Chương 8
Editor: Hardys
Phủ đệ Trấn Quốc Công chiếm diện tích rất rộng, Từ gia đều góp một phần vào tất cả công lao ở Kinh thành, đủ thấy Từ gia vô cùng hiển hách.
Nhưng nếu bàn về tổ tông, Từ gia và Tào gia đều giống nhau, đều là võ tướng lập công lớn mà được phong quan. Ở Kinh thành, hai nhà Tào – Từ đều có danh tiếng ngang nhau, mãi cho tới những thế hệ sau mới từ từ kéo dài khoảng cách.
Tổ phụ A Ngư tầm thường, không có chí tiến thủ, tất cả đều dựa vào danh tiếng của tổ tiên mà hưởng phúc, may mà sinh ra được người con tốt như Tào Đình An, mới củng cố địa vị Tào gia. Mà tổ phụ Từ Khác, phụ thân của Từ Tiềm là tướng tài trăm năm khó gặp, mười lăm tuổi đã theo phụ thân xuất chinh liền lập công đầu, không những khí phách mà còn là Kinh thành đệ nhất mỹ nam.
Nam nhân anh dũng lại tuấn mỹ như vậy, đương nhiên làm điên đảo vô số nữ nhân, trong có có Vũ Đức công chúa thân phận vô cùng tôn quý.
Vũ Đức công chúa có sức mạnh bẩm sinh, tuy có một gương mặt khuynh quốc khuynh thành nhưng lại thích múa đao múa thương, năm đó Từ lão quốc công lập công trở về, Đế vương mở tiệc, ngay trong bữa tiệc, Vũ Đức công chúa đột nhiên yêu cầu muốn tỉ thí cùng lão quốc công.
Hai người liền đánh nhau một trận.
Từ lão quốc công thương hoa tiếc ngọc, là một quân tử tình cảm nên không sử dụng toàn lực của mình, kết quả bị Vũ Đức công chúa dùng một thương đâm xuyên qua đũng
Tất cả những quan lại quyền quý vây xem trận luận võ đều cười đến lạc giọng, Từ lão quốc công phóng khoáng rời khỏi, Vũ Đức công chúa cũng rất xấu hổ, nhưng bởi vì vậy mà rung động.
Về sau, Từ lão quốc công được cưới Vũ Đức công chúa như ý nguyện, phu thê ân ái, ví dụ như gặp chiến sự đều cùng nhau xuất chinh, cho nên trong miệng dân chúng khen đôi phu thê anh hùng không dứt lời.
Về sau, huynh trưởng Vũ Đức công chúa là tiên Đế kế vị, Vũ Đức công chúa trở thành Trưởng công chúa.
Đợi đến khi tiên Đế băng hà, Kinh thành đại loạn, ba vị thân vương chung một mẹ cùng nhau liên hợp lại ép buộc Thái tử nhường ngôi, thế lực Thái tử yếu đuối không có sức phản kháng, tại thời khắc mấu chốt, trưởng công chúa Vũ Đức cùng Từ lão quốc công dẫn binh trấn áp ba vị thân vương, ủng hộ Thái tử thừa kế ngôi vị hoàng đế. Sau khi dẹp loạn, tân Đế thuận lợi đăng cơ, vì cảm tạ ơn của cô cô là trưởng công chúa Vũ Đức, Kiến Nguyên Đế hạ chỉ tăng hầu tước Từ gia lên thành công tước, ban thưởng Trấn Quốc Công phủ.
Từ gia lập tức vinh quang vô hạn.
Sau khi Từ lão quốc công mất, trưởng công chúa Vũ Đức vì hoài niệm trượng phu, bắt đầu tự xưng là Từ lão thái quân, mà nàng chính là mẫu thân của Từ Tiềm.
Trong cung không có thái hậu, trưởng bối có thể khiến Kiến Nguyên đế cúi đầu chỉ còn một người duy nhất là Từ lão thái quân.
Có thể tưởng tượng được địa vị của bà ở phủ Trấn Quốc Công.
Kiếp trước, có vài lần Từ Tiềm thay A Ngư nói chuyện, trưởng công chúa Dung Hoa đều lựa chọn nhường nhịn, bởi vì nàng kiêng kị Từ lão thái quân. Nếu không chỉ dựa vào thân phận nàng là muội muội ruột của Kiến Nguyên Đế thì dù cho trượng phu nàng là Trấn Quốc Công nàng còn không sợ, sao lại phải sợ Ngũ tiểu thúc bằng tuổi với con trai của nàng?
“Tam tỷ tỷ, chúng ta đến Tây viện thỉnh an lão thái quân trước đi?”
Xe ngựa nhanh chóng đến phủ Trấn Quốc Công, A Ngư nhỏ giọng hỏi Tào Bái.
Trấn Quốc Công phủ chia làm hai viện Đông Tây, Đông viện là chỗ của Từ lão thái quân và những nhi tử ruột của bà, ba phòng theo thứ tự là Trấn Quốc Công, Từ Nhị gia, Từ Ngũ gia. Ở Tây viện là hai đứa cháu trai của lão thái quân, tức là Từ Tam gia và Từ Tứ gia. Mẫu thân Tào Bái Từ thị và Từ Tam gia là huynh muội ruột nhưng phụ mẫu Tam huynh muội mất sớm, Từ lão thái quân tự tay nuôi lớn bọn họ, giống như ruột thịt. Vì vậy tình cảm của Tây viện và Đông viện vô cùng sâu đậm, như người một nhà.
Tào Bái cười nói: “Đi thỉnh an lão thái quân trước.”
A Ngư âm thầm vui vẻ, đi Đông viện trước thì tốt, Từ Tiềm ở tại Đông viện.
Lúc đang nói chuyện, xe ngựa đã tới trước của Quốc Công phủ.
Từ thị là cô thái thái duy nhất của Từ gia, Từ lão thái quân yêu thương bà nhất, bà về nhà mẹ đẻ, khuôn mặt bọn thủ vệ hạ nhân đều tươi cười đón chào.
Biết được Quốc Công phu nhân trưởng công chúa Dung Hoa cùng lão thái quân đến Tùng Hạc Đường, Từ thị dẫn ba đứa bé trực tiếp qua bên đó.
Hôm nay Tùng Hạc Đường vô cùng náo nhiệt.
Từ lão thái quân ở cùng với hai người nhi tức phụ và hai chất tức phụ, bất kể là trong lòng thế nào, vì đơn thuần muốn hiếu kính lão thái quân hay vì muốn nịnh bợ thì vẻ ngoài của bốn người đều cực kỳ hiếu kính lão thái quân, lúc rảnh rỗi đều đến nói chuyện với lão thái quân. Nữ nhân càng nhiều, ngươi nói một câu ta nói một câu, không muốn ồn ào cũng không được.
“Lão thái quân, cô thái thái đến thăm người!” Phương ma ma đẩy màn ra, cười nói với lão thái quân đang ngồi ở chủ vị.
Lúc này, tiếng cười nói trong phòng cuối cùng cũng ngừng lại.
Từ lão thái quân cười tít mắt nhìn về phía cửa.
Từ thị, Tào Bái, Tào Hoán đều là người quen, tới khi A Ngư bước tới, trong mắt Từ lão thái quân cũng lộ ra một chút kinh ngạc, nhìn tiểu nha đầu hơi quen nhưng tạm thời không nghĩ ra là ai.
Trưởng công chúa Dung Hoa và ba người còn lại cũng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm A Ngư.
Nhưng đối với A Ngư mà nói, trưởng bối trong này toàn là người quen, có người đối xử yêu thương nàng, có người soi mói nàng khắp nơi, có người chỉ đơn giản là xem náo nhiệt, cũng có người theo phe trưởng công chúa Dung Hoa mà làm khó nàng.
Dù cho chuẩn bị đủ loại tâm lý, khi thấy trang phục đẹp đẽ quý phái hơn người của trưởng công chúa Dung Hoa, A Ngư vẫn nhịn không được mà nấp sau lưng đường tỷ Tào Bái để né tránh, căng thẳng mà rũ mắt xuống.
Nhìn nàng trốn như vậy, Từ lão thái quân rốt cuộc cũng nhận ra, đây là tiểu nữ nhi nhát gan của Tào Đình An.
Lại nhìn A Ngư một cái, Từ lão thái quân âm thầm cảm khái, tính tình tiểu cô nương không đủ hào phóng nhưng dáng vẻ thật sự rất tốt, tìm hết Kinh Thành cũng không thể tìm được mỹ nhân như A Ngư.
“A Ngư thỉnh an lão thái quân.” A Ngư đi theo phía sau Tào Bái, quy củ mà hành lễ.
Trong lúc đó, Từ lão thái quân cũng ngoắc ngoắc hai tiểu cô nương: “Đến đây, đến đây cho ta nhìn một chút, ở đâu lại xuất hiện hai tiểu tiên nữ vậy nhỉ.”
Tào Bái ngọt ngào cười, vẻ mặt A Ngư khó xử.
Từ lão thái quân ôm hai người, ngẩng đầu, thấy Tào Hoán đang nhìn Đông lại nhìn Tây, bà buồn cười hỏi: “Hoán nhi tìm ai?”
Tào Hoán lập tức nói: “Ngũ cữu cữu, con muốn gặp Ngũ cữu cữu!”
Nhị phu nhân cười nói: “Ngũ cữu cữu và nhóm biểu ca biểu tỷ của con đang tập luyện ở võ trường, Hoán nhi mau đến đi!”
Tào Hoán lập tức chạy ra ngoài.
A Ngư cắn môi, nàng cũng rất muốn đi.
Tào Bái không hẹn mà cùng nàng lộ ra vẻ mặt giống nhau.
Từ lão thái quân liền cười: “Tỷ muội các con cũng đi đi, hôm nay có cảnh tượng náo nhiệt để xem!”
Tào Bái: “Vâng, chờ một xíu tụi con quay lại nói chuyện cùng người.”
Nói xong, nàng kêu A Ngư rồi cùng đi ra ngoài.
Nhị phụ nhân nhìn bóng lưng của A Ngư, kỳ quái hỏi Từ thị: “Không gặp một thời gian, Tứ cô nương nhìn cởi mở hơn rất nhiều.”
Từ thị biết nàng muốn thăm dò xem Tào gia có bí mật gì hay không nhưng xưa nay nàng không thích nói bậy, chỉ cười nói: “Hài tử càng ngày càng lớn, càng hiểu chuyện rồi.”
Cô thái thái kín miệng, Nhị phu nhân có chút thất vọng, ngược lại nhắc tới mẫu thân A Ngư: “Tứ cô nương tuổi còn nhỏ đã có mỹ mạo như vậy, chắc chắn mẹ đẻ Giang thị của nàng cũng là mỹ nhân, nghe nói rất được Bình Dương Hầu sủng ái.”
Trưởng công chúa Dung Hoa hừ một tiếng: “Có sủng ái nhiều hơn thì sao, không sinh được con trai, kiếp này đừng hi vọng thành chính thất.”
Ở triều đại này, thê tử có thể bị bỏ hoặc có thể biếm làm thiếp thất, thiếp thất đức hạnh xuất chúng lại có công sinh nhi tử có thể chờ sau khi chính thất qua đời thì được nâng lên làm chính thê.
Tào Đình An là Quốc cữu, không ít quan viên muốn gả con gái cho hắn tái giá nhưng Tào Đình An vẫn chưa tái giá, Kinh Thành lập tức có lời đồn rằng hắn có ý muốn nâng thiếp làm thê, mà người được mọi người đồn đoán chính là Giang di nương có nhan sắc hơn người trong truyền thuyết, chỉ là Giang di nương không có nhi tử, Tào Đình An vẫn thiếu một lý do hợp lý.
Trước khi trưởng công chúa Dung Hoa gả cho phu quân Từ Diễn, bà đã từng lén tỏ tình với Tào Đình An, đáng tiếc lại bị Tào Đình An cự tuyệt vô tình.
Trưởng công chúa Dung Hoa mới giận dỗi mà gả cho người có thân phận cao quý hơn Tào Đình An là Từ Diễn.
Tuy tình cảm lúc trẻ đã sớm phai nhạt, nhưng trưởng công chúa Dung Hoa vẫn không cam lòng việc Tào Đình An không thích nàng. Trước sau bà vẫn luôn ghi nhớ món nợ này, ngay cả nữ nhân được Tào Đình An cưng chiều bà cũng hận người đó, nếu không phải thân phận Giang di nương không thể tùy tiện ra khỏi phủ, trưởng công chúa Dung Hoa đã sớm tìm cơ hội khi dễ một phen rồi.
Dĩ nhiên là có rất ít người biết về thù cũ của bà và Tào Đình An, ít nhất trưởng công chúa Dung Hoa nghĩ là vậy.
Nhị phu nhân nghe trong lời nói của trưởng công chúa Dung Hoa có chút chua xót.
Bà nhìn về phía Từ lão thái quân với ánh mắt mong chờ.
Từ lão thái quân chẳng muốn nghe những chuyện nhảm nhí này, phân phó nha hoàn lấy bài tứ sắc, bà muốn đánh bài.
—
Võ trường phủ Trấn Quốc Công còn lớn hơn Ngự Hoa Viên, bên ngoài còn có một đường băng đặc biệt dành cho lão gia trong phủ và đám công tử chuyên dùng để cưỡi ngựa.
Lần này Từ Tiềm xuất chinh, đem về ba con ngựa tốt từ Bắc Quan, con tốt nhất đã tặng cho Kiến Nguyên Đế, còn lại hai con, một con giữ lại cho mình, một con khác hắn chuẩn bị tặng cho đứa cháu nào có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt nhất.
Hai viện Đông Tây có tổng cộng sáu đứa cháu trai, hôm đó là ngày sáu vị công tử vì ngựa tốt mà so tài.
Ba trận tỷ thí, trận đầu so tài cưỡi ngựa, trận hai so tài bắn tên trên ngựa, trận ba so tài đánh cầu trên ngựa.
Mỗi cuộc tỷ thí đều tính điểm, sau ba trận, ai có tổng số điểm cao nhất sẽ được sở hữu ngựa tốt.
Khi A Ngư và tỷ tỷ Tào Bái thở hồng hộc chạy tới, trận tỷ thí thứ hai vừa xong.
Thế tử gia Từ Thận tạm thời dẫn đầu, đệ đệ thứ sáu của Từ Thận là Từ Khác xếp hạng thứ ba.
Từ Khác phát hiện ra đám người A Ngư trước tiên.
Hắn lập tức chạy về phía bên đó, mắt phượng kinh ngạc nhìn A Ngư: “A Ngư, hôm nay muội thật xinh đẹp!”
Từ Khác mười bốn tuổi, toàn thân mặc trường bào màu xanh ngọc, mặt mày sáng sủa, cao lớn như cây bạch dương, thiếu niên vẫn chưa được học lời ngon tiếng ngọt, lời khen ngợi người khác vô cùng đơn giản mộc mạc nhưng cũng chân thành tha thiết.
Nhưng A Ngư không ăn mặc vì hắn.
Cố gắng quên đi những hồi ức của Từ Khác và nàng, tầm mắt A Ngư chuyển động, cuối cùng cũng thấy được Từ Tiềm.
Nếu nói Từ Khác vẫn là một thiếu niên, Từ Tiềm mười chín tuổi đã xem như là trung niên, có lẽ do đã trải qua tôi luyện của chiến trường. Rõ ràng Từ Tiềm trẻ hơn thế tử gia một tuổi, nhưng trên người đã có một loại khí chất trầm ổn, nghiêm trang, vô cùng lạnh lùng. Hiện giờ, đứng trước mặt một đám con cháu, môi mỏng của hắn nhếch lên, bộ dạng hết sức nghiêm túc.
A Ngư khẩn trương chờ đợi Từ Tiềm nhìn về phía nàng, dựa theo ánh mắt của hắn mà đoán hắn có nhớ rõ hay không.
Nhưng Từ Tiềm chỉ lạnh nhạt liếc nhìn về phía các nàng một cái, dường như tầm mắt cũng chưa dừng tới mặt nàng thì đã thu lại.
Rõ ràng là không thấy được nàng, không nhớ rõ nàng đúng không?
A Ngư kìm lòng không được mà đi về phía Từ Tiềm.
Giờ khắc này nàng giống như là bị Từ Tiềm hút hồn, trong mắt không còn thấy rõ những người khác.
“A Ngư?” Từ Khác nghi ngờ nắm lấy cổ tay nàng.
A Ngư đột nhiên tỉnh lại.
“A Ngư, muội không sao chứ?” Tào Bái cũng lo lắng hỏi.
Lúc này A Ngư mới ý thức được, đối với người ngoài, nàng và Từ Tiềm không hề thân cận, hôm nay nàng lại đột nhiên đi tìm Từ Tiềm, vô cùng khác thường.
Lắc đầu, A Ngư giống như cái khó ló cái khôn, chỉ vào ngựa tốt to lớn bên cạnh Từ Tiềm nói: “Con ngựa đó thật sự rất oai phong đó, muội muốn đến gần xem.”
Thì ra là nhìn ngựa đến mê muội, Tào Bái nhẹ nhàng thở ra.
Từ Khác lại nói thẳng: “Đi, ta dẫn muội đi xem!”
Nói xong, hắn giống như ca ca tốt dẫn A Ngư đến chỗ Ngũ thúc nhà mình, à không, Ngũ thúc đã sớm dắt con ngựa đứng bên cạnh đi tới rồi.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngũ biểu thúc: “Con tới nhìn ta?”
A Ngư đỏ mặt lắc đầu: Không, không phải, con đến nhìn ngựa của thúc.
Ngũ biểu thúc mím môi.
Qua một lát, phát hiện tiểu cô nương đang lén nhìn hắn, Ngũ biểu thúc xụ mặt hỏi: “Không phải nhìn ngựa sao?”
A Ngư xấu hổ: Người, người đẹp hơn ngựa.