Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư - Chương 94: "Trời cho"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư


Chương 94: "Trời cho"


Buổi tối đó, Lâm Yêm trải qua đêm giao thừa ở Tống gia, và đó cũng là hồi ức tốt đẹp nhất trong đời nàng.

Nàng tựa đầu lên vai Tống Dư Hàng, câu được câu không mà cắn hạt dưa, nghe mẹ Tống kể lại chút chuyện lúc nhỏ của cô, nhìn thấy Tống Dư Hàng e thẹn mà thật buồn cười.

Mẹ Tống hỏi nàng ít chuyện về công việc lẫn thói quen sinh hoạt, Lâm Yêm đều thành thật trả lời, kể cả bệnh trạng hiện tại nàng cũng không giấu giếm.

Mẹ Tống nghe được cái hiểu cái không, không quá hiểu về căn bệnh này, chỉ biết Tống Dư Hàng giải thích rằng, nàng thường xuyên mất ngủ, liên tục uống thuốc, lúc căn bệnh bộc phát sẽ buồn nôn. Bà thật đau lòng đứa nhỏ này.

Cuối cùng, vẫn nói ra điều bà đắng đo nhất: “Cái…. cái hội chứng gì đó, không di truyền phải không?”

Lâm Yêm uống một ngụm nước còn chưa kịp nuốt, xì một tiếng thiếu điều muốn phun hết cả ra.

Quả nhiên, cha mẹ nào trên đời cũng đều quan tâm đến vấn đề này.

Mẹ Tống lo lắng sốt ruột.

Tống Dư Hàng cười: “Mẹ, không di truyền, hơn nữa cho dù có di truyền chẳng phải còn có con đây sao? Nếu còn không được nữa thì nhận con nuôi.”

Tống Dư Hàng cắn hạt dưa, bóc vỏ rồi đưa phần thịt bên trong cho Lâm Yêm.

“Mà sao mẹ lại biết?”

Mẹ Tống có chút ngượng ngừng, bà chưa từng tiếp xúc những chuyện thế này.

“Báo, báo chí có đăng.”

TV phát lên “Đêm nay khó quên”, ngoài cửa, tiếng chuông báo 0h cũng bắt đầu vang lên.

Mẹ Tống thở phào, bắt đầu đuổi người.

“Được rồi, nhanh tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai không phải còn lên máy bay sao?”

“Dạ.” Tống Dư Hàng hốt hạt dưa bỏ vào khay, kéo Lâm Yêm chạy vào phòng tắm.

“Mẹ, ngày mai không cần làm bữa sáng cho tụi con, tụi con muốn ngủ thêm.”

“Ừhm, biết rồi, biết rồi.”

Trong phòng khách truyền đến tiếng thở dài bất lực của mẹ Tống.

Tống Dư Hàng kéo Lâm Yêm đi rửa tay, sau đó đánh răng, rửa mặt rồi bắt đầu cởi áo len trên người nàng.

Lâm Yêm nắm lại góc áo, cảnh giác nhìn cô: “Chị làm gì?”

“Hai người cùng tắm, tiết kiệm thời gian.”

“Dì còn ở bên ngoài, chị —” Lâm Yêm mở trừng mắt, bị cô một phen bưng kín miệng.

Ngày mai chị ấy có muốn ra ngoài gặp người không vậy?

“Hmmmm, đừng kiếm cớ, trước đó còn lén lút, giờ thì quang minh chính đại rồi.”

“Ưhm…. không thể!” Lâm Yêm ngượng đến đỏ mặt, liều chết không khuất phục, thở hồng hộc muốn đẩy Tống Dư Hàng ra ngoài, lấy vòi sen phun nước đầy mặt cô.

Tống Dư Hàng lau nước trên mặt, vừa quay đầu thấy Tống mẫu vẫn còn bận rộn ngoài phòng khách, bước đến giúp bà thu dọn.

“Mẹ, để con, mẹ đi ngủ trước đi.”

Cô đỡ bà ngồi xuống sô pha, giật lấy cây chổi quét tước.

Mẹ Tống nhìn cô vóc người cao ráo mà phải khom lưng quét vỏ hạt dưa dưới gầm sô pha ra, lên tiếng gọi.

“Dư Hàng à.”

“Sao vậy mẹ?” Cô giương mắt nhìn bà, tay vẫn liên tục quét.

“Không có gì, nhìn con bây giờ mẹ lại nhớ tới lúc con vừa chào đời, bàn tay lớn hơn bình thường một chút, bác sĩ bảo sinh non, chắc không thể sống quá ba tháng, vậy mà giờ đã lớn thế này.”

Mẹ Tống nhìn di ảnh của người chồng quá cố, giơ tay ra so một chút, chảy nước mắt.

“Con còn cao hơn cả ông ấy.”

Tống Dư Hàng thả chổi xuống, nửa ngồi xổm dưới chân bà, nắm tay bà, có chút rung động: “Mẹ…”

Mẹ Tống vén tóc mai của cô ra sau vành tai: “Lúc trước mẹ không quá để tâm, giờ nhìn thấy con chăm sóc Lâm Yêm chu đáo như vậy, mới cảm thấy con gái mẹ đã trưởng thành rồi, có cách nghĩ của riêng mình.”

Tống Dư Hàng vùi mặt lên đầu gối bà: “Mẹ, cho dù con bao nhiêu tuổi, có bạn gái hay không, hay cùng ai ở bên nhau thì con vẫn luôn yêu thương mẹ.”

Tống Dư Hàng biết, mẹ Tống không tiếp thu dược việc đồng tính yêu nhau, bà chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, chấp nhận Lâm Yêm, hơn nữa bà cũng chỉ hy vọng con gái mình có được hạnh phúc mà thôi.

Tình thương vô bờ bến này phi thường vĩ đại cỡ nào.

Cô cọ cọ lên chân bà, giống như lúc nhỏ.

“Mẹ, mẹ yên tâm, con không phải kiểu người có vợ là quên thân sinh nuôi nấng mình.”

Mẹ Tống bật cười: “Nếu là con nói thì nhân lúc còn sớm đừng có yêu, miễn cho chậm trễ con gái nhà người ta. À, còn người nhà Yêm Yêm thế nào, con đã gặp qua chưa?”

Nhắc tới Lâm Hựu Nguyên, Tống Dư Hàng một lời khó nói hết.

“Đã gặp, có điều….”

Kết quả không như mong muốn, thậm chí có thể nói từ đây ngăn sông cách núi.

Mẹ Tống trầm ngâm: “Nếu hai đứa quyết định kết hôn, chuyện gì cần làm vẫn phải làm, nên hiếu kính vẫn phải hiếu kính, Lâm Yêm không về nhà, nhưng con phải có chừng mực, đừng nặng bên này nhẹ bên kia.”

Tống Dư Hàng cười cười, chuyện này quá phức tạp, cô cũng không muốn nói cho bà biết kẻo bà lại phiền lòng, vì thế nhẹ nhàng ôm hai tay bà.

“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, con biết chừng mực, dù thế nào thì trước khi kết hôn cũng phải đi bái phỏng.”

“Còn một việc nữa.” Mẹ Tống chợt nghiêm mặt.

“Mặc kệ có là gì, nhận nuôi cũng được, tự thân sinh cũng được, hai đứa phải có hài tử, mẹ muốn bế cháu.”

Tống Dư Hàng bò lên đầu gối bà rên rên: “Lại nữa, mẹ, Yêm Yêm không muốn có hài tử, cô ấy không thích trẻ con.”

Mẹ Tống nhéo lỗ tai Tống Dư Hàng: “Mẹ mặc kệ hai đứa thích hay không thích, mẹ đã nhượng bộ lắm rồi, cho nên việc này hai đứa nhất định phải đáp ứng.”

Tống Dư Hàng cuối cùng cũng biết skill nhéo lỗ tai của Lâm Yêm là từ đâu mà ra, hoá ra là học theo mẹ mình.

Cô đau muốn chết, hai chân liên tục đá xuống sàn: “Dạ dạ dạ, nghe mẹ hết, mẹ quyết định, con phải đi tắm a, tắm xong đi sinh bảo bảo cho mẹ.”

“??? Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi.” Mẹ Tống đỏ mặt, giả vờ muốn đánh, người đã phi nhanh như chớp đi tìm bạn gái mình.

Lâm Yêm tắm xong ra ngoài bước ngang qua phòng khách, mẹ Tống đã ngủ, phòng khách không có lấy một bóng người.

Đèn gắng trên tường phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hương trên bàn thờ đã tắt, nàng bước đến cầm bật lửa thắp ba cây, hơi cúi đầu mặc niệm, sau đó cẩn thận cắm vào lư hương, trở về phòng.

Vừa hong khô tóc, Tống Dư Hàng đã tắm xong.

Lâm Yêm đang xem sấp album trên bàn, không ngẩng đầu nhìn cô: “Sao chị tắm nhanh vậy?”

Vừa nói xong đã nằm gọn trong vòng tay rắn rỏi.

Tống Dư Hàng vùi đầu vào cổ nàng: “Nhớ em.”

“Mới tách ra chưa được mười phút, Tống đội chị đến thế cơ à?” Lâm Yêm bật cười, nâng đầu cô dậy.

Tống Dư Hàng lại cúi xuống, ôm nàng thủ thỉ, đẩy nàng lên trên giường.

“Đến đến, mẹ tôi lại giục chúng ta —“

“Hửm?” Lâm Yêm kinh ngạc.

“Sinh hài tử.”

Tống Dư Hàng nói, rút sấp album trong tay nàng ra, áp nàng xuống giường, duỗi tay tắt đèn.

Lâm Yêm nghiếng răng: “Vậy chị nói xem, hai chúng ta đều là nữ, làm thế nào đây?”

Tống Dư Hàng giọng thì thầm nhão toẹt: “Thì vậy đó, đột nhiên tôi cảm thấy không mang thai sẽ tốt hơn, có thể….”

Lâm Yêm trợn trắng mắt: “Có thể thôi ngăn chu kỳ quấy rối của chị à?”

Nàng một tay túm tóc Tống Dư Hàng kéo lên.

Tống Dư Hàng bất ngờ bị tập kích, nhưng không kịp rồi.

Lâm Yêm giở trò cũ, vận dụng nhu thuật xoay người phản giam cầm cô dưới thân.

“Lâm….” Tống Dư Hàng một tay bị khoá chéo, hít sâu một hơi.

Lâm Yêm cúi người xuống, tóc dài rũ rượu quét lên trên mặt cô.

“Xin lỗi, Cảnh sát Tống, phải để ngài thất vọng, không sinh được rồi.”

“Có điều….” Móng tay được mày giũa cẩn thận của nàng từ từ vén vạt áo ngủ của Tống Dư Hàng lên, dọc theo đường cong rắng chắc chậm rãi trượt xuống.

“Ngài nên thực hiện lời hứa, nhớ nhỏ tiếng thôi.”

Lâm Yêm dán bên tai cô thì thầm, bắt được điểm yếu mệnh của Tống Dư Hàng.

“Dì đang ngủ bên phòng cách vách nha.”

“Lâm Yêm… Yêm Yêm….” Tống Dư Hàng hít một ngụm khí lạnh, rất nhanh không còn phun ra được nửa câu hoàn chỉnh.

“Ưhm…. Ngô….”

Gương mặt chưa bao giờ biến sắc đột nhiên nổi lên rặn mây đỏ, ánh mắt mờ mịt, cũng chỉ những lúc thế này, tình cảnh này Tống Dư Hàng mới bộc lộ một vẻ mặt khác của mình như vậy.

Lâm Yêm yêu chết dáng vẻ này của Tống Dư Hàng, càng thêm dùng sứcc.

Mười ngón tay đan vào nhau, dung nhập đối phương vào sâu trong xương tuỷ.

Ra trải giường nhăn nhúm, mồ hôi thấm ướt, những sợi tóc giao triền tán loạn trên gối đầu.

Đêm còn rất dài.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa in bóng xuống sàn gỗ.

Quý Cảnh Hành bị cuộc gọi công việc đánh thức, dăm ba câu nói xong người cũng tỉnh hẳn, nàng quay đầu nhìn Tiểu Duy đang ngủ say sửa bên cạnh, có chút không đành lòng nhưng vẫn đánh thức nó.

“Tiểu Duy, Tiểu Duy, dậy đi con, lát nữa mẹ có việc, đến công ty gặp người uỷ thác, giờ mẹ đưa con đến nhà bà nội ăn sủi cảo có được không?”

Tiểu Duy lẩm bẩm, xoa hai mắt từ trong ổ chăn bò ra: “Dạ, con biết rồi mẹ.”

Quý Cảnh Hành yêu thương xoa đầu đứa nhỏ, ôm nó vào lòng, chờ Tiểu Duy lớn thêm một chút, có biết tự lập có lẽ không còn phải vất vả vậy nữa.

“Ngoan, mặc quần áo, mẹ đi rửa mặt trước.”

Lúc hai người đến Tống gia, đúng lúc Tống Dư Hàng cùng Lâm Yêm cũng vừa xuống lầu, vừa nói vừa cười.

Tống Dư Hàng không biến động gì lớn chào hỏi như bình thường: “Chị dâu, Tiểu Duy.”

Tiểu nhảy lên hôn hôn lên gò má cô: “Cô út!”

“Ah! Để cô nhìn xem, qua năm rồi mà không lên được ký nào.” Tống Dư Hàng nói, nhấc bổng nó lên.

Lâm Yêm vẫn dáng vẻ không nghe – không thấy – không biết – không quan tâm.

Quý Cảnh Hành đương nhiên cũng không thèm để ý đến nàng.

“Hai người đi đâu à?”

Tống Dư Hàng thả đứa nhỏ xuống: “Mau lên nhà đi Tiểu Duy, bà nội làm sửi cảo đang chờ con đó. Em cùng Lâm Yêm đi du lịch.”

Lâm Yêm tối qua ở lại Tống gia, còn chiếc nhẫn mà Tống Dư Hàng đã nhắc tới, xem ra nói đi du lịch lần này là dể cầu hôn rồi.

Quý Cảnh Hành không hiểu sao thật hâm mộ, sinh lòng ghen tị, nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo: “Vậy tốt, còn có được kỳ nghỉ trọn vẹn, chị đưa Tiểu Duy lên nhà lại phải đến Công ty, vừa nhận một vụ án.”

Quý Cảnh Hành biết rõ dịp nghỉ này là hai người thật khó lắm mới có được vậy mà vẫn nói ra.

Văn phòng thành phố có chế độ chia ban, sau năm mới, dù nghỉ bao nhiêu ngày thì vẫn được hoàng lương.

Nụ cười trên mặt Tống Dư Hàng nhạt dần, kéo Lâm Yêm đi xuống lầu.

“Chị dâu vất vả.”

“Cô út, hai người đi chơi, Tiểu Duy cũng muốn đi, không muốn ở nhà làm bài tập đâu.”

Tống Dư Hàng bật cười, sờ đầu nó dịu dàng nói: “Tiểu Duy còn chưa ăn sáng, con ăn đi, chờ cô út về rồi đưa con đi chơi có chịu không?”

Tiểu Duy không khỏi mất mát Ah một tiếng, buông tay Tống Dư Hàng ra, uỷ khuất gật đầu.

“Dạ, hẹn gặp lại cô út, hẹn gặp lại cô Lâm.”

Hai người phất tay chào nó rời đi, Quý Cảnh Hành dẫn đứa nhỏ lên trên lầu, giao cho mẹ Tống rồi an ủi mấy câu cũng di.

Quý Nhất Duy tuy chỉ mới bảy tuổi, nhưng từ nhỏ đã không có ba, tâm tư mẫn cảm hơn những đứa nhỏ đồng lứa rất nhiều, biết bà nội tuổi đã cao, không thể làm phiền nội nhiều nên sau khi ăn cơm xong đã biết tự giác lấy sách vở ra ngồi trên bàn cơm làm bài tập.

Lúc mẹ Tống rửa chén xong bước ra vẫn thấy nó còn ngồi viết, tội nghiệp đứa nhỏ: “Tiểu Duy, con muốn ra ngoài chơi không?”

Quý Nhất Duy ngẩng đầu, mắt sáng rực.

Người già hiền từ mỉm cười: “Vậy con nhanh đi thay quần áo, mặc thêm áo khoác vào, chúng ta đi hội chùa.

Lại liên quan đến bạo lực hôn nhân.

Người đàn ông hút thuốc say rượu, về nhà đánh đập vợ con, người uỷ thác đang ngồi trước mặt Quý Cảnh Hành khóc thút tha thút thít.

Trong lúc người phụ nữ than thân trách phận với Luật sư, người đàn ông gọi đến “an ủi” người phụ nữ không ngừng nghỉ.

Người phụ nữ nhận cuộc gọi, bật loa lớn trước mặt luật sư, trong điện thoại là giọng nói tru tréo với câu từ thô bỉ khó nghe.

Những án kiện kiểu này khiến Quý Cảnh Hành thật câm nín, nghe đương sự thuật việc mình bị bào hành mà Quý Cảnh Hành không khỏi nhớ đến người chồng quá cố Tống Diệc Sâm, gương mặt ít nhiều cũng biểu lộ sự chua xót.

Có phải để có được hạnh phúc trong thế gian này lại khó đến như vậy sao?

Đến bây giờ, sự ra đi của Tống Diệc Sâm đối với Quý Cảnh Hành vẫn giống như giấc mộng chưa thể tỉnh.

“Luật sư Quý, luật sư Quý….”

Đương sự đi rồi, hẹn hôm khác bàn lại chuyện kiện tụng.

Đồng sự gọi tên cô: “Cô làm sao vậy?”

Quý Cảnh Hành sực tỉnh: “Không sao, không có gì, tôi cũng về trước đây.”

“Tôi đưa cô đi, tranh chấp hôn nhân là sở trường của luật sư Quý, nhất định sẽ thắng kiện.”

Quý Cảnh Hành cười cười, cầm túi xách đứng dậy, uyển chuyển từ chối ý tốt của đồng sự.

“Không cần, luật sư Vương quá khách khí, tôi đi đón con gái, không làm phiền anh.”

Người đàn ông thở dài một hơi, nhìn bóng dáng cô rời đi, có chút mất mát.

Một người bạn khác vỗ vai hắn: “Thôi bỏ đi, yêu thầm người ta mấy năm, luật sư Quý a, thủ tiết như ni cô, khó mà thành.”

Người đàn ông cười cười, vùi đầu vào công việc, không nói lời nào.

Không hiểu sao, trên đường đi Tống Dư Hàng luôn có cảm giác hồi hộp khó tả.

Cô nghĩ chắc tại mình quá khẩn trương cho nên âm thầm điều tiết hơi thở.

Lâm Yêm nghiêng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

“Không, không có gì, đến rồi, chúng ta xuống thôi.” Chẳng mấy chốc đã đến sân bay, Tống Dư Hàng đẩy cửa bước xuống xe, che chắn nóc xe để nàng bước xuống.

Người hầu đã chuẩn bị hành lý đứng chờ ở cổng khởi hành quốc tế, Lâm Yêm mang kính râm bước đến.

Tống Dư Hàng thọt tay vào túi sờ sờ chiếc hộp nhỏ, vẫn còn, không quên mang theo.

Cô lặng lẽ hít một ngụm khí, âm thầm siết chặt chiếc hộp, tự trấn an cổ vũ chính mình.

Thành hay bại đều ở đây.

Cách đó không xa, Đoạn Thành đã nhìn thấy bộ váy da ôm sát cơ thể quyến rũ của Lâm Yêm, cậu vừ giơ vé máy bay vừa chạy đến.

“Lâm tỷ, Lâm tỷ, Tống đội!”

Lâm Yêm lui một bước sang bên cạnh, Tống Dư Hàng yên lặng ngán chân cậu ta, Đoạn Thành ai nha một tiếng ngã sấp vào trong ngực của anh vệ sĩ người gốc châu Phi với thân hình vạm vỡ hộ tống Lâm Yêm ở phía sau.

Người đàn ông to cao không kịp phòng bị bị người ôm trọn, cúi đầu ánh mắt nhu tình như nước mà nhìn cậu ta.

Đoạn Thành: “…. Nôn nôn nôn.”

“Lâm tỷ.”

“Tống đội.”

Lâm Yêm quay đầu nhìn, Phương Tân cùng Trịnh Thành Duệ cũng kéo theo rương hành lý thở hồng hộc chạy đến.

Nàng phất tay: “Đi thôi, phá đảo nào, xuất phát.”

Hai nữ nhân thân mật khoác tay nhau đi phía trước, Tống Dư Hàng vốn định theo cùng lại bị Lâm Yêm phất tay bảo cô đi ở đằng sau đi.

Tống Dư Hàng giận dỗi kéo hai rương hành lý to tướng sóng vai cùng Đoạn Thành, nhìn gót giày cao gót của Lâm Yêm đạp từng bước lên sàn gạch trơn bóng, mông vễnh cao lắc lư, eo nhỏ chân thon nhìn từ phía sau càng quyến rũ không thể tả.

Thêm một chút thì quá dung tục, thiếu một chút là mất đi hương vị.

Tống Dư Hàng liếm môi, cầm vé máy bay lên xem, cách giờ bay vẫn còn sớm: “Lâm Yêm, tôi đi mua cà phê, còn ai uống gì nữa không?”

Lâm Yêm đang chia sẽ bí quyết làm đẹp cùng Phương Thân: “Mắt kính của em quá dày, em đổi sang kính áp tròng đi, hoặc là mổ cận….”

Bị giọng nói ai đó ngắt ngang, Lâm Yêm mất kiên nhẫn phất tay, tống khứ Tống Dư Hàng đi.

“Americano, đi nhanh về nhanh.”

“Ok.”

Tống Dư Hàng đặt hành lý sát bên cạnh nàng, chạy đến quán cà phê gần đó, đến khi cô mang theo mấy túi cà phê bước ra thì điện thoại reo.

Cô mở điện thoại, là một dãy số lạ, lúc nhận cuộc gọi, cô rốt cuộc biết được cảm giác hồi hợp bất an từ nãy đến giờ là vì nguyên do gì.

Tiếng khóc của đứa nhỏ kéo đi ngày một xa.

Nhưng lọt vào tai cô lại rất quen thuộc.

Máu trong người Tống Dư Hàng như đông lại, chết đứng tại chỗ.

Đi mua cà phê như vậy cũng lâu quá đi.

Lâm Yêm lúc đầu còn cười nói vui vẻ với mọi người, đến khi âm thanh thông báo chuyến bay của hai người sắp khởi hành. Nàng bắt đầu nhìn đồng hồ, có chút bực bội.

Loại cảm xúc này rất nhanh lan sang những người bên cạnh, Đoạn Thành chỉ biết rục cổ không dám hó hé.

Lâm Yêm lấy điện thoại ra, gọi cho Tống Dư Hàng.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi…..”

Trong điện thoại là giọng nói máy móc khiêu khích tâm trạng.

“Kiếp!” Lâm Yêm mắng khẽ một tiếng, không tin gọi lại một lần nữa, vẫn là âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Sân bay rất đông người, qua qua lại lại, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tống Dư Hàng.

Đoạn Thành buông bỏ ba lô: “Để em đi tìm.”

Một lát sau, cậu tay chạy trở về: “Không có, em hỏi qua nhân viên quán, họ nói chị ấy đi nãy giờ rồi.”

Lâm Yêm siết chặt điện thoại, vừa nóng lòng lại bất an, còn có chút tủi thân.

Phương Tân an ủi nàng: “Không sao đâu chị, không chừng chị ấy đi toilet, không nghe thấy điện thoại reo.”

Giọng nói thúc giục hành khách lại tiếp tục vang lên, Lâm Yêm miễn cưỡng cười cười: “Không sao, chị ở lại chờ chị ấy, mọi người lên trước đi.”

“Không gì đâu mà, chờ một chút, từ từ lên cũng được.”

Mọi người nhất trí một lời.

Lâm Yêm bắt đầu lo lắng gọi cho Tống Dư Hàng, lần này đổi lại không ai bắt máy.

Mắt nàng đỏ hoe, thiệt hận không thể ném bỏ điện thoại.

“Mẹ nó!”

Vòi nước trong toilet vặn mở rất lớn, Tống Dư Hàng một tay chống lên bồn rửa, mắt đỏ bừng bừng nghiếng răng nghiếng lợi nhìn đoạn phim mà đối phương gửi đến.

Tiểu Duy bị cột vào ghế kích điện, thỉnh thoảng bật công tác nguồn, từ lúc bắt đầu nó còn gào khóc đến cuối cùng lặng im không một tiếng động, nghiêng đầu, sắc mặt trắng bệch không nhúc nhích.

Tống Dư Hàng cắn răng, cắn đến rách da môi ngửi được mùi máu tươi, cô siết chặt nắm tay, cố không để bản thân run rẩy.

Cô muốn gọi lại cho bọn chúng, nhưng người gọi đến lại là Quý Cảnh Hành.

“Uy, Dư Hàng, em có biết mẹ đưa tiểu Duy đi đâu không? Chị gọi không được, trong nhà lại không có ai, chị có hỏi hàng xóm xung quanh cũng không thấy….”

Quý Cảnh Hành vừa nói vừa chạy xuống lầu, giọng nói gấp gáp thở hổn hển.

Tống Dư Hàng còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng la thất thanh bên kia đầu dây, tiếp theo đó là âm thanh của vật gì đó rơi xuống thật mạnh.

Tim muốn nhảy lên cổ họng.

“Chị, chị?!”

Cô đứng trong toilet rống to, khiến người đứng bên cạnh giật cả mình.

“Bệnh thần kinh!”

Mấy tên mặc đồ đen nâng Quý Cảnh Hành xụi lơ trên đất lên xe.

Người đàn ông bước đến nhặt lên chiếc điện thoại: “Cảnh sát Tống, trò chơi bắt đầu.”

————–

——————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN