Ta Là Xuyên Không Giả - Chương 66: Hình Xăm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
915


Ta Là Xuyên Không Giả


Chương 66: Hình Xăm


Lý Huyền trông thấy Tần Vũ đã hoàn thành bước đầu tu luyện Vô Cực Quyết liền hài lòng, nhẹ gật đầu nói: “ Không tệ, bây giờ đệ sẽ không hấp thụ huyền khí nữa mà là Hồng Mông Tử Khí!”

“ Đây là vũ khí của đệ.”

Vừa nói Lý Huyền vừa lấy ra một thanh kiếm đen ngòm đưa cho Tần Vũ.

Tiếp nhận thanh kiếm, Tần Vũ khẽ sờ vào lưỡi kiếm liền đứt tay, hắn không khỏi tán thưởng: “ Kiếm tốt!”

Lý Huyền nhẹ nói: “ Không tính là tốt, cũng tạm được… Tiểu đệ, Luyện Khí kì chính là một người tu luyện cố gắng tinh thuần huyền khí của mình, nâng cao phẩm chất của huyền khí, vì vậy mới phân ra làm 9 giai đoạn, nhưng đệ tu luyện chính là Hồng Mông Tử Khí, loại khí này là cường đại nhất, siêu việt tất cả loại khí cho nên đệ giờ đã trực tiếp trở thành một Huyền giả!”

“ Hiện tại đệ thiếu chính là sự cô đọng và khống chế! Cô đọng là biến đổi từ lượng thành chất, chú trọng vào chất biến… Không ngừng áp súc Hồng Mông Tử Khí trong đan điền lại với nhau chính là cô đọng! Làm như vậy đệ sẽ trở lên cường đại hơn, sau này sẽ đi xa hơn trên con đường tu luyện… Tiếp theo là khống chế, tức là kiểm soát năng lượng của mình, ví dụ khi đệ đấm vào một hòn đá, lực lượng của đệ sẽ khiến hòn đá nổ tung! Nhưng nếu đệ kiểm soát sức mạnh của mình, đệ sẽ đấm với một sức lực mạnh mẽ nhưng phạm vi lực lượng bị tán sẽ tụ tập lại vào một điểm, gây lên sức công phá lớn.”

Nói xong, Lý Huyền đi tới một tảng đá trước mặt, đấm một phát với lực lượng cực kì lớn, đấm xong tảng đá vỡ vụn thành bụi phấn…

Sau đó Lý Huyền lại tới một tảng đá bên cạnh, đấm với một lực như trước, nhưng mà tảng đá không bị vỡ thành bụi phấn mà thủng một lỗ xuyên từ trước ra sau ở vị trí nắm đấm của Lý Huyền đánh vào.

Làm xong, Lý Huyền lại nói: “ Kiểm soát tốt, lực lượng đánh ra có thể mạnh gấp mấy chục lần, mấy trăm lần! Đệ hiểu chứ?”

Tần Vũ nhìn tảng đá sau đó nhìn Lý Huyền, lia lịa gật đầu nói: “ Dạ, đệ hiểu! Tỷ mau dạy đệ cách kiểm soát và cô đọng đi.”

Lý Huyền sau đó lại dạy cho Tần Vũ cách cô đọng và kiểm soát…

Thời gian lại thấm thoát trôi qua 2 năm.

Phía tây Trung Châu.

Hoang Thiên Thành.

“ Ai hồ lô đê! Kẹo hồ lô đê!”

“ Bà chủ, món này bao nhiêu!? Không bớt được hả?”

“ Ây za, vị huynh đài đi đâu mà vội mau vào đây chơi nha~…”

“ Bói đây bói đây!”

Trên đường người đi tấp lập, không khí nhộn nhịp với những tiếng trao đổi mua bán, Lý Huyền vẫn mặc bộ áo choảng rách rưới che kín toàn thân, tuy vậy nhan sắc của nàng khiến người đi đường không khỏi đứng lại ngắm nhìn.

Tần Vũ đã 18 tuổi, thân mặc một bộ quần áo phổ thông của người nông dân, đi bên cạnh Lý Huyền đồng thời vừa đi vừa giới thiệu cho nàng về Hoang Thiên Thành.

Hoang Thiên Thành là 1 trong 12 thành của Tây Lạc Châu.

Ở Trung Châu có 36 châu, Tây Lạc Châu là nơi nghèo nhất, đứng cuối trong bảng xếp hạng của 36 châu.

Ở Hoang Thiên Thành, cường giả mạnh nhất là thành chủ, tu vi Huyền Vương đỉnh phong! Nơi này 5 năm trước có tứ đại thế lực, Lâm gia, Lang gia, Đoạn gia, cùng Tần gia…

Nhưng không biết lý do gì, trong vòng một đêm Tần gia bị diệt tộc! Người cuối cùng của Tần gia hiện tại là Tần Vũ.

Tần Vũ dẫn theo Lý Huyền hướng về vị trí của Tần gia mà tới, vừa đi hắn vừa hồi ức, hai tay nhè nhẹ nắm chặt.

Bước tới trước cửa của Tần gia, bây giờ tấm bảng cửa ghi chữ Tần gia đã chẳng còn, thay vào đó ghi hai chữ “ Thanh lâu”.

Thanh lâu là nơi tụ tập các cô gái trẻ, những cô gái này bị bắt cóc vào đây hoặc là những người thiếu tiền bán thân vào đây… Công việc ở đây là ca hát, hầu hạ những vị khách đến chơi.

Thấy Tần gia trở thành một nơi bẩn thỉu như vậy, Tần Vũ không khỏi tức giẫn, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất cầm xuống tấm bảng ghi hai chữ “Thanh Lâu” sau đó đập nát tan tành, hét lớn: “ Cút hết ra đây!”

Hai tên bảo vệ gác ở cổng chỉ là người bình thường, không có tu luyện vì vậy khi Tần Vũ lấy tấm bảng xuống thì bọn họ còn chưa kịp phản ứng, khi nhận ra dưới chân của Tần Vũ là tấm bảng ghi chữ “Thanh Lâu” đã nát tan, mặt hai tên bảo vệ không khỏi biến sắc, giân giữ quát lớn: “ To gan!”

Hai tên hùng hổ đi tới, định ra tay túm lấy Tần Vũ nhưng mà còn chưa kịp động thủ đã bị Tần Vũ đá phát bay dính vào từng, miệng hộc máu ngất đi.

Thanh Lâu là nơi khá nổi tiếng, thường thường được các con nhà giàu đến chơi vì vậy hành động của Tần Vũ rất nhanh thu hút ánh mắt của mọi người, thấy Tần Vũ động thủ đám người không khỏi tránh xa hắn một chút, sau đó xì xào bàn tán, đương nhiên trong đó cũng là bàn tán về Tần Vũ và bên cạnh hắn một thiếu nữ xinh đẹp là Lý Huyền.

Lý Huyền nhan sắc không khỏi khiến những thiếu gia, công tử ở đây ngây người, thân dưới cục thịt không tự chủ được đứng thẳng lên, đám gái bên cạnh những thiếu gia này nhìn Lý Huyền với ánh mắt ghen tỵ cùng cay độc…

“ Là ai đến đây gây sự!”

Một tiếng quát từ bên trong Tần gia vang ra ngoài, đám người nghe được giọng nói này lập tức ánh mắt có chút thương hại nhìn Tần Vũ… Ở Hoang Thiên Thành, có ba điều kiêng kị nhất, Thứ nhất là thành chủ, thứ hai là tam đại gia tộc, thứ ba chính là Thanh Lâu!

Thanh Lâu sau lưng chỗ dựa chính là tam đại gia tộc!

Từ cửa bước ra là một phụ nữ tầm 40 tuổi, mặt trang điểm son phấn rất đậm, thân mặc một bộ quần áo màu hồng ccó chút mỏng manh. Nhìn thấy hai tên canh cửa bị đánh không biết sống chết nằm ở dưới tường, không khỏi trầm giọng nói: “ Là kẻ nào mau ra đây!”

“ Chát!” – Bỗng nhiên một cái tát vả thẳng vào mặt của người phụ nữ trung niên này.

“ Phụt!” – Ngã xuống đất, phụt máu mồm, người phụ nữ này ánh mắt không thể tin được nhìn Tần Vũ, miệng không khỏi run rẩy nói: “ H-Huyền giả…”

Tần Vũ từng bước từng bước tiến tới người phụ nữ này sau đó ngồi xuống, nhìn với vẻ mặt tức giận, sau đó trầm giọng: “ Bây giờ ta hỏi ngươi, nếu ngươi không trả lời được vấn đề của ta, đón lấy ta sẽ cho ngươi chết!”

Người phụ nữ này sợ hãi, sau đó vội nói: “ Vâng, vâng, ngài hãy hỏi đi ạ.”

Tần Vũ: “ Tại sao Tần gia nơi ở lại trở thành Thanh Lâu!”

Người phụ nữ này vội nói: “ B-Bẩm, Tần gia sau khi diệt tộc, Lâm gia, Lang gia, Đoạn gia đã chiếm lĩnh Tần gia… Ba gia tộc tranh đấu kịch liệt nên thành chủ phải ra tay, sau đó con trai của phủ thành chủ đã hướng ba đại gia tộc yêu cầu cùng hợp tác xây dựng một thanh lâu để làm một hậu cung cho mình.”

Nghe xong Tần Vũ đứng dậy, chạy một mạch thẳng vào trong Tần gia, Lý Huyền cũng lập tức đi theo.

………………….

“ Mỹ nữ, ehehehe, hầu hạ đại gia tốt đại gia sẽ thưởng cho.”

“ Ây nha, thiệt là, chỗ đó đừng sờ, nhột…”

Một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau trên giường, hai người đang chim chuột bỗng nhiên có người đạp cửa.

Nữ tử hoảng sợ ôm thật chặt nam tử, nam tử hốt hoảng: “ Ngươi là ai?”

Lý Huyền cùng Tần Vũ bước vào, Tần Vũ nhìn xung quanh căn phòng, đây là nơi thờ các vị tổ tiên của Tần gia…

Nhìn xung quanh căn phòng vẫn còn cấu trúc như cũ, Tần Vũ thấy xung quanh không còn những bài vị của tổ tiên nữa, không còn một đồ thờ cúng nào, thay vào đó căn phòng toàn những bộ quần áo, tủ chứa những lọ nước hoa thơm nức mũi cùng chiếc giường toát ra mùi hương mê mẩn.

Thấy nơi thờ cúng tổ tiên trở thành một căn phòng cho nam nữ ân ái, Tần Vũ không khỏi mặt trắng bệch vì quá giận giữ, hai tay nắm chặt lại đến nỗi móng tay ghim vào nòng bàn tay chảy máu, ánh mắt hắn giữ tợn, hắn giơ tay trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, nhìn về đôi nam nữ kia với ánh mắt tràn đầy sát khí!

Đôi nam nữ sợ hai, ngồi bết xuống đất ôm nhau co rúm lại, không ngừng run rẩy, Lý Huyền nhè nhẹ cầm lại tay của Tần Vũ khiến hắn dừng bước sau đó quay người nhìn nàng, Lý Huyền khẽ lắc đầu nói: “ Bọn họ không đáng chết, đáng chết là những kẻ chủ mưu, những kẻ làm chủ nơi này…”

Tần Vũ thu hồi sát khí, hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, sau đó khẽ gật đầu với Lý Huyền rồi đi ra phòng sau đó trầm hống: “ Tất cả mọi người trong Thanh Lâu lập tức cút hết ra ngoài! Kẻ nào muốn chết thì ở lại, nơi này là Tần gia không phải là Thanh Lâu! Kẻ nào không mau cút đừng trách Tần Vũ ta độc ác! Cho các ngươi 1 giờ chuẩn bị cuốn gói!”

Mọi người nghe vậy hoảng sợ, không ai không dám nghe theo, bởi vì khi Tần Vũ đi vào trong Thanh Lâu đã đại náo một hồi, bất kì ai cản đường hắn đều bị đánh cho khóc kêu cha kêu mẹ.

Rất nhanh chưa tới 30 phút cả đám người trong Thanh Lâu đi hết ra ngoài, nhưng vẫn còn một số tên cứng đầu vẫn ở trong, những kẻ cứng đầu này toàn bộ đều là người của tam đại gia tộc.

Một gã mặc hoa bào, tay cầm quạt nhìn Tần Vũ nói: “ Ah, Tần Vũ, cái tên nghe quen quen nha,… À, đúng rồi, là con chó mất nhà, là dư nghiêt của Tần gia, hahahaha.”

Tần Vũ lạnh lùng nhìn gã thanh niên mặc hoa bào, sau đó cược bộ từ từ đi tới trước mặt của hắn, thấy Tần Vũ bộ dáng muốn động thủ, gã thanh niên mặc hoa bào híp mắt lại sau đó khẽ giơ tay ra hiệu.

“ Sưu! Sưu Sưu ~!” – 5 người mặc trang phục có ghi chữ “ Đoạn” ở giữa ngực xuất hiện xung quanh thanh niên mặc hoa bào.

5 người ánh mắt bất thiện nhìn Tần Vũ, một kẻ trong đó giọng nói có chút già nua: “ Huyền giả thất giai… Con sâu cái kiến mà cũng dám cả gan làm loạn!”

Nói xong người này lập tức lao vào tấn công Lý Huyền, quyền kình sắp áp sát mặt Lý Huyền bỗng nhiên bị chặn lại, lão giả này biến sắc, chân lập tức đá về phía hông Tần Vũ.

Tần Vũ lập tức một tay còn lại túm được chân của lão giả, sau đó vặn một phát, tiếng xương vỡ cùng tiếng rên vì đau đơn vang lên, sau đó Tần Vũ trở tay chính là một đấm về phía người lão giả, lão giả hai tay che lại muốn đỡ đòn nhưng mà lực đạo của Tần Vũ quá mạnh khiến lão ta đỡ đòn thất bại.

Lão ta lập tức bay ngược về phía sau, miệng phụt máu rồi ngất, sống chết không rõ…

Tần Vũ hờ hững, lạnh nhạt nói: “ Thì ra Đại Huyền Giả đỉnh phong cũng chỉ có vậy… Người của Đoạn gia chỉ toàn một lũ phế vật vậy sao.”

“ Ngươi…!” – Thanh niên hoa bào tức giận, tay chỉ vào mặt Tần Vũ muốn nói lại thôi.

Sau đó hắn ánh mắt ác độc nhìn sau lưng Tần Vũ là Lý Huyền, sau đó khẽ ra hiệu, lập tức 4 người còn lại lao về phía Tần Vũ tạo thành một vòng vây, còn thanh niên hoa bào ném ra một quả bom khói, sau đó chạy thật nhanh tới phía Lý Huyền.

Bởi vì boom khói cản trở tầm nhìn, Lý Huyền đứng sau lưng Tần Vũ cũng có chút xa vì vậy Tần Vũ không thể trông thấy Lý Huyền…

Tần Vũ cầm trong tay thanh kiếm uốn lượn tấn công 4 người, người bên ngoài nhìn vào trong đám khói chỉ thấy những tia lửa lóe ra cũng những tiếng kêu thảm thiết, trong tích tắc chưa đến 10 giây Tần Vũ đã xử lý xong 4 người.

Boom khói cũng bắt đầu tan, Tần Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước nhưng không thấy thanh niên hoa bào đâu, vừa mới quay đầu lại nhìn Lý Huyền lập tức hắn liền sững sờ, ngây ngốc, sau đó hai mắt nước mắt rưng rưng, hét lớn: “ Không!!!”

Lý Huyền bị một kiếm đâm xuyên tim, miệng hộc máu, ngực máu đỏ thẫm, hai mắt có chút ảm đạm nhìn về phía Tần Vũ, giọng nói có chút gắng gượng nói: “ Đệ… Hãy sống thật tốt và trở thành một cường giả…”

Nói xong nàng liền nhắm mắt lại, cả người vô lực, thanh niên hoa bào thấy Lý Huyền chết không khỏi khẽ nói: “ Thật là một cô gái đẹp, đáng tiếc ta không chiếm được nên chỉ có thể phá! Hahahaha.”

Tần Vũ chết đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Huyền, hắn không tin! Hắn không tin được, Lý Huyền mới còn sống sờ sờ nói chuyện với hắn, hiện giờ nàng chết rồi, hắn nhớ lại những lúc Lý Huyền dạy dỗ hắn, chiếu cố hắn ở nhà hoang, hắn nhớ lại phút giây gặp gỡ Lý Huyền ban đầu.

Lúc này Tần Vũ không nói gì, chỉ im lặng, ánh mắt sau đó liếc tới trên tay của thanh niên hoa bào, sau đó mở to mắt, gằn từng chữ: “ Tại- Sao- Ngươi- Lại- Có- Hình- Xăm- Đấy!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN