Tà Ma Chi Chủ - Tán Ma Tu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Tà Ma Chi Chủ


Tán Ma Tu



Ngày hôm sau, Trần Nguyên và Triệu Đại Lôi rời thành, đi về hướng Tích Vân San. Tích Vân San tọa lạc ở tây nam thị trấn Vũ An, đi một ngày là đến. Trên núi truyền rằng có một thiếu nữ quanh vùng đó chỉ cần có chút nhan sắc đều bị bắt làm nhục, sau đó đều bị giết hại. Không những thế tiền bạc còn bị cướp sạch, thậm chí còn dẫn đến thảm kịch diệt môn. Những người bị hại đều đã báo quan, tiếc rằng, ở vào thời thế hỗn loạn này, nhìn gương thành Vũ An ngày hôm qua, Trần Nguyên cũng đoán ra được tại sao đến giờ tán ma tu này vẫn nhởn nhơ, bởi vì căn bản quan phủ không quan tâm. Cũng may là tên ác ma này trước giờ không lộ mặt ban ngày, đều là ban đêm hành động, nên bây giờ hầu như không ai dám ra ngoài ban đêm, dù cho ban đêm đèn đuốc sáng rực. Những kẻ biết võ từng đối mặt với ác ma nói, tên này võ nghệ vô cùng tinh thông. Sau khi đã nắm tường tận vấn đề, tay cầm bản đồ, hai người Trần Nguyên quyết tiêu diệt tên ác ma xưng vương tại Tích Vân San này. Hắn làm việc xấu hận căm trời xanh.

“Đại Lôi, sao huynh hôm qua lại chọn lựa đến đây?”

Trần Nguyên thúc ngựa hỏi Triệu Đại Lôi đi bên cạnh.

“Cũng chỉ có mình đệ gọi ta là Đại Lôi!”

Triệu Hảo Thiên trả lời.

Cái tên Triệu Hảo Thiên, hiện tại trong đám đồ đệ uy danh hiển hách, ngay cả đám đồ đệ trong môn phái đối với biết tên thật của hắn đều như sấm đánh qua tai. Theo đồn khi hắn tham gia thi luyện đệ tử nội môn, tay không xé đôi mãnh thú, gây ra tiếng nổ lớn, đến cả đồ đệ đã luyện qua ngũ tạng hay phó tế đều không dám coi thường hắn.

“Hôm qua huynh cũng nhìn thấy, bọn đệ tử với trưởng lão trong yến tiệc thế nào rồi!”

Triệu Đại Lôi nói giọng chán ghét, nói:

“lúc tu luyện, cũng không thấy chúng như vậy!“

“Lòng người tham lam đã thành bản chất”

Trần Nguyên nói, rồi tự cười bản thân, đường tối trước mắt chẳng qua cũng chỉ là thiếu niên, tuy rằng võ công cao cường, nhưng chưa trải qua sinh tử,nên có nhiều việc sẽ không thể nhìn nhận thấu đáo. Hắn thì đã trải qua trận sinh tử, tính cách thay đổi, tâm tư trưởng thành, giống như thoát thai hoán cốt.

“Huynh trước nay đều đi theo môn chủ, có phát hiện ra điều gì thất thường?”

Trần Nguyên đổi đề tài.

Triệu Đại Lôi mặc dù ở đây là người duy nhất có thể gọi là bằng hữu của hắn, cũng nhiều lần giúp đỡ, mặc dù đây chỉ là thương cho bách tính yếu ớt mà giúp đỡ, nhưng Trần Nguyên cũng không mong hắn đi vào chỗ nguy hiểm mà không hay biết.

“Môn chủ đối với ta rất tốt, mặc dù trước nay rất uy nghiêm,yêu cầu ra phải tu luyện,hành xử phải lanh lợi, nhưng mục đích cũng chỉ mong ta nâng cao võ nghệ!”

Triệu Đại Lôi ánh mắt ngờ vực trả lời Trần Nguyên.

Trần Nguyên ậm ừ, không hỏi gì thêm, tránh dẫn đến hoài nghi. Trong lòng tự hỏi, lẽ nào ta đa nghi rồi? Hai người thúc nhanh ngựa hướng về Tích Vân Sơn, chỉ hết nửa ngày đã tới. Đến thị trấn gần chân núi, không trực tiếp đi vào núi, mà âm thầm dò thám tin tức xung quanh, dò xét xem còn con đường bí mật nào vô núi.

“Hai ta lần đầu đến đây, mà tên ác ma này đã nhiều lần ra tay với trấn này, cho dù trong hoàn cảnh đã chuẩn bị trước, cũng đều đạt được mục đích, chắc chắn đường lối nơi đây đều nắm rõ.“

“Ta cần chặn đứng đường lui của hắn, đợi đến thời cơ tiêu diệt hắn thì không thể để hắn có đường thoát.”

Trần Nguyên giải thích với Triệu Đại Lôi.

“Bách tính nơi đây cũng từng bỏ tiền ra mời các cao thủ lên núi truy tìm tung tích của tên ác ma, nhưng đều công cốc, có thể thấy nơi hắn ẩn nấp trốn tránh vô cùng kín đáo.“

“Liên kết lại những tin tức đã thu thập được, theo như mô tả của các cao thủ đó, thì hắn ta ẩn nấp ở giữa ngọn núi.”

Trần Nguyên chỉ lên bản đồ nói.

“Chúng ta chỉ cần lên núi mà không làm kinh động đến hắn, niêm phong lối vào, thì cho dù hắn có ẩn kín, chỉ cần chúng ta lục soát lần lượt, hắn sẽ hết đường chạy, sống không nổi đến ngày mai!”

Sau đó, Triệu Đại Lôi cùng Trần Nguyên nghỉ đến ngày thứ hai khi trời vừa sáng, liền âm thầm lên núi. Giữa núi bắt đầu có sương mù, từ từ chiếu sáng, rừng núi âm u, ẩn nấp vô cùng tiện, nên rất khó phát hiện.

“Dưới núi không người phát cảnh báo, tên ác ma này nhất định vẫn còn trên núi, không chừng là trong khu rừng kia!”

Hai người bắt đầu lục soát, cho đến khi chỉ còn khu rừng. Thoạt nhìn thì thấy rừng rậm âm u, cho dù có lại gần cũng khó phát hiện ra điều khác lạ. Khi hai người đã vượt qua chướng ngại, phát hiện ra một lối đi nhỏ, giống như lối mòn có người thường xuyên đi, cuối đường là vách núi.

“Cứu, cứu với!”

Hai người họ đang tiến gần vách núi, liền nghe thấy tiếng rên rỉ kêu cứu.

“Hai vị thiếu hiệp cứu tôi với…”- một lão nhân gầy gò nhìn thấy hai người họ, liền lộ rõ thần sắc kích động.

“Ta là lão già dưới núi, hôm qua lên đây đốn củi, không ngờ bị gãy chân, không đi nổi!”

“Vậy sao?”

Khuôn mặt Trần Nguyên lộ vẻ cười cợt, tiến lên phía trước, đối diện với lão già, đột nhiên tung ra một chưởng mạnh.

Lão già vốn gãy chân, chuyển mình biến dạng, tốc độ cực nhanh, tránh được chưởng lực của Trần Nguyên, không hề giống gãy chân. Và rồi vốn dĩ là khuôn mặt và hình dáng của lão già gầy gò, thoắt cái biến dần có da thịt.

“Co rút dị dung thuật?”

Trần Nguyên thoáng chút kinh ngạc.

Từ lúc biết thế gian có thuật làm cứng gân cốt, đã biết rằng máu thịt gân cốt đều có thể cải sắc, vậy thì thuật dị dung xương đòn cũng chỉ là bình thường, chẳng qua có chút khác mà thôi.

Không ngờ đến hôm nay có thể tận mắt chứng kiến.

“Sao ngươi biết là ta ngụy trang?”

Lão già hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, dáng vẻ tinh anh, khác hẳn so với lúc đầu.

“Nơi này có ác ma trú ngụ, người thường sao dám lên núi đốn củi, hơn nữa ngươi nói hôm qua lên núi, vậy chắc ngươi rõ hai ta hôm qua nghỉ tại chân núi.”

Trần Nguyên không thèm để ý mặt lão già thất sắc, tiếp tục nói.

“Ngươi nghe âm thanh vọng tới, biết có người sắp tới, liền giả dạng, muốn lừa bọn ta.

“Trần Nguyên, không cần phí lời với hắn, để ta giết hắn!”

Triệu Đại Lôi đơn giản thô lỗ, không muốn phí thêm giây phút nào với hắn.

“Muốn giết ta đâu dễ dàng vậy!”

Tên ác ma thấy sự việc bị bại lộ, cũng quyết không chịu ngồi chờ chết, hét to một tiếng, tay cầm một vật đánh thẳng vào hai người họ.

“Bột độc hoàng, cẩn thận!”

Triệu Đại Lôi hét lên cảnh báo.

Ngay lúc đó Trần Nguyên cảm thấy một màu hoàng hôn trước mắt, che vội đôi mắt, bột độc hoàng tràn vào miệng mũi, tai nghe thấy tiếng động lớn đánh về phía mình.

Nghe thấy tiếng động, Trần Nguyên chuyển người tung một chưởng, chỉ tiếc lão già không chú ý đến vòng cung móc vào miệng hắn.

Lão ác ma thấy hai người trúng chiêu, thần sắc vui mừng. Từ lúc Triệu Đại Lôi miệng lộ vết máu, lão ác ma biết hắn không phải là đối thủ của hắn.

Vì vậy hắn giở thủ đoạn mới có hi vọng thoát thân. Hắn nghĩ thiếu niên nhìn ra chân tướng hắn kia tuy cũng có luyện gân cốt, nhưng không thể là đối thủ của hắn.

Luyện gân cốt, cùng với công phu thủy ma mà bản thân đã trầm trong mấy chục năm, tự mình ra tay có thể hạ được hắn. Tuy nhiên quyền phong của lão già vừa mới tiếp xúc với chưởng Liệt Hỏa của Trần Nguyên, mặt liền biến sắc, thế chưởng lực mạnh, gân cốt hùng hậu dị thường, rõ ràng không phải là kẻ có thể địch được. Lão già vội chuyển người lùi sau, tính đào tẩu, đột nhiên cảm thấy bên đầu có luồng khí lực truyền đến, ngay đó thấy cánh tay kinh mạch đau đớn khôn cùng, hóa ra đã đứt lìa. Sau đó, lại cảm thấy đầu như cả đàn bò đực đâm trúng, lão ta lùi sát đến vách núi.

“Hai vị có phải là đệ tử m Ma Tông, xin hãy nể mặt chủ nhân ta, tha ta một mạng!”

Lão liên mồm nói:

“Chủ nhân ta là Đoạn Thiên Lương!”

“Đoạn Thiên Lương?”

Triệu Đại Lôi hỏi xác nhận.

Trần Nguyên biết, đây chính là tên của thiếu chủ quận Vũ An.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN