên cười quái dị. Tất nhiên ý tưởng của hắn không có khả năng thành hiện thực.
Hai bên cửa vào được đặt bốn bức tượng cao hai trượng. Bên trái là một chiến sĩ vai vác cự kiếm và một triệu hoán sư, bên phải là kị sĩ ngồi trên ngựa tay cầm thương cùng một pháp sư đang giơ cao pháp trượng. Chúng được điêu khắc rất sống động khí khái, đặc biệt hơn, ánh mắt trên khuôn mặt kia tựa như đã trải qua năm tháng vô tận, bình tĩnh dõi theo phương xa, có thần, đau thương và thâm thuý. Lòng quyết tâm vượt qua sóng gió xông ra chiến trường.
– Ta rất ngưỡng mộ các ngài, tuy chỉ là những pho tượng nhưng các ngài đã viết lên lịch sử phong vân của [ Vận Mệnh ] để chúng ta chứng kiến!
Mộ Dung Tiểu Thiên thật trang nghiêm vái mấy bức tượng. Đây là nội tâm của hắn.
Hít sâu một hơi, Mộ Dung Tiểu Thiên mở ra cánh cửa khát vọng đã lâu.
Đi vào Sở Chuyển Chức, Mộ Dung Tiểu Thiên đứng như trời trồng, đầu ong ong chả hiểu ra sao. Hix sao Sở Chuyển Chức lại có 3 NPC giống nhau như đúc? Hắn lúc lắc đầu giúp bản thân tỉnh táo lại. Quan sát cẩn thận mới thấy ra sự khác biệt nhỏ. Chỗ chuyển chức cho chiến sĩ có ghi biển tên: Mạc Thiên, bên ma pháp sư là Mạc Địa, triệu hoán sư là Mạc Nhân.
Ba người kia chẳng nói câu nào đều nhìn chằm chặm vào Mộ Dung Tiểu Thiên, hình như rất thèm khát. Oái, nhìn ta gì mà dữ thế, ta quịt nợ các ngươi chắc, hay là tại ta đẹp trai quá? Tiểu Thiên bị họ nhìn mà rợn tóc gáy, đành khục khặc ho vài tiếng rồi đi thẳng đến trước mặt Mạc Thiên, hỏi cẩn thận:
– Xin hỏi, muốn chuyển chức chiến sĩ hỏi ngài đúng không ạ?
– Ha ha ha, người đầu tiên chuyển chức là chiến sĩ, ta là anh cả rồi, ha ha
Tên Mạc Thiên kia đột nhiên phá lên cười, giống như trẻ con vỗ tay gào to. Đơn giản là chẳng nghe Tiểu Thiên nói gì nữa, lại còn dọa Tiểu Thiên sợ hãi, dây thần kinh tí nữa thì đứt.
Mạc Địa và Mạc Nhân nhắm mắt vẻ mặt chán nản. Thấy được Mạc Thiên đắc ý Mạc Nhân không phục hầm hừ:
– Mạc Thiên, ngươi đừng có đắc ý vội, đừng quên ước định của chúng ta, tiểu tử này vẫn chưa chuyển chức thành công mà.
Mạc Thiên nghe xong hơi nhíu mày rồi lại nhanh chóng nhìn đến Mộ Dung Tiểu Thiên, cười lên vui vẻ:
– Các ngươi sao không phục được đây, nhìn xem trị số may mắn của tiểu tử này đi, cứ trông vào đó mà nhận được nhiệm vụ cấp G hay cấp F, hoàn thành nhiệm vụ là chuyển nhỏ trừ phi thằng này ngu quá.
Mạc Địa Mạc Nhân nghe vậy đau khổ than thở.
– Mẹ mày có cho tao chuyển chức hay không?
Mộ Dung Tiểu Thiên đợi cả nửa ngày cũng chẳng thấy động tĩnh gì, điên tiết mở máy ngầm rú, trong đại sảnh thanh âm vang vọng ong ong.
– Quá lắm rồi, máy bay phản lực trên đầu cũng không biết, coi ta là người chết ha!
Mộ Dung Tiểu Thiên không thể nhịn được nữa lửa giận bùng phát.
– Chuyển, chuyển, chuyển ngay.
Mạc Thiên cười ruồi cuống quýt đáp:
– Anh bạn, ta vui quá nhất thời quên mất cậu, đừng để bụng nhá, hé hé.
Mộ Dung Tiểu Thiên bình tĩnh lại, tò mò hỏi:
– Ba người đang chơi trò gì thế, lúc khóc lúc cười.
Mạc Thiên đắc ý vẻ trước sự đau khổ của Mạc Địa Mạc Nhân, cười nói:
– Anh bạn không biết đó thôi, chúng ta là anh em sinh ba, bởi vì mẹ sinh ra theo trật tự lung tung, cho nên…
Mạc Thiên cười xấu hổ
– Không biết ai là anh cả, ai là thứ, chính vì thế đã cãi nhau mấy chục năm.
Tiểu Thiên thộn ra, tiếp đó là buồn cười, rồi tức giận lắc đầu:
– Nhưng cái đó liên quan gì đến ta, các ông sao cứ nhìn ta chằm chằm như đòi nợ, ta chẳng thiếu các ông một mống tiền nhá.
– Tiểu tử hiểu nhầm rồi.
Mạc Nhiên cười ngượng:
– Ba chúng ta nôn nóng là bởi chúng ta đã thương lượng ai phụ trách chuyển chức cho người chơi đầu tiên sẽ làm anh cả.
Mộ Dung Tiểu Tiên cuối cùng cũng đã hiểu, khó trách mình vừa vào lại bị ba tên này thèm khát đến thế, đều muốn trông cậy vào mình cả! Bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn lộ ra tiếng cười đểu.
– Tiểu tử cười cái gì thế, chẳng nhẽ buồn cười như vậy sao?
Mạc Thiên không hiểu hỏi Mộ Dung Tiểu Thiên
– Ta đang tự hỏi, ở những chỗ chuyển chức khác có hay không những anh em song sinh như các ông, nếu đúng như thế thì khả năng sinh đẻ của mẹ các lão cũng quá trâu.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong thì ôm bụng cười sằng sặc.
– Tiểu tử này nói chuyện cũng thật đả kích mà.
Mạc Thiên mất hứng nhưng cũng coi như khách khí. Nhưng hai người kia cũng không nhẫn nại được như vậy. Vốn đã khó chịu với Tiểu Thiên lúc này lại nghe hắn chế nhạo làm sao lễ độ cho được.
– Thằng khốn này biết điều một chút nếu không ta oánh chết giờ.
– Tiểu tử thích giảm cân hả?
Cả hai đều bày ra tư thế muốn PK Mộ Dung Tiểu Thiên ngay tại chỗ.
– Oài oài, các ngài đều là người rộng lượng nhỉ? Là ta không đúng, ta nói sai rồi nhỉ?
Mộ Dung Tiểu Thiên vội cầu xin tha thứ. Hắn cũng chẳng muốn làm phức tạp gì, bản thân muốn chết đói rồi, nhanh nhanh chuyển chức cho xong.
– Mạc Thiên đại ca, ta coi ông là người lớn, ngài mau từ bi chuyển chức cho ta đi, hai huynh đệ của ngài hình như ngứa mắt với ta lắm đó.
Mộ Dung Tiểu Thiên giương mắt hổ nhìn chăm chăm Mạc Địa Mạc Nhân, quay đầu nói với Mạc Thiên.
– Tất nhiên, tất nhiên, ta chờ ngày này đã mấy chục năm.
Mạc Thiên nói rồi đưa ra một cái bàn quay. Thứ này hình dáng như chiếc nón kì diệu thu nhỏ.
– Cầm lấy, tiểu tử.
Mạc Nhiên đưa bàn quay đến trước mặt Tiểu Thiên nói:
– Phía trên này được viết bẩy chữ A, B, C, D, E, F, G tượng trưng cho độ khó của nhiệm vụ, ngươi hãy xoay nó, kim chỉ hướng của bàn quay chỉ vào đâu chính là độ khó của nhiệm vụ.
Mộ Dung Tiểu Thiên gật đầu.
Tiểu Thiên bình tâm, chuyển động vòng quay. “Qua rồi, lại qua nữa rồi”, ước lượng thấy sẽ dừng lại ở nhiệm vụ cấp A rồi, Mộ Dung Tiểu Thiên toàn tâm đặt vào cổ họng, không khỏi mở miệng lẩm bẩm. Tuyệt vời, những phút cuối kim lướt qua cấp A và dừng lại ở cấp G. Mộ Dung Tiểu Thiên lau mồ hôi trán thở phào một hơi, mịa nó, đồ vứt đi mà cũng làm ông luống cuống tay chân.
– Ha ha, ta đã nói mà, cao nhất cũng chỉ là nhiệm vụ cấp F, đơn giản nhất là cấp G.
Tâm tình của Mạc Thiên rất tốt. Mà hai người còn lại vẻ mặt chán nản, thất vọng lùi về phía sau.
Mạc Thiên xoay người bỏ bàn quay xuống, rồi tiếp đó lấy ra một cái hộp lập phương.
– Đây nữa, rút một tờ ra, coi xem chú lấy được nhiệm vụ cấp G gì.
Mắt thấy sẽ lên làm đại ca, giọng điệu đều to tát hơn nhiều.
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy trên cái hộp có một chữ G to đùng cùng một cái lỗ để đút tay vào, cũng không nhùng nhằng nữa, đưa tay rút một tờ nhiệm vụ, dù sao đều là nhiệm vụ cấp G, bắt được cái nào cũng như nhau, Mộ Dung Tiểu Thiên thoải mái cực kỳ.
Mạc Thiên nhận lấy giấy nhiệm vụ, trên mặt lại nở hoa:
– Vẫn là nhiệm vụ G cấp đơn giản nhất, chỉ là một câu đố móc, trắc nghiệm mẫu giáo mà thôi!
Đố móc? Mộ Dung Tiểu Thiên thần người, đang muốn hỏi thêm Mạc Thiên đố móc là gì, hệ thống thanh âm đã vang lên:
– Mời người chơi Ta Là Một Tên Trộm trả lời câu hỏi chuyển chức nhiệm vụ: Một đám cừu thêm vào Một đám cừu hỏi có mấy đàn cừu?
– Choáng tà là váng, khinh ta à, cả câu hỏi tầm thường này cũng hỏi.
Mộ Dung Tiểu Thiên thầm mắng rồi lớn tiếng đáp:
– HAI ĐÀN CỪU ( >.
Quyển I: Thương Mang
Tác giả: Quan Trào
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!