Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư - Chương 93: So chiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư


Chương 93: So chiêu


Hai người sau khi vào trong, Tống Dư Hàng cũng bước ra khỏi phòng bếp, nắm tay Lâm Yêm cố tình che chắn cho nàng gọi một tiếng “Chị dâu”.

Quý Cảnh Hành gật đầu, không thể hiện quá nhiều nét mặt, ngược lại là Tiểu Duy buông lỏng tay mẹ mình, nhiệt tình nhảy bổ vào trong ngực cô.

Tống Dư Hàng xoa đầu chơi đùa với nó một hồi: “Tiểu Duy, con đi xem TV đi, lát nữa có thể ăn cơm rồi.”

Đợi Tiểu Duy chạy đi, cô xoay người lại nhìn bạn gái mình, véo tay nàng.

“Em đến phòng tôi nghỉ ngơi chút đi, xong tôi gọi em.”

Lâm Yêm liếc mắt nhìn Quý Cảnh Hành cùng Tiểu Duy một lớn một nhỏ đang chơi đùa trên sô pha, sắc mặt vẫn không cách nào giãn ra.

Tống Dư Hàng không xem ai ra gì ôm vai Lâm Yêm, đẩy nàng từng bước đi vào phòng ngủ, vừa dỗ vừa hống.

“Được rồi, xem như nể mặt tôi và mẹ, trước khi đến đây chúng ta đã thoả thuận với nhau không sinh khí, có được không?”

Lâm Yêm “Hừm” một tiếng: “Em sinh khí cái gì, người ta chưa làm gì em, em tự dưng tức giận chẳng phải sinh sự vô cớ.”

Tống Dư Hàng cười cười, nhéo chóp mũi nàng: “Yêm Yêm nhà chúng ta rộng rãi nhất.”

Quý Cảnh Hành ngồi bóc vỏ quýt cho Tiểu Duy, dư quang thu hết màn đẩy đưa của hai người vào trong mắt, lòng chua xót nhưng ngoài mặt tỏ vẻ trấn định.

Nhìn Tống Dư Hàng đẩy người vào trong phòng, khoảng chừng mười phút mới ra với chiếc áo sơ mi bị xả lỏng mấy nút, trên cổ in dấu son môi đỏ chót, đây là lời cảnh cáo tuyên bố chủ quyền của Lâm Yêm.

Móng tay của Quý Cảnh Hành cắm sâu vào múi quýt làm nước quýt chảy ra.

Còn vẻ mặt của Tống Dư Hàng ngược lại cực kỳ thoả mãn, híp mắt mị tình, không cần nghĩ cũng biết hai người ở bên trong đó đã làm cái gì.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tống Dư Hàng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, rút khăn giấy trên bàn lau đi dấu son môi, không có ý tránh né.

Đây là tiếp thêm quyền hạn cho Lâm Yêm, cũng ngầm cảnh báo Quý Cảnh Hành hôm nay đừng làm ra chuyện gì xấu hổ.

Quý Cảnh Hành không khỏi mất mát, đưa múi quýt đã lột xong cho Tống Dư Hàng: “Dư Hàng, ăn quýt đi.”

Tống Dư Hàng xua tay từ chối: “Không được, em phụ mẹ nấu cơm, chị cho Tiểu Duy ăn đi.”

Quý Cảnh Hành cũng đứng lên: “Để chị giúp.”

Tống Dư Hàng nghiêng người nhìn nàng: “Người tới là khách, nào có đạo lý khách tự tay làm này nọ.”

“Nhưng chị—” Quý Cảnh Hành muốn phản bác đã bị Tống Dư Hàng ngắt lời.

“Chị dâu cứ ngồi đó đi, phòng bếp nhỏ, không chứa nổi ba người đâu, chị có đói ăn chút bánh trái lót dạ trước.”

Tống Dư Hàng không quá nhiệt tình cũng không quá xa cách, bất kể ngữ khí hay nét mặt đều giữ đúng khoảng cách nhạy cảm nhất định.

Cô cố tình dùng từ “khách nhân” để phân rõ khoảng cách giữa hai người.

“Dư Hàng, nhất định phải như vậy sao?” Gương mặt Quý Cảnh Hành lộ vẻ khổ sở.

Trong bếp truyền ra tiếng xào nấu thức ăn, Tống Dư Hàng xoắn tay áo, vẻ mặt rất bình thản tự nhiên.

“Chị dâu, trước đó là em thất lễ, em xin lỗi chị, nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm cũ, sau hôm nay quên hết mọi chuyện đi, cũng đừng khiến mẹ thương tâm ngay trong chính căn nhà này. Lâm Yêm cho dù có muôn vàn điều không tốt, nhưng cô ấy vẫn là bạn gái em….”

“Nhẫn em đã mua, ý tốt của chị em xin nhận, nhưng người cùng nàng đi hết nửa quãng đời còn lại là em, biết rõ hôm nay chị sẽ đến nhưng cô ấy vẫn muốn cùng em về nhà. Cô ấy không phải là người tính toán chi li, chỉ có chút cố chấp, cho dù sai cũng sẽ không chủ động mở miệng nhận sai, chị đừng để trong lòng làm gì.”

“Em không mong hai người có thể chung sống hoà bình, nhưng chỉ hôm nay, trước mặt con nhỏ, mẹ của chúng ta, mỗi người nhường một bước sẽ êm xuôi.”

Tống Dư Hàng nói xong gọi Tiểu Duy đến, búng lên trán nó: “Đến xem cô đã mua gì cho con, ở trước cửa phòng đó.

Tiểu Duy hoan hô một tiếng chạy tới, Tống Dư Hàng lập tức đẩy cửa phòng bếp bước vào, không cho Quý Cảnh Hành cơ hội mở miệng.

“Oa! Kẹp tóc thuỷ tinh Hello Kitty!” Tiểu Duy mở hộp quà, mắt lập tức sáng lên, kẹp tóc đủ kiểu hình dáng, có hoa, hình giọt nước, dưới ánh đèn trong suốt phát quang, đẹp cực kỳ.

“Còn có máy chụp hình đồ chơi nữa nè! Mẹ, mẹ nhìn xem!” Tiểu Duy lấy chiếc máy ảnh nhỏ màu hồng ra hí hửng, còn có búp bê và cả hộp vali màu nước nữa.

Búp bê Barbie thật lớn, và cả chiếc hộp nhạc ngựa gỗ xoay tròn.

Những thứ này e không phải bút tích của Tống Dư Hàng, những món quà cô tặng chỉ xoay quanh Transformers, súng đồ chơi, linh tinh các thứ khiến Quý Cảnh Hành không khỏi bất lực, thậm chí hoài nghi cô có phải muốn dưỡng tiểu Duy thành một đứa con trai hay không nữa.

Chỉ có thể là Lâm Yêm, chỉ có nàng mới có tâm tư tinh tế như vậy, thậm chí nàng còn nghĩ đến việc để Tiểu Duy luyện thư pháp, tặng hẳn cho cô bé bút lông lẫn nghiêng mực đắt giá, kích thước cùng trọng lượng đều thích hợp cho trẻ, đặc biệt là bộ sách đọc tiếng Anh hỗ trợ kỹ năng giao tiếp giọng chuẩn mới nhất mà ngay cả Quý Cảnh Hành muốn mua cho Tiểu Duy cũng phải e ngại vấn đề tài chính.

Phần hậu lễ hào phóng như vậy nói không quý giá là giả, Quý Cảnh Hành nhất thời dâng trào tư vị khó tả nhìn cánh cửa phòng ngủ của Tống Dư Hàng đóng chặt, chưa có dấu hiệu mở ra.

Lâm Yêm trong phòng lấy ra chiếc gương nhỏ, tô lại son, dùng ngón tay quẹt đi vết son thừa, mím môi, điện thoại chợt rung lên.

Nàng cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Khả: Nay em có về nhà ăn cơm không?

Lâm Yêm cảm thấy đủ hoàn hảo rồi thì đóng nắp thỏi son, vừa nhắn một hàng chữ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nàng bước ra mở.

Tiểu Duy ôm một đống kẹo trong tay đưa cho nàng: “Cô Lâm, cảm ơn cô, mẹ con nói lễ vật nhiều quá, Tiểu Duy không thể nhận nhiều như vậy.”

Quý Cảnh Hành ngồi trên sô pha chăm chú xem Tv không chớp mắt, kỳ thực đang vễnh tai nghe ngóng sang bên này.

Lâm Yêm chọn một viên kẹo sữa trên tay đứa nhỏ: “Không sao, Tiểu Duy, những thứ đó là quà cô mua cho Tiểu Duy thì chúng đã là của con, ai cũng không có quyền bắt con phải thế nào.”

Quý Cảnh Hành hận dến ngứa răng.

Lâm Yêm đứng thẳng người, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để người ngồi trong phòng khách nghe thấy.

“Đứa nhỏ là hài tử vô tội, việc tặng quà cũng chỉ dành riêng cho nó, người nào đó cũng không cần tự mình đa tình.”

Sắc mặt Quý Cảnh Hành lập tức biến đổi, vừa định mở miệng thì mẹ Tống đã bưng thức ăn từ trong bếp ra.

“Đói bụng cả rồi phải không, mau rửa tay ăn cơm.”

Bàn bát tiên vuông vức, mẹ Tống ngồi xuống đầu tiên, tiểu Duy muốn ngồi một mình, Quý Cảnh Hành cũng ngồi đơn lẻ, Tống Dư Hàng thì mở tạp dề ngồi xuống bên cạnh Lâm Yêm.

Môi Lâm Yêm nhất thời cong tớn không kìm được vui thích, khoé mắt lẫn đuôi mày hếch lên đắc ý chết đi được.

Tống Dư Hàng lén lút nắm tay nàng dưới bàn ăn, niết nhẹ: “Nếm thử bữa cơm tất niên ở nhà tôi đi, xem có hợp khẩu vị em không.”

“Ưhm! A di nấu vẫn là ngon nhất.” Lâm Yêm kéo dài giọng, miệng thì ngoan ngoãn lời ngon tiếng ngọt.

Mẹ Tống trước đó có bao nhiêu lo lắng giờ cũng tan thành mây khói, cười đến không khép miệng.

“Được được được, mau ăn thôi.”

Trên bàn cơm vài người cười nói vui vẻ, Tống Dư Hàng thỉnh thoảng dùng đũa gắp thức ăn cho mẹ mình, Tiểu Duy cũng gắp thức ăn, nhưng không hề đưa đến trong chén của Quý Cảnh Hành.

Bởi vì đây là lần đầu Lâm Yêm đến nhà ăn cơm tất niên, mẹ Tống đương nhiên nhiệt tình hơn một chút, cũng thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng, gắp một hồi thức ăn trong chén Lâm Yêm chất cao như núi.

Lâm Yêm không từ chối, từng đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng còn nói rõ hương vị của từng nguyên liệu chế biến.

Tống Dư Hàng kéo kéo góc áo nàng, nhỏ giọng nói: “Em ăn không hết thì đừng cố.”

Không khéo tối về lại khó chịu.

“Không có gì, em ăn được.” Lâm Yêm nói, cũng không biết bị sặc ớt hay là vì ăn quá vội, quay đi chỗ khác ho nhẹ.

Tống Dư Hàng vỗ vỗ sau lưng nàng.

Quý Cảnh Hành cầm đũa, giọng điệu có chút cổ quái: “Mẹ, hảo tâm thành lòng lang dạ thú, người ta đã quen sơn hào hải vị, sao ăn nổi cơm canh đạm bạc ở nhà chúng ta.”

Lâm Yêm quay mặt đi, ho đến khoé mắt ửng đỏ, bưng lên cốc nước sôi dể nguội, uống một ngụm rồi siết chặt ly.

Dưới bàn, Tống Dư Hàng nắm chặt tay Lâm Yêm.

Mẹ tống nhìn Quý Cảnh Hành rồi lại nhìn Lâm Yêm, không biết là ai nói sai gì hay làm sai chuyện gì, bà có chút xấu hổ không biết làm sao.

Lâm Yêm hít sâu mấy hơi, rốt cuộc bình thường trở lại, nhưng là ở không gian nào đó nàng phản dame cầm tay Tống Dư Hàng niết nhéo thật mạnh để trút giận.

Tống Dư Hàng đau đến nhe răng trợn mắt.

Lâm Yêm thong thả ăn hết chén thức ăn mà mẹ Tống gắp cho, lấy khăn giấy chấm mối.

“Nguyên liệu nấu ăn như nhau, chỉ có phương thức chế biến là bất đồng, sao phải phân rõ đắt rẻ sang hèn, không biết đây là tật xấu gì nữa.”

Giờ thì mẹ Tống mới biết, hoá ra các nàng không hợp nhau.

Quý Cảnh Hành thất sắc, bóp chặt đôi đũa muốn gãy làm đôi.

Lâm Yêm quay đầu mỉm cười với mẹ Tống: “Dì, thật sự ngon lắm, mẹ con mất sớm, nhiều năm rồi con chưa từng cùng người trong nhà quây quần ăn cơm tất niên, cám ơn Dì.”

Lúc nói câu này, khoé mắt nàng vẫn còn ửng hồng vì sặc, đôi mắt đen láy như chứa đựng cả hồ xuân thuỷ.

Nụ cười càng trở nên chân thành mềm mại.

Mẹ Tống cũng bị nàng cảm động tới nơi: “Vậy con ăn nhiều chút.”

Nói xong bà liền đẩy mấy đĩa thức ăn cay về phía mình.

Tống Dư Hàng vỗ vỗ lưng bà, múc cho bà chén canh.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi, ăn xong rồi thì vào thử quần áo mới Yêm Yêm mua cho mẹ, không vừa để tụi con mang đi đổi.”

Chuyển đề tài thành công.

“Sao phải phiền phức vậy, đã nói đến ăn cơm không được mua gì rồi mà? Về sau còn như vậy ta sẽ không tiếp con nữa.”

Tống Dư Hàng cười cười, lại múc thêm chén canh cho Tiểu Duy, rồi sau đó là Lâm Yêm.

“Con nói không tính, Lâm Yêm đồng ý mới được, hơn nữa, nhiều người thương mẹ không tốt sao. Lần nào con mua quần áo cho mẹ, mẹ cũng chê, vậy để lần sau con nói Yêm Yêm dẫn mẹ đi dạo phố.”

Lâm Yêm uống một muỗng canh: “Ưhm, được nha, đầu năm sau trung tâm thương mại thành phố sẽ khai trương một gian hàng mới. Con dẫn dì đi xem, ai như chị mỗi lần cùng em đi mua quần áo không biết nói gì ngoài khen đẹp đẹp đẹp, y như thu âm sẵn rồi nghe hỏi thì phát lên.”

Bầu không khí căng thẳng chợt loãng đi không ít.

Mẹ Tống vui vẻ lại gắp cho nàng một miếng gà luộc: “Nó giống hệt ba nó.”

Cả bàn cười vang, đến Tiểu Duy cũng vui theo mọi người. Tống Dư Hàng lại múc chén canh cuối cùng, đưa cho Quý Cảnh Hành.

“Chị dâu một mình vất vả, hôm nay mẹ cố tình dậy sớm mua thức ăn tươi về nấu, còn có cả đậu tây, hầm cả buổi trưa, rất tốt cho sức khoẻ lẫn dưỡng nhan.”

Quý Cảnh Hành không ngờ đến mình cũng có phần, hơi ngẩng ra.

Tống Dư Hàng thấy Quý Cảnh Hành không nhận liền vương tay đặt xuống bàn rồi ngồi lại xuống ghế cười nói với Lâm Yêm.

Lâm Yêm hậm hực trợn mắt, hôm nay đã kết thúc như vậy.

Một bữa cơm chứa đựng cơn sóng ngầm, lúc ăn xong lưng áo của Tống Dư Hàng đã ướt đẫm mồ hôi vì lo sợ hai người sẽ ngồi trên bàn cơm đánh nhau, kết quả chỉ là nói xiêng nói xỏ, xem như cũng bình an không xảy ra chuyện gì.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Giờ thì Quý Cảnh Hành không còn lý do gì để Tống Dư Hàng đưa mình về nhà, bởi vì cô không chỉ là em gái mình mà còn là bạn gái của một người khác.

Mẹ Tống đưa mẹ con Quý Cảnh Hành ra cửa, sờ sờ đầu Tiểu Duy: “Tiểu Duy ngoan, con vào trong chơi với cô út lát nha, mẹ có chuyện muốn nói với mẹ của con.

Quý Cảnh Hành đeo ba lô, nắm chặt tay Tiểu Duy: “Mẹ, mẹ có việc cứ nói thẳng đi ạ.”

Mẹ Tống thoáng liếc nhìn bên trong, Tống Dư Hàng đang thu dọn bàn ăn, Lâm Yêm giúp cô mở túi rác.

Bà nhỏ giọng nhìn cô con dâu: “Con cùng Yêm Yêm…. có chuyện gì sao? Có xích mích gì à?”

Câu hỏi khiến Quý Cảnh Hành bất ngờ khó trả lời.

Thì ra Tống Dư Hàng cùng Lâm Yêm chưa nói gì với bà về chuyện mình khó dễ hai người.

Quý Cảnh Hành miễn cưỡng cười trừ: “Không, không có gì đâu mẹ, nếu không còn việc gì khác chúng con về trước, cũng muộn rồi.”

Mẹ Tống nhìn hai người bận rộn trong phòng khách, không rảnh nhìn sang bên này, từ trong tay áo lấy ra một bao lì xì nhét vào tay Quý Cảnh Hành.

“Cầm, cầm lấy.”

Quý Cảnh Hành từ chối, trả lại bà: “Mẹ, này….”

Mặt bà nghiêm túc, trực tiếp đẩy Quý Cảnh Hành ra ngoài cửa, nhét trở lại vào trong túi nàng, giọng nói trở nên dịu nhẹ, tóc bà bạc trắng, run rẩy nắm tay Quý Cảnh Hành.

“Cầm đi, Cảnh Hành, chút tiền này mua gì đó cho Tiểu Duy. Mẹ già rồi, không có nguyện vọng gì lớn lao, chỉ mong nhìn thấy gia đình mình hoà hợp vui vẻ, con cùng Dư Hàng đều có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, tiểu Duy bình an lớn lên là mẹ đã mỹ mãn lắm rồi.”

Quý Cảnh Hành tròng mắt đỏ hoe: “Mẹ…”

Mẹ Tống phất tay: “Con về sớm đi, ngày mai đừng quên đến ăn sủi cảo ha.”

Chờ mẹ Tống trở lại, Tống Dư Hàng đang đỡ Lâm Yêm sắc mặt trắng bệch từ trong toilet bước ra.

“Con bé bị làm sao vậy?”

“Con không sao a di.” Lâm Yêm mệt mỏi nâng mắt, trán lấm tấm mồ hôi, da thịt tái xanh muốn đứng dậy đi ra ngoài.

“Con cũng nên về thôi.”

Tống Dư Hàng đỡ nàng ngồi xuống: “Về cái gì mà về, em như vậy còn đòi về, đợi một lát, tôi rót cho em ly nước.”

Nói xong cô chạy vào bếp, mẹ Tống cũng theo sau.

“Sao lại như vậy? Lúc nãy con bé còn khoẻ lắm mà.”

Tống Dư Hàng nghiêng bình nước, nhỏ giọng oán trách.

“Trên bàn ăn con không dám nói, dạ dày cô ấy không tốt, không ăn được nhiều, bình rượu thuốc của mẹ ngâm ít nhất mười năm, con còn không dám động mà mẹ liên tục rót cho nàng. Giờ thì tốt rồi, sơn hào hải vị, cơm canh đạm bạc cái gì, đều nôn ra hết trơn.”

Nói xong, cô lắc đầu bước ra ngoài, đưa ly nước đến cho Lâm Yêm, cẩn thận uy nàng uốt nước.

“Rượu thuốc vừa cay vừa nồng, em không uống được thì đừng có cố, bình thường không ai bồi mẹ tôi uống rượu, có ai bắt em đâu?”

Lâm Yêm nhấp một ngụm, khoẻ lên một chút: “Em tự mình, tự mình được chưa, dì vui vẻ là được rồi.”

Mẹ Tống trong bếp nghe được, lòng mềm nhũn, hốc mắt lập tức nóng lên.

Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, thật khiến người ta thương mà.

“Đây, Yêm Yêm, con uống viên thuốc tiêu này đi, sau không ăn được gì, không uống được gì phải nói với a di. Còn con, Dư Hàng, chăn nệm trong phòng hôm qua mẹ vừa thay mới, hôm nay đừng về nữa, nhà con xa như vậy, ngủ lại một đêm đi.

“Cám ơn dì.” Lâm Yêm nghe xong nửa câu đầu, bỏ viên thuốc vào trong miệng, nghe tiếp nửa câu sau chiếu chút nữa bị viên thuốc làm sặc, sắc mặt đỏ bừng.

“Vậy…. không tốt lắm đâu?”

Mẹ Tống lại vào phòng bếp, lấy mật ông pha với gừng nấu cho nàng chén canh giải rượu, pha xong bà bước ra bật TV xem: “Có gì không tốt, sớm hay muộn gì cũng thành người một nhà. Hai đứa ở lại căn nhà này còn náo nhiệt thêm được chút, con về rồi, một mình Dư Hàng nó chơi với ai.”

Tống Dư Hàng ngồi giữa hai người, ôm chặt vai mẹ Tống, trưng ra cái mặt quỷ.

“Mẹ đúng là mẹ ruột của con.”

Một già một trẻ đồng lòng thúc khuỷu tay vào bụng cô.

Lâm Yêm nghiếng răng: “Tống, Dư, Hàng.”

Mẹ Tống: “Có mẹ ruột cũng phải đi rửa chén cho mẹ.”

Tống Dư Hàng ngửa mặt lên trời rên thất thanh ôm bụng ngã xuống sô pha.

Lâm Trạch.

“Khụ khụ khụ…. không ăn.” Lão nhân kịch liệt ho khan, bàn ăn trong căn biệt thự to là thế những chỉ có một mình ông ngồi trơ mình.

Căn phòng lạnh lẽo, thức ăn phong phú ngon miệng trên ban thế nhưng ông chỉ động mấy đũa.

Người phụ nữ nhẹ nhàng bước đến vỗ lên lưng ông, lấy khăn giấy chấm lau nước bọt đang vương vãi trên miệng.

“Được được, không ăn, em đỡ lão gia về phòng nghỉ ngơi.”

Lâm Hựu Nguyên đưa mắt nhìn người phụ nữ, tiếng nói nghẹn ngào: “Không sao, lão Lâm đưa ta lên là được, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”

Tròng mắt người phụ nữ chuyển động muốn nói gì đó, Quản gia trước giờ là tâm phúc bên cạnh Lâm Hựu Nguyên, đã đẩy ông đi xa.

Người phụ nữ hậm hực đứng tại chỗ dậm chân.

Người hầu đến hỏi: “Phu nhân, thức ăn còn dùng không ạ?”

“Ăn gì nổi nữa, đem cho chó ăn đi.” Người phụ nữ kéo khăn, gương mặt dữ tợn khiến người hầu hoảng sợ lui về sau mấy bước, không dám ngẩng đầu nhìn.

“Dạ, phu nhân.”

Hành lang âm u chạm khắc những hoa văn tinh xảo, xe lăn đẩy đi trên sàn không hề phát ra tiếng động.

Lâm Hựu Nguyên lại ho vài tiếng, sắc mặt tiều tuỵ, hốc mắt lõm sâu mặc áo ngủ rộng thùng thình, da nhăn nheo chi chít đốm đồi mồi.

Dùng mắt thường có thể thấy được ông đang già đi nhanh chóng.

Quản gia có chút đau lòng: “Lão gia….”

Lâm Hựu Nguyên xua tay ngăn lời ông nói: “Tiểu Khả hôm nay có đến không?”

Lâm quản gia lắc đầu: “Không đến, mẹ của thiếu gia bệnh nặng, cho nên cậu ấy không đến, nhưng là cậu ấy có sai người mang lễ vật hạ lễ, nói là sáng mai sẽ đến chúc năm mới.”

Lâm Hựu Nguyên, run môi cười: “À, là gì vậy?”

“Là một ống thuốc hít hình hổ cổ xưa, nghe đâu là di vật dưới thời triều Thanh, lùng sục hơn nửa năm mới tìm được tặng cho ngài.”

“Tên nhóc này, thật có tâm.” Lâm Hựu Nguyên tựa vào lưng ghế xe thở dài, vừa thở xong lại tiếp tục ho khan không ngừng.

“Lão gia….” Quản gia giơ tay nhuận khí cho ông.

Lâm Hựu Nguyên phác tay ý bảo không cần: “Ông cảm thấy người đàn bà tên Kim Hạ này có đáng tin không?”

“Tôi không dám phỏng đoán về phu nhân.” Lão quản gia cúi đầu.

Lâm Hựu Nguyên dùng khăn che môi, cổ họng phát ra tiếng hô hô, nhất thời không phân rõ được rốt cuộc ông đang ho hay đang cười.

Ông không hỏi, Lâm Hựu Nguyên cũng không nói gì.

“Tiểu thư đã về chưa?”

Lâm quản gia đẩy ông tiến về trước, lắc đầu.

Lâm Hựu Nguyên nhắm mắt lại, để mặc Quản gia đẩy mình trở về phòng.

“Không về thì tốt, không về thì tốt.”

Căn biệt thự lại khôi phục tĩnh lặng, khu rừng phía xa vang lên tiếng sói tru.

Kim Hạ lén ra khỏi cửa lớn, tiến vào toà kiến trúc bên cạnh.

“Không phải nói cô đừng đến đây sao?” Lâm Khả mở cửa thư phòng, nhìn xung quanh, hành lang tối lửa tắt đèn, không một bóng người.

Hắn túm người kéo vào trong.

Kim Hạ lẳng lơ mà nép vào trong ngực Lâm Khả, đầu ngón tay vẻ vòng trước ngực hắn.

“Ta bị lão đông tây kia chọc giận.”

Ả ta không phải không uỷ khuất, Lâm Khả đẩy ả ta ra.

“Về đi, nơi này không phải chỗ mà cô có thể đặt chân đến.”

“Nhưng mà….” Kim Hạ tức giận dậm chân: “Bao giờ ông ta mới chết đây? Mỗi ngày đều phải hầu hạ, nhìn làn da nhăn nheo chảy xệ của ông ta, còn phải tắm rửa các thứ, phát ói.”

Lâm Khả hừ lạnh, bước đến bàn làm việc tiếp tục công việc của mình.

“Con rết trăm chân chết cũng không quỵ, không nhanh như vậy.”

“Nhưng cái thuốc kia đầu độc nửa năm rồi mà không thấy dấu hiệu gì —” Kim Hạ hờn dỗi, vòng đến trước người Lâm Khả, muốn ngồi lên đùi hắn lại thoáng nhìn thấy quả cầu thuỷ tinh trên bàn, lập tức mặt mài sáng lên.

“Ồ, cái này hay nhỉ!”

Vừa nói ả ta vừa cầm lên.

Chưa đợi ả ngồi xuống đã bị người đoạt lại quả cầu, túm cổ đẩy lên tường.

Ánh mắt Lâm Khả đỏ ngầu, lực tay rất mạnh.

“Đừng, chạm, vào, đồ, của, tôi.”

Kim Hạ bị nhấc bỗng ép lên tường, hai chân vùng vẫy, ả ta ngàn lần không nghĩ đến trông Lâm Khả gầy yếu thế nhưng sức lực lại lớn như vậy.

Hơn nữa gương mặt hắn lúc này không còn vẻ hiền lành như trước, thay vào đó là cái nhìn hung tợn lạnh lùng, giống như thật sự muốn bóp chết mình.

Kim Hạ sợ hãi, càng lúc càng khó thở, ả chảy nước mắt, liều mạng nắm cổ tay Lâm Khả muốn kéo ra.

“Khụ khụ…. Xin lỗi…. tôi…. tôi sai rồi.”

Có vô số lần Lâm Khả muốn giết chết ả, muốn biến ả thành tiêu bản để trở thành vật trang trí.

Nhưng nghĩ đến ả ta vẫn còn giá trị lợi dụng nên đã gạt suy nghĩ đó đi.

Tơ máu trong đôi mắt đỏ ngầu dần lặn đi.

Lâm Khả buông tay, Kim Hạ lập tức ngã ngồi xuống đất, khắp người rung rẩy, kinh hãi mà nhìn hắn.

Lâm Khả cúi người, nhẹ nhàng đỡ ả ta lên, thậm chí còn ân cần phủi đi bụi bẩn trên người ả.

“Ngại quá, doạ cô rồi, đấy là một món đồ rất quý giá, cho nên tôi không muốn ai khác chạm vào.”

Người phụ nữ mắt đỏ hoe, trên cổ còn hằng vết vân bàn tay, Lâm Khả giúp ả xoa xoa giảm bớt đau đớn.

“Thực xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động, bớt đau chưa, sau này sẽ không vậy nữa, cô phải tin tôi, tôi nhất định sẽ cứu cô thoát khỏi khổ ải.”

Lúc lạnh lùng thô bạo, lúc nhu tình như nước, thay đổi chóng mặt khiến người kinh sợ.

Giống như ả ta chưa từng quen biết người đàn ông này, nhìn hắn vô cớ máu lạnh.

Lâm Khả tiếp tục phát huy sở trường, bưng ly nước trên bàn đưa qua: “Lỗi của tôi, uống miếng nước đi, đêm nay tâm tình tôi không được tốt, cô chăm sóc Lâm Hựu Nguyên vất vả rồi, tôi hẳn phải thông cảm với cô mới phải.”

Kim Hạ không dám nhiều lời nữa, đẩy tay Lâm Khả ra tự mình đứng dậy: “Không có việc gì, không sao, tôi về trước.”

Nói xong ả xoay người chạy đi như muốn chạy trốn thật nhanh.

Kim Hạ đi không lâu, một bóng người đen ngòm từ phía sau kệ sách bước ra.

“Ngươi không giết cô ta, không sợ cô ta sẽ nói lại với Lâm Hựu Nguyên?”

Lâm Khả hừ lạnh, vân vê quả cầu thuỷ tinh kia, giống như vuốt ve thân thể nữ nhân mềm mại.

“Lâm Hựu Nguyên không phải ngọn đèn cạn dầu, nói cho lão thì cô ta càng sống không thọ.”

“Vậy ngươi không lo việc cô ta sẽ không liên lạc, càng không giúp ngươi làm gì cả?”

Lâm khả cười nhạo, chuyện đến nước này thì không cần che đậy làm gì.

“Uống thứ đó rồi rất ít ai không nghiện, chờ xem đi, ngày mai cô ta sẽ lại đến tìm ta.”

Áo đen xoay người muốn đi chợt bị gọi lại.

“Lần này ngươi làm khá lắm, tiền đã chuyển vào tài khoản của ngươi.”

Người nọ nhếch môi khinh thường: “Ngươi biết đấy, ta không cần tiền.”

“Ta biết, ngươi yên tâm đi.” Lâm Khả đứng dậy, nhét một thỏi vàng vào trong tay hắn.

“Ta sẽ giúp ngươi, giống như ngươi đã giúp ta vậy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN